Bạch Hiểu Thanh nhìn người đàn ông mà cậu hết lòng yêu thích, có lẽ người ấy vừa về đã vào bếp nấu cơm, ngay cả áo khoác vẫn chưa kịp thay ra, bên ngoài còn mặc thêm cái tạp dề màu xanh in hình con mực, dưới ánh đèn lờ mờ, cảm thấy thật ấm áp......
Nghe được lời nói quan tâm của Phạm Văn, Bạch Hiểu Thanh muốn khóc rồi. Nếu nơi này thực sự là nơi cậu có thể ỷ lại cả đời và ở đây còn có một Phạm Văn thì thật tốt......
Thấy Bạch Hiểu Thanh vẫn đứng ngốc ngoài cửa, còn chưa thay giày ra, cũng không trả lời mình, lúc này Phạm Văn mới phát hiện cậu hôm nay hơi lạ, nhanh chóng đem thức ăn đặt lên bàn, bước lại gần hỏi: “Hiểu Thanh, cậu làm sao vậy?”
“Phạm Văn......”
“Sao?”
“Cậu đã biết?”
“Cái gì?”
“Tôi...... Tôi là đồng tính!” Bạch Hiểu Thanh cắn chặt răng, dứt khoát thừa nhận.
“Tôi đã biết rồi.” Phạm Văn khẽ cười nói, còn tưởng phải qua một thời gian nữa Hiểu Thanh mới chịu thừa nhận với mình.
Phạm Văn vẫn chưa nói cho Hiểu Thanh biết là hắn đã sớm phát hiện việc cậu là đồng tính. Khi vừa khai giảng năm nhất, Phạm Văn còn chưa mang theo máy tính nên rất hay mượn máy tính của Hiểu Thanh chơi game. Bởi vì cái tính không cẩn thận của mình nên Bạch Hiểu Thanh không giỏi che giấu, bộ phim GV liền quang minh chính đại hiện trên màng hình máy tính......
Đương nhiên Phạm Văn sẽ không vì một bộ GV mà hoài nghi Bạch Hiểu Thanh là đồng tính, nhưng khi hắn vô tình mở ra thư mục CDEF, liền xuất hiện một tệp tên “Mục yêu thích nhất”, trong tệp là một loạt hình ảnh của nhiều người đàn ông......
Chưa hết, những hình ảnh nằm phía dưới còn là hình của hắn? không lẽ Phạm Văn không nhận ra chính mình, đột nhiên hắn mơ hồ hiểu ra được gì đó, nhưng lại không thể nói.......
Mãi cho đến một lần nhìn thấy Bạch Hiểu Thanh bị thương do thi đấu bóng rổ, được đồng đội dìu tới phòng y tế, hắn vậy mà cảm thấy lo lắng còn đau lòng đến lợi hại, hơn nữa còn ghen tị với tên đồng đội đã cõng Bạch Hiểu Thanh, sao lại ôm sát như vậy, đáng tiếc lúc đó hắn đang ngồi trên khán đài cách Bạch Hiểu Thanh khá xa, bằng không sao lại tới phiên tên kia được chạm vào Bạch Hiểu Thanh......
Thế nhưng nếu chỉ là bạn bè bình thường, hắn sẽ không có loại ăn giấm trẻ con như vậy.
Phạm Văn nhớ tới chuyện đã qua, liền được Bạch Hiểu Thanh kéo hồn trở lại.
“Tôi...... Đêm nay sẽ dọn ra ngoài.” Bạch Hiểu Thanh nhìn chằm chằm xuống đôi giày còn chưa cởi ra của mình.
“Tại sao?” Phạm Văn nhíu mày, đây là muốn gì chứ, mới vừa chuyển tới đã có suy nghĩ muốn trốn nhà đi sao, không có cửa!
“......” Bạch Hiểu Thanh có chút gấp gáp, nghĩ thầm chính mình đã nói rõ ràng tới như vậy, Phạm Văn còn muốn thế nào nữa......
“Tôi hỏi là tại sao cậu phải dọn đi.” Bạch Hiểu Thanh cứ cúi đầu nên Phạm Văn không thấy rõ khuôn mặt của cậu.
“Tôi...... Tôi là đồng tính, bởi vì...... Tôi......” Bởi vì tôi thích cậu đó! Khốn nạn! Bạch Hiểu Thanh vẫn còn ôm một tia hi vọng, nếu như câu nói kia không được nói ra, hai người bọn họ vẫn còn có thể...... Có thể làm bạn bè bình thường.
“Như vậy...... Cậu có thể cân nhắc để tôi làm bạn trai cậu được không?” Nụ cười trên mặt Phạm Văn càng lúc càng rõ.
“......” Bạch Hiểu Thanh không dám tin mở to hai mắt, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào mắt Phạm Văn, giống như đang xác nhận lời nói vừa rồi không phải là nói đùa.
“Lời tôi nói là thật lòng, để tôi làm bạn trai của cậu, hoặc là cậu làm vợ của tôi, trong hai chỉ được chọn một, không thể không chọn.” Trong đáy mắt Phạm Văn lúc này đều là hình bóng của Bạch Hiểu Thanh.
“Tôi...... Phạm Văn! *** dám đùa giỡn tôi!” Bạch Hiểu Thanh nghe xong sững người một lúc, lại đột nhiên đem túi vứt xuống, cả người nhào về phía Phạm Văn, bộ dạng như muốn bóp cổ hắn, lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ.....
Cái gì mà trong hai chọn một, rõ ràng là không cho cậu cơ hội lựa chọn mà!
Phạm Văn duỗi tay ôm lấy Bạch Hiểu Thanh đang nhào về phía mình, thật vất vả mới đem cậu trói bên mình, sao lại cam lòng để cậu rời đi như vậy.
“Hiểu Thanh, tôi không hề đùa giỡn cậu, tôi là thật lòng thích cậu.”
“Tôi...... Tôi mới không thèm làm vợ cậu!” Nghe chính miệng Phạm Văn bày tỏ, Bạch Hiểu Thanh kích động không biết nên trả lời thế nào.
“Sao?”
“Tôi muốn làm chồng cậu! Tôi...... Tôi là dưa leo, cậu là hoa cúc!”
“...... Ha ha ha ha......” Phạm Văn sửng sốt một giây, lại lập tức rất không nể tình cười ha hả.
“Này! Không cho cười! Cái này có gì buồn cười!”
“Phù —— được, tôi không cười...... Ha ha ha ha......”
“Cậu còn cười!” Đột nhiên Bạch Hiểu Thanh ngửi thấy một mùi kỳ quái, “Ôi mùi này..... mùi đồ ăn...... có phải khét cái gì rồi không?”
“...... Hỏng rồi!”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Phạm Văn, Bạch Hiểu Thanh phì cười, nhưng khóe mắt lại ẩm ướt từ bao giờ........
– Toàn Văn Hoàn –