An Nhiễm có thai rồi. Cô cười. Thật là trùng hợp.
Từ trước tới nay, trong lòng Hổ Tình vẫn nuôi một tia hi vọng rằng dù Kỳ Thiệu Xuyên có phát hiện cô uống thuốc tránh thai nên không thể có bầu nhưng chuyện ly hôn chỉ là phát ngôn nhất thời trong lúc nóng giận mà thôi. Vì một lý do: ông nội anh sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhưng giờ đây, Hổ Tình hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, ông nội anh sở dĩ đồng ý chuyện hôn nhân này là vì nhà họ Hổ có thể giúp đỡ được cho sự nghiệp của Kỳ Thiệu Xuyên mà thôi. Hai năm rồi, Hổ Tình không thể sinh được một đứa con, thế lực của gia đình cô lại không bằng hồi xưa nữa, lại thêm việc An Nhiễm mang thai đúng thời điểm này… Cuộc hôn nhân này, có lẽ không thể cứu vãn được nữa.
Hổ Tình nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, không muốn thấy Kỳ Thiệu Xuyên cười vào mặt mình.
Cô nói giả trá: “Thế thì em nên chúc mừng anh rồi”. Chỉ có trời mới biết cô đang đau đớn thế nào.
Kỳ Thiệu Xuyên nghe câu chúc mừng đầy ý mỉa mai này, nhăn mày. Anh không muốn nói thêm câu nào nữa, quay lưng muốn rời đi. Nhưng Hổ Tình lại nói:
“Đã như vậy rồi thì ly hôn sớm đi. Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng anh đã nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có hứng thú gì khi phá hoại quan hệ của anh với An Nhiễm”.
Cô cho rằng sự nhún nhường này sẽ làm cho Kỳ Thiệu Xuyên đối xử nhẹ nhàng hơn với mình. Nhưng, không ngờ, sau khi nghe xong câu nói này, Kỳ Thiệu Xuyên đột nhiên nổi giận.
Anh quay người lại, bước tới trước mặt Hổ Tình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ, cắn răng nói: “Hổ Tình, đừng có tưởng là tôi không đọc được suy nghĩ của cô, những chiêu trò hèn hạ mà cô làm sau lưng tôi không thể che giấu mãi được đâu. Tôi khuyên cô tốt nhất nên cất hết những ý đồ không mấy tốt đẹp đó đi, đừng ép tôi không khách sáo với cô”.
Kỳ Thiệu Xuyên không hề che giấu sự phẫn nộ của mình, Hổ Tình cũng không thể tìm thấy một chút phảng phất nét đùa giỡn trên khuôn mặt đầy nam tính của anh. Suy nghĩ một lúc lâu, cô cũng không thể hiểu được vì sao anh lại nói như vậy.
Nhìn bộ mặt lúng túng của Hổ Tình, sự khinh bỉ trong mắt Kỳ Thiệu Xuyên lại càng đậm đặc. Anh nắm chặt xương hàm dưới của Hổ Tình, dù không dùng hết sức nhưng cũng đủ làm đau cô.
Trên gương mặt điển trai của Kỳ Thiệu Xuyên toát lên một tia cười gượng “Tôi luôn tưởng cô rất ngây thơ, sống nội tâm, nhưng đến giờ thì tôi quá khinh thường cô, Hổ Tình, thủ đoạn của cô thật sự khiến tôi phải nhìn bằng đôi mắt khác”.
Nói xong câu này, Kỳ Thiệu Xuyên thả tay ra, rút một tập ảnh từ túi comple của mình, thẳng tay ném vào mặt Hổ Tình.
Những tấm ảnh này đập vào mặt cô như một cái tát lạnh lùng. Có chút ngơ ngẩn khi cô nghe thấy những lời sỉ nhục của Kỳ Thiệu Xuyên như đang xuyên thấu vào tim mình.
“ Cô làm mưa làm gió, sắp xếp những việc này thật sự là vất vả quá!”
Hổ Tình liếc qua những tấm ảnh có bóng dáng mình, cô lập tức mất đi lý trí, buột miệng nói mà không cần suy nghĩ: “ Đây là ý gì? Anh… Anh tìm người theo dõi chụp lén tôi?”
Tuy đã có kết luận từ trước nhưng khi tận tại nghe thấy Hổ Tình thừa nhận, Kỳ Thiệu Xuyên vẫn thật sự bất ngờ.
Anh liền đáp trả đầy vẻ mỉa mai: “ Cô nói thế này, có nghĩa là đã thừa nhận rồi ư?”
Lúc này, Hổ Tình mới hồi phục lại tâm trạng, cô vội vàng nói: “ Tôi đâu cần phải thừa nhận điều gì!?”
Cô ngồi xổm trên mặt đất, tay run run nhặt từng tấm ảnh một, ảnh chụp rất rõ nét, không có một dấu hiệu photoshop nào.
Trong bức ảnh này, Hổ Tình đang ngồi tại quán cà phê, nói chuyện với vài người đàn ông lạ mặt. Ngay cả bản thân Hổ Tình cũng phải ngẩn ngơ rất lâu, cô thậm chí không dám tin vào mắt mình, nhưng sự thật là cô chưa bao giờ từng gặp những người trong ảnh này.
“Sao rồi? Hết lời giải thích rồi đúng không?” Kỳ Thiệu Xuyên chất vấn, “Cô âm mưu đi tìm người đối phó với công ty tôi. Tôi có thể bỏ qua. Nhưng, cô lại đi tìm người quấy rối An Nhiễm hết lần này đến lần khác, thậm chí còn làm nguy hại đến sự an toàn của cô ấy. Những tấm ảnh này đều là bằng chứng xác thực. Cô có gì để giải thích!?”