"Anh hai, em cứ thấy cái bộ này sao sao ấy.", Song Ngư hơi ngượng ngùng, kéo kéo chiếc váy trên người xuống che đi cặp chân thon dài đẹp đẽ.
"Mày chẳng biết gì cả, bọn con trai thích nhất là mấy cái kiểu này này.", Anh cười đến vô lại.
"Có mà mỗi anh thích thì đúng hơn." Hừ, đừng tưởng cô không biết cái gu con gái lạ lẫm của anh trai mình. Anh ta chính là một Otaku chính hiệu đó.
"Anh mày cũng là đàn ông, mà đàn ông thì rất hiểu tâm lý của đàn ông. Yên tâm đi, thằng đấy chắc chắn sẽ đổ gục trước mày."
Nghe Song Minh Triết nói giọng chắc nịch như thế, Song Ngư cũng không có phản bác gì thêm. Thôi thì lần này nghe anh một lần vậy.
Ở trước cửa nhà Lâm gia, Lâm Tử Hạo đứng ở trước cổng đợi cô. Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông đơn giản phối với quần thể thao, chân đi giày, đầu đội mũ, vai đeo một chiếc balo màu đen. Nhìn qua thì toát lên vẻ nam sinh trưởng thành, hấp dẫn vô cùng.
"Tiểu Hạo, cháu định đi đâu à?" Bác hàng xóm đi chợ về nhìn thấy anh liền cười tươi chào hỏi.
"Vâng." Lâm Tử Hạo hơi mỉm cười, gật đầu coi như lời chào.
"Tiểu Hạo, cháu có bạn gái chưa? Chưa thì xem xem Tiểu Chi Chi nhà bác có được không? Con bé tuyệt đối là một mỹ nhân hiếm có nha." Bác hàng xóm ghé ghé vào người anh, thì thầm.
Tiểu Chi Chi mà bác hàng xóm nói là một cô gái đã hai mươi lăm tuổi, hơn Lâm Tử Hạo tới tám tuổi.
"Cháu có bạn gái rồi." Lâm Tử Hạo nói rất nhẹ nhàng, hờ hững như chuyện hiển nhiên vậy.
Bác hàng xóm hơi sửng sốt, rồi lập tức như hiểu ra cái gì đó bèn cười cười vỗ vai anh,"Cháu không cần phải ngại, nếu cháu ngại Tiểu Chi Chi nhà bác lớn tuổi thì có thể đợi đến khi cháu học xong đại học rồi cưới cũng được mà.", Hiển nhiên đã coi là anh vì ngại nên mới nói dối rồi.
Lâm Tử Hạo nhíu mày có chút bực mình, nhưng cũng không thể vì thế mà gắt gỏng với bác ấy được cho nên cũng chỉ im lặng. Mà bác hàng xóm thấy anh im lặng thì cứ ngỡ là anh đồng ý cho nên tâm trạng vô cùng vui vẻ mà cười sảng khoái.
Bỗng từ đằng xa, một giọng nói dễ nghe vang lên, đập vào tai hai người bên này,"Tử Hạo."
Song Ngư đi tới, vẫy vẫy tay với anh.
Lâm Tử Hạo khẽ mỉm cười, anh quay qua nói với bác hàng xóm,"Xin phép bác, bạn gái cháu đến rồi."
Một câu nói đã hoàn toàn đánh gục mọi sự cố gắng của bác hàng xóm từ nãy tới giờ. Anh hơi cúi người rồi lập tức đi tới bên cạnh cô.
"Xin lỗi, cậu đợi mình có lâu không?" Song Ngư rất tự nhiên mà khoác tay anh.
"Không lâu." Lâm Tử Hạo hơi bất ngờ nhưng cũng không có đẩy cô ra. Cô gái này hôm nay lại thay đổi hình tượng đến đáng sợ như vậy chứ.
Tóc dài qua vai, trên đầu còn kẹp nơ vô cùng nữ tính, chiếc váy hồng công chúa hoàn toàn trái ngược với tính cách của cô nhưng khi mặc lên người thì lại tự động biến thành một cô gái ngoan ngoãn hiền dịu.
Song Ngư nhìn anh, hơi cúi đầu, tròng mắt đảo qua đảo lại như muốn nói gì đó,"N..nè.."
Cô mèo hoang này hôm nay còn biết ngại ngùng cơ đấy.
Lâm Tử Hạo nhếch môi, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô,"Hửm?"
"C..cậu thấy mình hôm nay có đẹp không?" Song Ngư nhìn anh đầy mong chờ. Đến cô còn phải công nhận mình là một người có nhan sắc cực kì cao, không có lí do gì hôm nay mình ăn mặc lộng lẫy, cố ý đánh một ít son môi như thế này mà lại không xinh đẹp cho được.
Lâm Tử Hạo nhìn cô một lúc, rồi cười cười, quay mặt đi thẳng.
"Ơ." Thấy anh không có trả lời câu hỏi của mình, Song Ngư có chút thất vọng nhưng chưa được bao lâu anh đã quay lại, bên môi còn nở nụ cười ranh ma,"Xấu mù."
Song Ngư mất một lúc lâu mới tiêu hóa được những gì anh vừa nói. Nhất thời máu nóng xông lên não, cô tức giận hét to một câu,"Lâm Tử Hạo, cái đồ đáng ghét."
Tới công viên Tropical Land, người đông như kiến. Vì hôm nay là chủ nhật nên là thời gian rất thuận lợi cho các cặp đôi tới đây hẹn hò, bồi dưỡng tình cảm. Mắt thấy con mèo hoang kia hậm hực đi sau mình, dùng tốc độ chậm nhất mà cách mình một đoạn. Lâm Tử Hạo liền vươn tay kéo cô về phía mình.
"Cậu không sợ lạc à? Đi nhanh một chút."
"Hứ." Song Ngư bướng bỉnh rút tay mình ra khỏi tay anh, hất mặt đi về phía trước.
Lâm Tử Hạo bất đắc dĩ cười cười, đi ngay phía sau che chở cho cô.
"Giận rồi sao?" Anh vừa đi vừa nói.
"..."
Cô vẫn như cũ không thèm nói chuyện với anh.
Khẽ thở dài một hơi, anh vươn tay nắm lấy tay cô. Biết cô sắp vùng ra, anh mới quay qua nói nhỏ bên tai cô,"Ở đây đông người lắm, tôi sợ cậu lạc thôi."
Nói xong liền không thấy người bên cạnh có động tĩnh gì nữa. Anh kéo cô đi tới nơi bán vé vào cổng. Lúc xếp hàng thấy cô vẫn không nói gì, anh mới đưa tay xoa đầu cô, " Lúc nãy là trêu cậu thôi, hôm nay rất đẹp."
Song Ngư ngẩng mặt lên nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, hỏi lại một lần nữa,"Thật không?"
"Thật." Anh vô cùng ngoan ngoãn mà lặp lại một lần nữa.
"Ừm~" Song Ngư vui vẻ, liền chủ động ôm cánh tay của anh, cười đến sung sướng.
Tự dưng thấy thích tên học bá này ghê á~