"Hân Hân à, tớ nói cho cậu biết nhé, hôm qua tớ cứu được một anh chàng đẹp trai lắm nha. Nếu không có Chu nữ hiệp là tớ đây, chắc chắn anh chàng đẹp trai kia đã bị đám lưu manh kia làm chuyện bỉ ổi đó, hơn nữa người người cao lớn vạm vỡ, cánh tay còn lớn hơn cả chân tớ cơ! Bộ dáng kia, quả thật ai thấy cũng phải sợ. Nhưng tớ là ai? Tớ là Chu hiệp nữ kia mà, tớ là công dân tốt đẹp khỏe mạnh được tổ quốc tỉ mỉ đào tạo, thế giới hy vọng đó. Vì vậy tớ không nói hai lời, mắt không chớp, cứu trai đẹp thoát khỏi ma trảo. Một đám mười mấy người cơ đấy!”
Bảo Bảo một chân đạp lên bàn, miệng nói lời vàng ngọc, hăm hở kể. Khiến người xung quanh không khỏi sửng sối. An Tịnh đứng ngoài cửa không khỏi khói đen đầy đầu…
Có phải cô đang nói đến chuyện xảy ra ngày hôm qua không. Sao cậu không nhớ có đến mười mấy người, cũng không nhìn ra cánh tay bọn họ còn lớn hơn cả chân cô? Còn nữa, có ai dám làm hành động bỉ ổi gì với cậu chứ?! An Tịnh không thể bình tĩnh được, đây chẳng phải là vũ nhục người khác sao.
An Tịnh đứng ở cửa còn chưa có nghe xong lời của Bảo Bảo đã đẩy cửa tiến vào, sau đó không biến sắc ngồi vào chỗ ngồi của tớ. Bên kia Bảo Bảo vẫn còn hăng say nói văng cả nước miếng nói một hồi phí bao nhiêu là sức. Người chung quanh thấy An Tịnh tới, lập tức tản ra.
Nói thật, hình tượng Bảo Bảo như vậy thật sự là… ╮(╯3╰)╭ bộ dáng như vậy tựa như đi trên đường gặp phải một kẻ không bình thường, sau đó mọi người sẽ cách khá xa một chút, trong lòng lẩm nhẩm, tôi không biết người đó. Mặc dù đây không phải ở trên đường cái, nhưng trước mặt An Tịnh, mọi người vẫn không muốn tự tìm mất mặt.
Bảo Bảo thấy mọi người đi có chút bất mãn, sao vậy, không phải mới vừa rồi mọi người đều nghe thật hăng say đó sao, làm gì mà bỗng nhiên tản đi hết vậy?
"Hân Hân, mọi người làm sao thế?" Bảo Bảo lén hỏi bên tai Lâm Hân. Thật ra Lâm Hân cũng rất muốn đi, nhưng khổ nổi Bảo Bảo cứ nắm chặt lấy tay cô… ╮(╯3╰)╭ không muốn mất thể diện trước mặt thần tượng. Lâm Hân chỉ chỉ An Tịnh bên cạnh Bảo Bảo.
Bảo Bảo theo ngón tay Lâm Hân nhìn sang, thật khéo chống lại tầm mắt An Tịnh. Khi thấy An Tịnh, Bảo Bảo sợ hết hồn, đó không phải là người hôm qua cô cứu sao?
"Hân Hân, cậu xem, cậu ta chính là trai đẹp hôm qua tớ cứu được đó.” Bảo Bảo chỉ vào An Tịnh nói tiếp. "Vừa rồi không phải là cậu còn chưa tin sao, cậu ta chính là chứng cớ, chính là tớ cứu cậu ta ra từ bọn lưu manh kia, không tin cậu có thể hỏi cậu ta.”
Bảo Bảo hoàn toàn quên mất mới vừa rồi tớ đã chém đến thế nào.
An Tịnh liếc cô một cái, cậu còn chưa tính sổ với cô đâu, cô lại còn không biết xấu hổ ở chỗ này nói như vậy với người khác. Lâm Hân dè dặt nhìn An Tịnh một cái, phát hiện có vẻ như cậu ấy đang mất hứng, vội vàng kéo Bảo Bảo, ý bảo cô dừng lại. Bảo Bảo hoàn toàn không có hiểu ý Lâm Hân, cứ đứng đó mà nói. Lâm Hân thấy sắc mặt An Tịnh bên cạnh càng ngày càng kém, không kịp đợi đã lôi Bảo Bảo ra ngoài.
"Làm gì vậy, Hân Hân, chẳng lẽ cậu còn chưa tin tớ, tớ nói chính là sự thật! >_<" Bảo Bảo dù bị kéo đi vẫn tiếp tục nói.
"Ai nha, Bảo Bảo, cậu có thể im lặng một chút được không? Không thấy sắc mặt An công tử rất khó coi sao? Cậu ấy ghét nhất chính là chuyện người khác đứng bên cạnh cậu ấy mà nói to như vậy, cậu làm như vậy, lỡ cậu ấy tức giận thì làm thế nào.”
"Sẽ không, tớ chính là ân nhân cứu mạng của cậu ta mà." Rất dễ nhận thấy, Bảo Bảo lại quên mất ngày hôm qua cô đã hung hăng cho An Tịnh một cú như thế nào, thuận tiện còn nói một câu “đã thanh toán xong” mất rồi…
"Tớ mặc kệ, cậu ấy là thần tượng của tớ, cậu không được nói to như vậy khi đứng bên cạnh cậu ấy, nếu không tớ sẽ giận.” Vì để Bảo Bảo có thể thu liễm một chút, Lâm Hân không thể làm gì khác hơn là nói vậy.
"Được rồi được rồi, không nên như vậy, nhưng tuyệt đối không được giận tớ đó nha." Bảo Bảo cầm tay Lâm Hân lắc lắc, làm nũng nói.
"Ai, được rồi, lần này cứ như vậy đi, lần sau tuyệt đối không được!"
"Ừ, tớ nghe lời của Hân Hân nhất~" Bảo Bảo lại ôm cánh tay của cô cọ xát. Ấm thật, bị Bảo Bảo cọ xát như vậy, Lâm Hân lập tức vui vẻ lên.
Trong phòng học, An Tịnh còn nghĩ nên làm gì mới có thể giáo dục cô đây. Đối tốt với cô, đám nữ sinh ghen tị sau đó khi dễ cô? Chậc chậc, cách này quá cũ, hơn nữa cậu không phải đang đóng phim truyền hình. Kéo ra chỗ vắng người đánh cho cô một trận? Càng không thể, dù sao cô vẫn chỉ là một cô nhóc, một nam sinh như cậu sao có thể dùng chiêu đó để đối phó với cô đây? Như vậy thật không có phong độ rồi. (Tác giả: Lén nói một câu, thật ra An công tử thường dùng chiêu này. ╮(╯3╰)╭)
Thấy Bảo Bảo đã quay trở lại phòng học, An Tịnh quyết định, trước cứ xem thái độ của cô rồi hãy tính. Nếu cô nhận lỗi với cậu, vậy cậu sẽ không so đo nữa, nếu không, chậc, dù sao cậu đang rất nhàm chán… Có cô ở đây, ba năm cao trung tới cậu không phải nhàm chán rồi.
Bảo Bảo vừa ngồi xuống đã lập tức chào hỏi với An Tịnh: "Xin chào, tớ tên là Chu Bảo Bảo, còn nhớ không, hôm qua chính là tớ cứu cậu đó.
Thực ra Bảo Bảo đang khá hưng phấn, trước kia hai người vẫn xem đối phương như không tồn tại, nên Bảo Bảo không dám nhìn cậu. Dù sao cái nhìn đầu tiên về An Tịnh gây cho Bảo Bảo ấn tượng không tốt chút nà. Lúc ấy toàn thân cậu tản ra khí thế lạnh lẽo, làm đông cứng Bảo Bảo, hoàn toàn đóng băng sự háo sắc của cô. Nhưng bây giờ khác rồi, Bảo Bảo nhận thấy cô cứu cậu, nói không chừng sau này còn có thể làm bạn bè, như vậy cô thật sự có mặt mũi với mọi người rồi. o(≧v≦)o~~
An Tịnh nhìn cô, cảm thấy Chu Bảo Bảo thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ cô quên mất chuyện tối qua đã làm gì với cậu rồi sao? Bây giờ còn có tâm tình chào hỏi với cậu đấy, phải là xin lỗi cậu, xin cậu tha thứ mới đúng chứ. Suy nghĩ một lát, An Tịnh vẫn quyết định trước tiên thăm dò cái đã. Sao tớ quên cậu được. “Đại ân đại đức” của cậu, phải nói là tôi suốt đời khó quên.” An Tịnh cắn răng nghiến lợi.
"Ai nha, không cần khách khí, tớ chính là Chu hiệp nữ, chút chuyện nhỏ này cậu không cần khắc ghi trong lòng. Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn, chỉ cần tuyên truyền phẩm chất ưu tú của tớ khắp nơi là được rồi o(∩_∩)o." Nghe thấy câu này của Bảo Bảo, khóe miệng lại giật giật. An Tịnh phát hiện, gần đây vẻ mặt này của cậu xuất hiện rất nhiều lần… cậu thực sự thấy lạ, sao cô lại không hiểu ý châm chọc trong câu nói của cậu? Chẳng lẽ người này thật sự đạt đến cảnh giới không tim không phổi, sẽ xuất hiện tình huống này sao? An Tịnh bày tỏ nói chuyện với kiểu người này, áp lực thực sự rất lớn.”
"Hừ, thực sự cậu đã quên chuyện hôm qua đã làm với tôi sao?”
"Ai nha nha, 0. 0 An công tử, đừng nói mập mờ như vậy, người khác nghe thấy còn tưởng tớ khi dễ cậu. Nhưng là, tớ có làm gì với cậu sao?" Bảo Bảo vờ làm động tác xin lỗi, còn bắn mị nhãn bậy bạ cho An Tịnh…
"Cậu thật đúng là quý nhân hay quên, đánh tôi, bây giờ ngược lại lại quên không còn chút nào!" Thấy Bảo Bảo như vậy, mặc dù trong lúc bất chợt An Tịnh cảm thấy rất lạnh, nhưng tức giận vẫn nhiều hơn. Một cú không nhẹ đâu.
Làm sao Bảo Bảo quên được chứ. Tối qua cô còn vì hành động của tớ mà đắc ý một phen. Cô làm như vậy không phải là vì muốn chạm vào trai đẹp sao? ╮(╯3╰)╭
Không có biện pháp, nếu không cũng cô cũng không thể quang minh chính đại chạm vào bụng người ta... Hôm nay lúc thấy An Tịnh, cũng biết nhất định cậu sẽ tìm cô tính sổ, cô còn nghĩ cách vượt qua kỳ kiểm tra thế nào cơ mà, kết quả là cậu ấy vẫn không bỏ qua cho cô. Sớm biết trai đẹp là cậu bạn ngồi cùng bàn, cô đã không làm như vậy. Ôi, hình tượng, hình tượng… (┬_┬)
Bảo Bảo rất nghiêm túc nhìn An Tịnh, sau đó đến gần cậu, nhỏ giọng hỏi "Sao cậu không thể quên đi chuyện đó, ai bảo cậu không chịu nói cảm ơn với tôi.”
An Tịnh lạnh lùng nói: "Không thể!"
Bảo Bảo nổi giận: "Vậy cậu muốn tôi làm thế nào?!" Bảo Bảo biết chuyện này không thể bị người khác biết được, nếu không cô liền xong đời. Đánh hot boy, còn là thần tượng của Lâm Hân, Bảo Bảo cam đoan nhất định Lâm Hân không bỏ qua cho cô…
An Tịnh nghĩ, rốt cuộc cũng biết sai? Đáng tiếc, muộn rồi! Bây giờ cậu không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy nữa.
"Muốn tôi bỏ qua cho cậu? Được, đồng ý với tôi một điều kiện."
"Điều kiện gì?!" Bảo Bảo vừa nghe chuyện này có biện pháp giải quyết, lập tức hai mắt sáng lên nhìn An Tịnh.
An Tịnh nhìn cô một chút. Hừ, cậu cho rằng tốt như vậy sao?
"Làm người hầu của tôi đi, như thế nào?"