Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn tu chỉnh một đưa trẻ hư, bình thường điều phải dùng thuốc mạnh, nhưng nếu có người che chở, ngay cả mùi thuốc cũng không để cho nó ngửi. Như vậy đứa bé này vĩnh viễn không có cơ hội dạy dỗ.

Lục Học Quý cùng Lục Bội Nghi chính hai đứa trẻ hư không có cơ hội được dạy dỗ.

Mặc dù Lục Học Quý sau mỗi lần gây họa đều sợ đến vỡ mật, có hai lần còn đi tiểu ướt cả đáy quần, nhưng dù sao mỗi lần đều có người thay hắn dọn dẹp, hắn chẳng có gì phải lo lắng. Vì vậy, hắn ngồi yên chưa được mấy ngày thì lại chứng nào tật nấy, lại gây ra họa lớn.

Sống sung sướng mà không tìm ra thú vui há chẳng phải cuộc sống không còn ý nghĩa?

Về phần Lục Bội Nghi, nàng mặc dù bị đuổi về nhà mẹ đẻ, nhưng đối với nàng mà nói, loại thuốc này không đủ mạnh, chỉ biết trách trách người khác, không cho là mình sai, giống hệt như mẫu thân của nàng. Cho nên lại đem lòng oán trách Hạ Hầu Lam, trách Cung Tuyết Lăng, thậm chí trách mẹ ruột, trách ca ca, trách muội muội, nhưng vẫn không tự trách mình.

Nàng sai ở nơi đâu chứ?

Ca ca bất quá chỉ lỡ giết một con súc sinh lại bị đuổi giết, nàng không có phạm sai lầm lại bị đuổi về, nếu hai đứa trẻ chịu đủ “Ủy khuất” sau lại tụ lại cùng một chỗ sẽ như thế nào đây?

Đúng rồi, bọn họ sẽ không ngừng thốt ra những lời oán giận, dùng được loại phương pháp nào cũng được, vô luận phát tiết trúng kẻ nào cũng mặc, chỉ cần có thể đem tất cả bực bội thoát ra. Cho nên bọn họ có làm gì cũng sẽ không tránh được đại họa, bây giờ bọn họ rốt cuộc hiểu rõ báo ứng như thế nào.

Đây mới là phương thuốc hữu hiệu nhất.

“Mau! Mau! Lễ chúc thọ cho cha không thể đến trễ được!”

“Ta chờ nàng!”

“Chàng đưa Phù nhi cho ta đi!”

Cung Tuyết Lăng duỗi dài cánh tay muốn ôm nữ nhi trở về, ai ngờ Độc Cô Tiếu Ngu nhưng ôm chặt nữ nhi lui lại về sau, hai chân lại lui vài bước, quyết tâm không để cho nàng ôm đứa bé.

“Không cần, ta ôm!”

Cung Tuyết Lăng liếc mắt xem thường. “Thật tốt tốt, chàng ôm, ta lấy lễ vật, để ở nơi đâu?”

Độc Cô Tiếu Ngu cười hôn nữ nhi. “Lễ vật a, hẵn là đã đến rồi!”

Cung Tuyết Lăng ngẩn ra. “Đến? Đến đâu?”

Độc Cô Tiếu Ngu nhưng cười không nói.

Trước trung nguyên là đại thọ thứ năm mươi của Cung Mạnh Hiền, may là ruộng nương đã sắp xếp ổn thỏa, Độc Cô Tiếu Ngu mới có thời gian theo lão bà về nhà cha vợ chúc thọ, thậm chí ở thêm hai ba ngày, chỉ bất quá mỗi ngày phải dành một ít thời gian về chăm sóc ruộng vườn, cây cỏ, cho heo, gà vịt, gia súc ăn.

“Hả, rốt cuộc cái gì tới, chàng nói rõ ràng đi!”

“Không phải nàng nói không được tới trễ sao? Còn không mau đi!

Cung Tuyết Lăng nghiến răng nghiến lợi nhìn Độc Cô Tiếu Ngu rời đi, oán hận dậm chân một cái, nhanh bước đuổi theo.

Nhớ kỹ cho ta!

Bất quá, sau khi đến tiêu cục, nàng lập tức hiểu rõ Độc Cô Tiếu Ngu đang nói cái gì Tất cả mọi người đều vây kín trong luyện võ đường, vừa trầm trồ vuốt ve một tuấn mã đặc biệt, thân da lông như tuyết, mắt đỏ như lửa, hùng vĩ hiên ngang, khí thế như cầu vồng, vừa nhìn cũng biết là một chủng long câu cực kỳ trân quý.

Mà trên yên ngựa, chẳng những nạm vàng, còn khảm thêm mười viên ngọc loại lớn, sáng loá, huy hoàng lóng lánh.

“Đây là tiểu tế đặc biệt nhờ Tứ thúc chọn lựa tuấn mã, không biết nhạc phụ có vừa ý hay không?”

“Tốt! Tốt! Tốt! Thật là ngựa tốt!” Cung Mạnh Hiền mặt mày hớn hở đi vòng tới vòng lui xung quanh tuấn mã, ngay cả sờ một chút cũng mang theo tiếng than thở,có thể nhìn ra được hắn yêu thích đến cỡ nào, còn có thêm một chút đắc ý vì có được ngựa quý, đối với cái yên ngựa kia chẳng cần để tâm tới.

Cung Tuyết Lăng mặt nhăn mặt nhăn mũi. “Nịnh hót!”

Độc Cô Tiếu Ngu tức cười chớp mắt. “Ta làm vậy để cho nhạc phụ không ghét bỏ ta là nông dân mà mang đem ta tống ra khỏi cửa nha!!”

Nếu thật cha ghét bỏ hắn thì làm sao có thể đem nàng gả cho hắn!

Cung Tuyết Lăng hừ hừ, cằm hướng một bên . “Cẩn thận cô cô hận chết chàng!”

Cung Như Mị nhìn chằm chằm cắn răng ghen tỵ —— Cái nàng quan tâm chính là bảo thạch trên yên ngựa kia, bây giờ đang cố gắng vặn óc suy nghĩ như thế nào lấy được cái yên ngựa, sau đó lấy bảo thạch đi làm trang sức.

Nghĩ thì như vậy, lễ vật con rể tặng, Cung Mạnh Hiền đâu có thể nào đưa cho Cung Như Mị “ngũ mã phanh thây”, sợ rằng ngay cả cho Cung Như Mị thưởng thức một chút cũng không dám, nếu không Cung Như Mị nhất định sẽ “Không cẩn thận” đem cái yên ngựa kia xé thành hai nửa —— một nửa là da yên, trả lại cho nguyên chủ; một nửa khác bảo thạch, không cánh mà bay!

“Vì sao? Ta làm gì trêu chọc phải bà ấy?”

“Chàng tặng cha vòng tay phỉ thúy, cô cô thích chết đi được, đòi cha đưa lại cho nàng. Nhưng cha đánh chết không chịu, bảo để lại cho đại ca cưới vợ. Kết quả cô cô quay sang trách biểu tỷ, nói ban đầu nếu biểu tỷ chịu gả cho chàng, nhất định vòng tay phỉ thúy ấy chắc chắn sẽ thuộc về nàng!” Cung Tuyết Lăng nói nhỏ. “Đây là nhị ca nói cho ta biết.”

Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi mỉm cười. “Ban đầu nếu không phải là nàng, mà là biểu tỷ của nàng gả cho ta, ta cũng sẽ không đưa ra vòng tay Phỉ Thúy. Bất quá chỉ đưa một cái vòng ngọc tầm thường cho cô cô nàng mà thôi.”

“Hả? Tại sao?”

Độc Cô Tiếu Ngu không nói, chuyển đề tài sang Cung Trọng Khanh. “Nói đến đây, đại ca cũng hai mươi bảy tại sao vẫn chưa thành thân?”

Đề tài bị dời đi chỗ khác , nhưng vấn đề chạm đến nỗi lòng của Cung Tuyết Lăng, nàng lập tức ai một tiếng.

“Ta cũng đang rất lo lắng, thật ra thì gia gia cũng đã thay đại ca, nhị ca hứa hôn. Nhưng vị hôn thê của đại ca đã qua đời lúc mười tuổi. Còn nhị ca thì không thích vị hôn thê của mình nên kiên quyết không chịu thành thân. Họ không nghĩ đến cha đã sớm muốn ôm cháu, bọn họ nhưng lành lạnh giả vờ không biết, khó có thể bọn họ thật nghĩ cả đời không lập gia đình?”

Độc Cô Tiếu Ngu suy nghĩ một chút, đột nhiên cười ra tiếng. “Có lẽ đại ca cũng phải học theo ta.”

Cung Tuyết Lăng tò mò nhìn thấy hắn. “Học chàng như thế nào?”

Độc Cô Tiếu Ngu nhếch miệng cười vui vẻ hơn. “Vì cùng cha giận dỗi, ta bị đuổi phải rời nhà, nói rằng người đầu tiên tới cầu hôn ta, ta liền thành thân với nàng ấy.”

Cung Tuyết Lăng ngẩn ngơ. “Cho nên chàng mới đáp ứng hôn sự này chỉ vì giận dỗi cha chàng?”

Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm. “Lúc ấy cho dù cha nàng bắt ta cưới heo mẹ, ta cũng sẽ đáp ứng.”

Cung Tuyết Lăng dở khóc dở cười. “Wey wey Wey chàng có hồ đồ quá không đấy?”

Độc Cô Tiếu Ngu nhún nhún vai. “Nhưng sự thật chứng minh, đây chính duyên phận, ta cũng không có nói sai nha!”

Hừ, nàng mới không tin người ta muốn hắn cưới heo mẹ, hắn thật sự đem heo mẹ về nhà làm thịt kho tàu rồi!

“Ai để ý ngươi!” Cái loại này hồ đồ đến không có phương pháp xử lí này, không bắt chước cũng thế.”A, nhị ca!” Cung tuyết lăng kính tự đi hướng cung trọng thư. “Lúc này thọ yến cha cũng không có đưa thiếp mời con, chính là người trong nhà ăn uống một chút mà thôi, biểu muội cùng biểu muội phu tới làm gì?”

Cung trọng thư ngắm một cái cung như mỵ.”Là do cô cô sĩ diện nha, hi vọng biểu đệ cũng không gấp trở về, chính cô cô một người ôm đứa nhỏ đến khó coi, liền kêu biểu muội cùng biểu muội phu đến giúp đở.”

“Làm sao khó coi?”

“Cha bên người có con gái và con trai, cộng thêm con rể cùng cháu ngoại; cô cô lại chỉ có cháu ngoại, không phải thực đáng thương sao?”

“Đó cũng là do cô cô bản thân làm hư biểu ca thôi!” Cung tuyết lăng lẩm bẩm nói.

“Cũng thật là, ” Cung Trọng Thư lắc đầu, thở dài.”Biểu đệ luôn không ngoan, không trách cô cô thì nên trách ai?”

“Nói đến đây, biểu ca rốt cuộc lại chạy đi nơi nào? Còn có biểu tỷ đâu?”

“Ai mà biết, đại biểu muội bị hưu, sau khi về nhà cũng không tỉnh lại một chút nào, chỉ nói nàng tâm tình không tốt muốn tán gẩu giải sầu, liền cùng biểu đệ ra bên ngoài rồi, bảo là muốn đi mua ngựa, mua lừa, trời biết lại chạy đi nơi nào chơi rồi, khi trở về không đến vài ngày lại ra khõi nhà, tình trạng kinh doanh cũng không hỏi một tiếng, cả con gái cũng không để ý, cô cô đành phải tay phải gảy bàn tính, tay trái ôm cháu ngoại, huynh muội bọn họ mặc kệ, cô cô toàn bộ bao hết!”

Cũng thật vĩ đại, chẳng những làm chưởng quầy, còn kiêm chức bà vú!

“Muốn biểu tỷ học làm chuyện nhà một chút, nàng đã nói chân nàng bó rất nhỏ làm không được bất cứ chuyện gì, nhưng nàng ra bên ngoài bỏ chạy so với ai khác đều nhanh hơn!” Cung tuyết lăng lẩm bẩm nói: “Cô cô lại tiếp tục dung túng bọn họ đi xuống như vậy, sớm muộn gì cũng hại đến người khác !”

Lời nói còn văng vẳng bên tai, thọ yến mới ăn vào một nửa, đại nạn liền tới trước mắt . . . . . .

“Tiếu ca, đem con giao cho ta, chàng ăn cơm của chàng đi!”

“Không cần, ta ôm con cũng có thể ăn được.”

“Đó cũng là có thể, bất quá xin chàng không cần làm tiếp chuyện này vì sẽ làm mọi người cười trộm đó?”

“Chuyện gì?”

“Đừng giả bộ vô tội!” Cung Tuyết Lăng không biết nên khóc hay cười kêu to.”Phù nhi mới hơn bốn tháng tuổi, chàng như thế nào cho con ăn cá?”

“Con cũng đói bụng thôi!” Độc Cô Tiếu Ngu cười hì hì chớp mắt vô tội.

“Chàng. . . . . .” Cung Tuyết Lăng vừa bực mình vừa buồn cười.”chàng cho con ăn cá ta sẽ không cho chàng bế con!”

“Được nha, không cho cá ăn là được phải không!” Độc Cô Tiếu Ngu thở dài, khóe miệng nhưng vẫn là lộ vẻ cười. “Chân giò kho tàu kia cũng không thể được?”

Phụ tử ba người Cung Mạnh hiền ồn ào cười to, Cung Tuyết Lăng lại dở khóc dở cười.

“Chàng ngu ngốc a! Thịt cũng không thể, chân giò thế nào có thể ăn được!”

“Cái này không được, cái này cũng không thể. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu xoa bóp khóe mắt than thở.” Phù nhi đáng thương, là mẹ ruột của con nhẫn tâm cho con đói bụng, đừng trách cha nha!”

Cung Tuyết Lăng thẳng mắt nhìn hắn, lười cùng hắn nói chuyện.

Cha.” Cung Trọng Khanh lặng lẽ tiến đến chổ Cung Mạnh Hiền bên tai nhỏ giọng nói nhỏ.”Nguyên là lo lắng tiểu muội gả cho nông dân sẽ rất vất vả, nhưng hiện tại xem ra, tuy rằng cuộc sống quả thật vất vả, nhưng muội phu là một người chồng tốt, tiểu muội cũng rất hạnh phúc, chúng ta có thể an tâm.”

“Đúng vậy.” Cung Trọng Thư cũng dựa đi tới.”Nông dân cũng không có cái gì không tốt, tuy rằng không biết võ công, nhưng muội phu rất chăm chỉ làm việc nhà, cũng rất thương tiểu muội, nên Hạ Hầu Lam căn bản là so ra kém muội phu, võ công tốt thì như thế nào, không hiểu được làm một người chồng tốt là như thế nào, gả cho hắn sẽ không có được hạnh phúc!”

“Ta biết, ta đã sớm không lo lắng cho Lăng nhi nửa.” Cung Mạnh Hiền gật đầu nói: “Ta lo lắng là lo lắng cho cả nhà của cô cô các con, không nghĩ tới Hạ Hầu Lam sẽ hưu Bội Nghi, nàng tương lai khả làm sao bây giờ?”

Cung Trọng Khanh cùng Cung Trọng Thư liếc mắt một cái, không nói gì.

Còn có thể làm sao, không phải tái giá thì chính là chơi xấu nhà mẹ đẻ cả đời, bất quá nàng đã không tư cách lại chọn chọn lựa lựa rồi, có còn người muốn cưới nàng không đó mới là vấn đề.

“Còn có Lục Học Quý.” Cung Mạnh Hiền nói tiếp: “Hắn vốn không ngoan rồi, nếu tiếp tục gây họa thì. . . . . .”

“Cậu!”

Nói người người đến, nói Quỷ Quỷ đến, vừa mới nhắc tới hắn, thì cái tên Lục Học Quý không ngoan kia lại đột nhiên xuất hiện.

Đầu tiên là một tiếng chàng quỷ thê lương oán giận vang lên, làm cho người bên cạnh bàn sợ đến bên run run thiếu chút nữa trốn dưới đáy bàn, sau đó cái tên hay gây họa kia mang vẻ mặt hồi hộp cùng sợ hãi, còn có muội muội hắn hai người tiến vào trong phòng khách, vừa thấy được Cung Mạnh hiền liền ba quì chin lạy còn Lục Bội Nghi lên tiếng gào khóc.

“Cậu, ngài nhất định phải cứu chúng ta a! Cậu, cứu cứu chúng ta a!”

“Ta không muốn chết a! Ta còn không muốn chết a!”

Cung Mạnh Hiền thở dài thật mạnh, nghĩ rằng lúc này thế nào cũng phải thỉnh Lục gia đem mẫu tử ba người bọn họ về, nhưng xem ra không thể rồi.

“Nói đi, các ngươi lại gây ra họa gì nửa rồi?”

“Chúng ta. . . . . . chúng ta trúng độc rồi!”

***

“Tứ Xuyên Đường Môn? ! Các ngươi không muốn sống nữa, dám gây chuyện với Tứ Xuyên Đường Môn? !”

“Lúc ấy. . . . . . Lúc ấy chúng ta không biết bọn họ là người của Tứ Xuyên Đường môn!”

Trong đại sảnh, Cung Mạnh Hiền ngồi ở ghế thái sư đưa mắt nhìn Lục Học Quý cùng Lục Bội Nghi, hơi thở mang đầy tức giận, đến trên đỉnh đầu còn bốc khói, tức giận đến nổi nói không ra lời.

Trong chốn võ lâm, Tứ Xuyên Đường Môn từ trước đến nay chỉ lo địa vị thân mình, vừa không nguyện cùng cái gọi là danh môn chính phái làm bạn, cũng không cùng hắc đạo, lục lâm xen lẫn với nhau, tuy rằng võ công của bọn họ thật sự không được tốt lắm, nhưng bọn họ là gia tộc chuyên về ám khí, lại tinh thông chế tác hỏa khí, càng đừng nói đến Đường Môn dùng độc rất ác độc, âm tàn, xảo quyệt, làm người ta khó lòng phòng bị, một khi trúng độc của Đường Môn, thì ngoại trừ thuốc giải của bọn họ thì không có loại thuốc nào có thể giải, bọn họ nếu không cho, trừ bỏ mua quan tài trước, cũng không còn cách nào khác.

Bởi vậy người trong giang hồ đối với Tứ Xuyên Đường Môn luôn kính trọng nhưng không gần gũi, có thể trốn liền trốn, có thể tránh liền tránh né, mà hai huynh muội Lục Học Quý dám chủ động đi trêu chọc bọn họ, đây cũng không phải là gặp rắc rối thường, mà là tự tìm đường chết.

“Thành thật nói cho ta biết, các ngươi đến tột cùng phạm phải điều gì?”

“Chúng ta. . . . . .” Lục Học Quý liếc Lục Bội Nghi một cái.”Chúng ta nhìn trúngmột đôi vòng ngọc, nhưng là bị bọn họ mua đi trước một bước, chúng ta đầu tiên là có『 Thiện Ý 』 thỉnh bọn họ bán vòng ngọc lại cho chúng ta, bọn họ lại đánh chết không chịu, cho nên chúng ta đành phải. . . . . . Đành phải. . . . . .”

“Đoạt lấy!” Cung Mạnh hiền lạnh lùng nói: “Nhưng lại đả thương người ta!”

Lục Học Quý co rúm lại người lại một cái, sau đó lại ưỡn ngực vì chính mình biện hộ. “Là vì mẹ rất thích vòng ngọc nên chúng ta mới đi tìm một chiếc để mẹ vui mà thôi!”

Cung Như Mỵ ngẩn ngơ, không nghĩ tới con mình sẽ đem trách nhiệm đổ lên trên người mình.

“Cho nên các ngươi liền đoạt lấy đồ của người ta?” Cung Mạnh hiền ngữ khí vẫn như cũ lạnh lùng.”Sau đó đả thương người ta?”

“Bằng không thì làm sao bây giờ?” Lục Học Quý hỏi lại.

Không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, Lục Học Quý lại vẫn còn xảo quyệt như vậy, trong nháy mắt Cung Mạnh Hiền tưởng là có thể tự tay đánh chết hắn đi, miễn cho hắn lại ra ngoài gây họa cho người khác.

Hắn hít một hơi thật dài, thật vất vả mới áp chế phẫn nộ đánh một chưởng ra. “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi đã cho rằng không có những biện pháp khác… cùng người ta tranh đoạt, đã thương người ta, như vậy, hậu quả ngươi cũng phải chính mình gánh vác, còn tìm ta làm gì?”

Nghe vậy, Lục Học Quý mới giật mình thấy vừa rồi thái độ của mình không đúng, nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, lấy tay lập tức lôi kéo muội muội lại lần nữa quỳ xuống, dập đầu cầu xin.

“Không, cậu, người không thể không cứu chúng ta a, chúng ta sai lầm rồi, cầu ngài cứu cứu chúng ta đi!”

“Các ngươi là trúng độc, ta có thể cứu thế nào?” Cung Mạnh Hiền nguội lạnh hừ hừ.”Độc cũng là bọn họ hạ, thuốc giải cũng chỉ bọn họ có, ngươi nghĩ bọn họ sẽ cho sao?”

“Sẽ cho! Nhất định sẽ cho! Chỉ cần. . . . . .” Lục Học Quý sợ hãi nhìn Cung Mạnh Hiền.”Chỉ cần cậu giúp bọn họ làm một chuyện, bọn họ sẽ cho chúng ta thuốc giải.”

Xem ra lúc này phiền toái không phải dễ dàng giải quyết như vậy.

Cung Mạnh Hiền thầm than.”Chuyện gì?”

“Không biết, bọn họ sẽ phái người đến nói cho chúng ta biết.”

“Khi nào thì?”

“Hắn đi cách chúng ta không xa, hẳn là rất nhanh sẽ đến.”

Quả nhiên, vừa qua khỏi giờ Mùi, người trong Đường Môn đã đến.

“Mời các ngươi tới Lã Lương Sơn hướng Bách Hiểu Hội lấy hộp băng ngọc ngàn năm, rồi đến Độc Long Cốc tìm kiếm xà chi huyết lan, sau khi tìm được, đào cả gốc lẫn rễ lên bỏ vào hộp băng ngọc ngàn năm đưa đến Đường gia bảo, đợi chúng ta chứng thực đó là xà chi huyết lan sẽ đem thuốc giải cho các ngươi.”

Sau đó, người tới đem xà chi huyết lan vẽ một bản cùng một lọ thuốc giao cho Lục Học Quý.

“Độc trong người các ngươi mỗi năm ngày sẽ phát tác một lần, trong lọ này có thuốc giải tạm thời có thể khắc chế độc tính, bất quá nhớ kỹ, không thể trước khi độc tính phát tác mà uống vào, như vậy sẽ không có hiệu quả, nhất định phải phải chờ lúc độc tính phát tác uống vào mưới có hiệu quả. Mặt khác. . . . . .” Người tới mắt lạnh nhìn Lục Bội Nghi, lại quay về nhìn Lục Học Quý.”Ngươi và muội muội của ngươi đã thương thiếu môn chủ của bọn ta, cho nên hai người các ngươi nhất định phải đi.”

Sauk hi nói xong, người tới liền cũng không quay đầu lại rời đi rồi, Lục Học Quý cùng Lục Bội Nghi hai mặt méo xẹo, Cung Mạnh Hiền gương mặt buộc chặt, Cung Như Mỵ vô thố vành mắt đã đỏ lên, thật lâu không ai hé răng.

Bách hiểu hội bọn họ cũng không thể trêu vào nha!

Còn có Độc Long Cốc, chỉ cần ở trên giang hồ chạy qua hai ngày mọi người biết, Độc Long Cốc là cấm địa, không phải có cái gì khó lường hay võ lâm cao thủ ở tại nơi đó, mà là căn bản không biết có ai hoặc cái gì ở tại nơi đó, chỉ biết đó là chỗ thần bí có đi mà không có về.

“Lăng nhi, ngươi cùng con rể đi về trước đi!” Cung Mạnh Hiền cuối cùng mở miệng, đuổi con gái cùng con rể về nhà.

Cung Tuyết Lăng ngắm Độc Cô Tiếu Ngu một cái.”Vâng, nhưng mà cha tính như thế nào, nhất định phải kêu ca ca đến nói cho con biết nha!”

Cung Mạnh Hiền trìu mến sờ sờ đầu nàng.”Ta sẽ , mau trở về đi!”

Trên đường về nhà, cung tuyết lăng thập phần trầm mặc, chỉ hỏi Độc Cô Tiếu ngu một câu.

“Chàng cho rằng cha sẽ quyết định như thế nào?”

“Ta nghĩ nhạc phụ sẽ không mặc kệ bọn họ đâu?”

“Ta cũng vậy cho rằng như vậy.”

Ba ngày sau, làm Độc Cô Tiếu Ngu làm xong việc trở về nhà thì cũng đã không thấy bóng dáng lão bà của mình, chỉ thấy người Vú già lúc trước chăm sóc lão bà của hắn khi ở cử đang cho con gái của hắn uống nước cơm.

“Tiểu thư đâu?” Độc Cô Tiếu Ngu thực trấn định, mắt như trước cười híp mắt híp mắt.

“Không biết, tiểu thư chỉ giao cho ta đem phong thư này giao cho cô gia ngài thôi.”

Độc Cô Tiếu Ngu mới liếc mắt một cái liền xem xong, sau đó thở dài —— vẫn là cười dài .

“Thật là, nử nhân kia bất kể mọi chuyện kể cả bỏ con gái ở lại!”

Hướng về đường núi Thái Nguyên phủ, một đám người chính ra roi thúc ngựa chạy về phía trước, Cung gia toàn thể điều đi, hơn nữa còn có toàn bộ tiêu sư trong tiêu cục, còn có Hải công tử, cậu cả (anh vợ) gặp nạn, hắn không đến không được, cùng với Hạ Hầu lam, hắn đã hưu Lục Bội Nghi, không có khả năng sẽ đến, nhưng hắn vẫn không mời mà tự đến.

Cung Mạnh hiền còn đặc biệt cho người Vú già đi nói cho Cung Tuyết Lăng biết khi bọn họ đã khỡi hành, chính là không muốn làm cho Cung Tuyết Lăng theo bọn họ đi, không nghĩ tới Cung Tuyết Lăng không nói hai lời, đem đứa nhỏ ném cho bà vú già, tùy tiện viết lại vài chử cho phu quân, sau đó liền cấp tốc đuổi theo bọn họ.

Cung Mạnh Hiền hổn hển đuổi nàng đi, lại như thế nào cũng đuổi không đi.

“Con đã là người của Độc Cô gia, không nên xuất hiện ở Cung gia!”

“Nhưng con cũng là con gái của cha a, có thể nào làm bộ như không biết!”

“Ngươi thậm chí không nói cho con rể một tiếng!”

“Vô nghĩa, hắn nhất định sẽ không để cho con đi!”

“Đây là tự nhiên, đừng quên con còn có con gái!”

“Con gái đã có phu quân chiếu cố, bên này cần con hơn, có thể giúp đỡ là giúp đỡ!” Đang nói chuyện, Cung Tuyết Lăng quay đầu nhìn một chút.”Bản thân con muốn hỏi cha, vì sao không tìm vài bằng hữu đến hỗ trợ? Bất kể là Bách hiểu hội hoặc Độc Long cốc, thế nào cũng có thể ứng phó tốt nha! Bách hiểu hội bên kia, người ta là một trong võ lâm cửu đại hắc bang, người đông thế mạnh, cao thủ tập hợp, nếu thực đánh nhau, chúng ta căn bản không thể thắng, bọn họ chỉ cần phái ra một phần nhân mã, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt rồi!”

“Ta đây đương nhiên biết, nhưng là. . . . . .” Cung Mạnh Hiền cười khổ. “Không có thời gian, Đường Môn chỉ cho có ba tháng thuốc giải, nói một cách khác, bọn họ chỉ cho chúng ta ba tháng, có thời gian hạn chế sẽ không đủ thời gian tìm người giúp đỡ, ta chỉ có thể bên đường gặp phải ai thì nhờ người đó.”

“Kia. . . . . .” Cung Tuyết Lăng lại ngoái đầu nhìn lại liếc một cái.”Hạ Hầu Lam lại tại sao lại đến?”

“Cha cũng không có báo cho hắn biết, hắn là từ chổ Hải công tử biết được chuyện này, sau đó cùng Hải công tử cùng nơi đến đây. Hắn vì sau đến đây cha cũng không biết, khi đến đây hắn chỉ nói một câu.”

“Nói cái gì?”

“Hắn muốn cho con biết. . . . . .” Cung Mạnh hiền nhìn chằm chằm Cung Tuyết Lăng, ánh mắt kỳ dị. “Ngay lúc này, nam nhân không biết võ công căn bản không đáng tin, con có thể ỷ lại vào nam nhân biết võ công.”

Cung Tuyết Lăng không biết nên khóc hay cười.”Hắn nói lời này, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

Cung Mạnh hiền hừ hừ.”Đây phải là do cha hỏi con mới đúng, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cha, xin đừng dùng cái loại ánh mắt nhìn hỏi『 Con có phải hồng hạnh trèo tường ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt 』được không?” Cung Tuyết Lăng tức giận nói. “Cha muốn biết hắn muốn làm gì? Rất đơn giản, hắn không cam lòng con chủ động buông tha cho hắn mà gả cho Tiếu ca, hắn cảm thấy bị xem nhẹ và thật mất mặt.”

“Cho nên hắn muốn như thế nào?”

“Muốn chứng minh con sai lầm rồi.”

“Sau đó?”

“Sau đó hắn là có thể đắc ý cười ha ha !”

“. . . . . . Lăng nhi, đừng quên con đã làm vợ, làm mẹ người ta.”

Cung Tuyết Lăng ánh mắt đảo lộn một chút “Con mới mười tám tuổi, vẫn chưa tới tuổi hay quên, nên sẽ không quên, cũng không thể có thể quên.”

Cung Mạnh Hiền nghiêm túc vuốt cằm.”Như vậy, cách hắn xa một chút.”

“Yên tâm, con ngay cả nói cũng không muốn cùng hắn nói. ” Cung Tuyết Lăng thật mạnh nói : “Nếu không phải cần hắn hỗ trợ, con còn muốn đuổi hắn đi nửa kìa!”

“Như vậy cũng tốt.” Cung Mạnh Hiền yên tâm gật gật đầu, lại như có suy nghĩ gì nhăn đầu lông mày.”Lúc trước khi con lập gia đình, cha vẫn cho là Hạ Hầu lam là một thanh niên vĩ đại xuất sắc, nhưng hiện tại cha không cho là như vậy rồi, nay cha mới nhìn rõ ràng, hắn dường như rất ngạo mạn, hãy thế gia đệ tử giống nhau, trưởng thành trong hoàn cảnh giàu có, cũng không quan tâm đến vấn đề cuộc sống, mà hắn duy nhất để ý chỉ có chuyện —— Hư vinh bên ngoài.”

“Bởi vì Tiếu ca giản dị lại thân thiết, cùng hắn vừa so sánh, Hạ Hầu Lam khuyết điểm liền đều bị chúng ta thấy được.” Cung Tuyết Lăng cười khẽ nháy mắt mấy cái.”Đúng không?”

“Xác thực.” Cung Mạnh Hiền nở nụ cười.”Con rể mặc dù chỉ là nông dân, nhưng sự thật lại rất thành thật, làm việc làm người cũng rất có lòng, nên đem so với những thế gia đệ tử thật chỉ có hơn. Mới đầu ta lo lắng con gả cho nông dân sẽ chịu khổ nhiều, nhưng nay cha lại không thể không thấy may mắn, may mắn là con gả cho con rể.”

“Cho dù Tiếu ca không biết võ công?”

Cung Mạnh hiền than nhẹ, cười khổ.”Nếu không phải biểu ca, biểu tỷ con bị làm hư rồi, chúng ta làm sao cần người biết võ công?”

Nghe vậy, Cung Tuyết Lăng không khỏi trầm mặc, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Gặp rắc rối cơ hồ đã trở thành một trong những lạc thú lớn nhất trong cuộc sống của biểu ca, giống như một ngày không tìm điểm phiền toái liền sống không nổi nữa, mà tất cả đều là sủng nịch cùng dung túng của cô cô tạo thành, mà trong long cô cô căn bản không cho rằng chính mìnhsai, còn không ngừng bao che biểu ca, sẽ đem phiền toái giao cho cha nàng đi giải quyết, cuối cùng luôn cha nàng một người ở bên kia hao tổn tâm trí.

Bất quá lúc này, bọn họ cũng nên đã bị một chút giáo huấn chứ?

“Cha, có một chuyện con vẫn không thông nha!”

“Chuyện gì không hiểu?”

“Đường Môn tự ý dùng độc, ai không sợ, vì sao không chính mình đi đến bách hiểu hội lấy hộp ngọc ngàn năm, đi Độc Long cốc tìm xà chi huyết lan, chẳng phải nhanh hơn hay?”

“Bởi vì bọn họ rất giảo hoạt, phải biết rằng, trên giang hồ mặc dù mọi người điều sợ Đường Môn, nhưng kỳ thật người trong gia tộc của bọn họ đều không phải là tất cả đều biết võ công, có thể tự ý dùng độc, chỉ có người phụ trách bên ngoài, mặt khác bọ họ cũng muốn sống yên ổn. Nếu bọn họ không cẩn thận làm nhiều người tức giận, khiến cho võ lâm đồng đạo liên thủ đối phó Đường Môn, đến lúc đó cho dù bọn họ giỏi dùng độc, chỉ sợ cũng là cục diện lưỡng bại câu thương, cho nên. . . . . .”

“Bọn họ để người khác ra mặt, miễn cho cùng các bang hội môn phái làm địch nhân ——” Cung Tuyết Lăng bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp.”Bây giờ là chúng ta đi đối mặt với bách hiểu hội, bách hiểu hội sẽ trở địch nhân là chúng ta, không phải là Đường Môn.”

“Đúng là như thế.” Cung Mạnhhiền tán dương vuốt cằm.”Về phần Độc Long Cốc, lời đồn đãi đã lâu, đó là một chỗ thần bí có đi mà không có về, không có ai biết bên trong đó rốt cuộc có cái gì hoặc người đáng sợ hoặc quái vật gì, nên căn bản không biết đối mặt sẽ là cái gì, cho dù bọn họ giỏi dùng độc thì sao? Bởi vậy. . . . . .”

“Đường Môn cũng không dám dễ dàng đi mạo hiểm!”

“Đúng vậy.”

“Vì thế đẩy chúng ta đi mạo hiểm.”

“Đúng vậy.”

“Đê tiện!”

“Xác thực.”

“Hạ lưu!”

“Đúng thế.”

“Nhưng ngu xuẩn nhất là biểu ca cùng biểu tỷ.”

“Cha cũng đồng ý.”

“Như vậy, rõ ràng có thể đem tay chân bọn họ chém đứt đi, như vậy, bọn họ sẽ không biện pháp ở bên ngoài gây họa, cha cho rằng như thế nào, cha?”

“. . . . . .” Ý kiến hay, nhưng là. . . . . .

Ai xuống tay?

***

“Cô gia, ngài muốn đi tìm tiểu thư sao?”

“Đúng vậy, lão bà chạy, ta tự nhiên phải tìm nàng trở về.”

“Vậy tại sao lại đem theo Tôn tiểu thư đi? Tôn tiểu thư chỉ là một đứa trẻ thôi nha!”

“Bởi vì ta có khả năng không trở lại.”

“Sao?”

“Con của ngươi chịu giúp ta coi ruộng vườn, ta thực cảm kích, nếu ta trước lễ mừng năm mới trở về, lúa thu hoạch được toàn bộ điều cho hắn; nhưng nếu ta qua sang năm còn chưa có trở lại, như vậy, tất cả mọi thứ nơi này bao gồm ruộng vườn, nhà ở điều cho hắn tất cả!”

“Nhưng, cô gia, ngài không trở lại thì đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu mà đi, đương nhiên là về nhà làm ruộng nha!”

Nên trở về nhà!

Tuy rằng còn chưa sinh được con trai, nhưng cha biết hắn thành thân rồi, lập tức phái người đưa tin cho hắn, thúc giục hắn mang vợ về nhà bái kiến cha mẹ chồng, mặc dù có điểm không cam lòng, bất quá, quên đi, nếu cha đã như vậy, hắn là con liền khoan hồng độ lượng “Tha thứ” cho cha một lần đi!

Nhưng là hắn cũng không thể nói đi là đi, cho dù lão bà không phản đối, nhạc phụ đại nhân cũng sẽ luyến tiếc, dù sao cũng phải phải đợi thời cơ thích hợp mới có thể đi được.

Mà bây giờ, đúng là thời cơ tốt nhất rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK