• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 3
Năm giờ chiều thứ Bảy, Minh Hiểu Khê ngồi trên giường ngủ, đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. “Có nên tham dự bữa tiệc mừng thọ ông nội Mục Lưu Băng không nhỉ? Nếu không đi, liệu anh ấy có gặp phải chuyện gì không? (Sự lo lắng lúc này xuất phát từ vốn hiểu biết ít ỏi về tính cách của Mục Lưu Băng). Nếu đi, chuyện gì sẽ xảy đến với anh ấy? (Lo lắng này xuất phát từ quy luật phát triển của những điều không may trong quá khứ)”, Hiểu Khê dằn vặt. Cuộc đấu tranh tư tưởng đang đến hồi gay cấn thì chuông cửa réo vang.
Phong Giản Triệt thanh cao trong bộ lễ phục trắng, hiện ra trước cửa. Anh mỉm cười hỏi cô: “Em chuẩn bị xong chưa?”. Minh Hiểu Khê ủ rũ: “Em không muốn đi. Thật đấy!”. Giản Triệt vẫn cười khoan dung: “Biết ngay mà. Thế nên Lưu Băng mới kêu anh đến đón em”. Hiểu Khê kinh ngạc: “Hả? Sao mọi người biết hay vậy?”. Rồi cô nịnh Giản Triệt: “Hay anh cứ nói em bị ốm, không đi nổi nhé! Anh nhận lời đi”.
Giản Triệt ngần ngừ nhìn cô, thắc mắc: “Sao em không muốn đi?”. Hiểu Khê cúi đầu, thú thật: “Em sợ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Từ lúc vào học viện Quang Du, đã có nhiều chuyện kỳ quái rất hay xảy ra”. Giản Triệt tinh nghịch vặn vẹo: “Vậy hóa ra từ khi quen biết anh và mẹ con Hạo Tuyết cũng có chuyện kì quặc sao?”. “Không không”, Hiểu Khê vội vã thanh minh, “Được quen với mọi người, em thấy mình rất may mắn”. Giản Triệt lại nheo mắt hỏi: “Nếu em không muốn đi, sao không từ chối ngay lúc Lưu Băng mời?”
Minh Hiểu Khê ủ rũ gật đầu. Đúng thật, cái tính cả nể của cô đã làm hại chính mình. Giản Triệt bẹo má cô, động viên: “Ngốc ạ! Đừng ủ rũ như thế! Em vốn dũng cảm lắm mà, đừng để anh thất vọng nhé. Dám đổ rác lên đầu Hạo Nam mà không dám đi dự tiệc sao?”. Câu nói động viên quả có tác dụng tức thì. Hiểu Khê lập tức tươi tỉnh: “Đúng vậy! Mình là Minh Hiểu Khê ‘đầu đội trời, chân đạp đất’ cơ mà. Lẽ nào vì một con bé ranh mà không dám tới dự tiệc”. Cô nắm chặt tay, quả quyết: “Được, em nghe ngay, chúng ta đi!”
Lần này lại đến Giản Triệt ngần ngừ: “Mặc thế này đi sao?”. Hiểu Khê ngạc nhiên: “Không được sao?”. Giản Triệt nhìn cô từ đầu tới chân, ngắm nghía mãi bộ quần jeans áo thun trắng của cô, rồi nhẹ nhàng nhận xét: “Em mặc thế này, ngày thường trông rất trẻ trung nhưng đi dự tiệc thì…”. Hiểu Khê luống cuống, “Vậy phải làm sao bây giờ?”. Giản Triệt đột nhiên lấy ra ở đâu một gói giấy rất đẹp, chìa ra trước mặt cô, nói: “Em xem, anh đã chọn giúp em bộ này rồi. Mau mặc thử đi!”.
Thay đồ xong, Hiểu Khê trông đẹp hẳn lên trong bộ đầm trắng. Bàn tay thần kì của Phong Giản Triệt một lần nữa lại giúp gương mặt cô thêm xinh đẹp. Cô thích thú ngắm nghía mãi mình trong gương. Chao ôi, thiếu nữ tươi tắn, yêu kiều kia là mình sao? Thật không thể tin nổi. Giản Triệt mủm mỉm cười hài lòng “Hài lòng chưa nào? Đi thôi công chúa ơi”.
Bữa tiệc mừng thọ thật long trọng, người đến dự rất đông, ai nấy đều ăn mặc rất đẹp, khiến Hiểu Khê nhìn không chớp mắt. Cô luôn đi sát Phong Giản Triệt, không ngừng ngó nghiêng và hiếu kỳ nhận xét: “Chà chà, thật khác với suy đoán của em. Em cứ tưởng khách nhà Mục gia toàn người xã hội đen. Nhưng xem ra các quan khách ở đây không giống các tay anh chị tí nào”. Giản Triệt cười, đáp: “Không phải hội đen nào là cứ chém người đâu. Hơn nữa Mục gia trong “Liệt viêm đường” mấy đời đều là những nhân vật có chức có quyền. Những chuyện bạo lực kia không cần họ đích thân ra tay”.
Hiểu Khê băn khoăn: “Vậy họ làm gì?”. Làm ăn củng cố gia tộc, thậm chí tham gia vào hàng ngũ quan chức chính quyền”, Giản Triệt vừa cười tươi chào đáp lễ mọi người vừa tranh thủ giảng giải cho cô gái không ngừng học hỏi này. Hiểu Khê gật gù: “Thảo nào. Vậy khách khứa hôm nay đều là những người nhiều tiền lắm của, có chức có quyền phải không?”. Giản Triệt cười gật đầu.
Vừa nghe xong, Hiểu Khê đã buột miệng nói hơi lớn: “Hừm, đúng là quan và giặc cấu kết, chỉ tổ hại dân”. Giản Triệt vội vã giật tay Hiểu Khê, nhắc nhở: “Nói nhỏ thôi, nhận xét gì về nhà nói, đừng phát ngôn lung tung”. Hiểu Khê bất mãn than: “Ơ… em đâu có nói sai…”. Chợt cô đứng ngẩn ra ngắm cô gái mặc chiếc đầm dạ hội màu đen, đẹp như màn đêm sâu lắng mê hoặc lòng người.
“Triệt thiếu gia”, cô ta cất tiếng chào Giản Triệt, giọng ngọt ngào như mật ong. Giản Triệt mỉm cười, tiến tới đáp lễ: “Khách sáo quá, lần sau Đồng đừng gọi anh như vậy nữa nhé!”. Cô gái vẫn cười, đáp: “Trên dưới phải có tôn ti trật tự, em nào dám lỗ mãng”. Đôi mắt cô đăm đăm nhìn Giản Triệt, sâu thảm như nước hồ mùa thu với những cơn sóng mãnh liệt.
Đẹp quá! Minh Hiểu Khê không ngớt thán phục. Cô vội vàng kéo tay Giản Triệt. Hiểu ý, anh kéo Hiểu Khê tới trước mặt Đồng, giới thiệu: “Để anh giới thiệu hai người nhé. Đây là Minh Hiểu Khê, bạn học của Mục Lưu Băng, còn đây là Đồng”. Hiểu Khê phấn khởi ra mặt, cô nói: “Xin chào, tôi là Minh Hiểu Khê, rất vui được làm quen với cô. Cô đẹp thật”. Đồng nhã nhặn chào lại, tuy dịu dàng nhưng vẫn rất khách sáo và có khoảng cách rõ rệt.
“Anh Giản Triệt, chị Hiểu Khê!”, có tiếng người gọi í ới. Cả ba đều quay lại nhìn. Đông Hạo Tuyết như nàng công chúa xinh xắn trong bộ đầm màu hồng dễ thương, nổi bật giữa dám con gái. Cô bé nhìn thấy hai người đã vội chạy tới ríu rít: “Trời ơi, anh chị làm gì đến chậm thế. Em đợi mệt ghê cơ”. Nói đoạn, cô bé vội níu tay Giản Triệt và Hiểu Khê, giục giã: “Chắc chắn anh chưa đến chào ông nội anh Mục Lưu Băng phải không? Đi theo em, em dẫn anh chị đi”.
Rồi chưa đợi người ta đồng ý, Hạo Tuyết đã lôi tuột hai người đi, mặc kệ Đồng đứng đó trơ khấc. Giản Triệt cau mày, nhắc với Hạo Tuyết: “Này em, chúng ta còn chưa chào Đồng tiểu thư nữa, mất lịch sự quá!”. Hạo Tuyết mặc kệ, cứ lờ đi như bỏ ngoài tai và ra sức kéo hai người đi tiếp. Đi được một đoạn, cô bé mới dừng lại, ngoái lại nhìn, rồi đập tay lên ngực, reo vui: “Cuối cùng cũng thoát được ma nữ”. Hiểu Khê ngạc nhiên, hỏi lại: “Ma nữ nào? Em định nói Đồng sao?”. Anh mắt Hạo Tuyết đắc thắng: “Tất nhiên, lẽ nào chị không thấy? Cô ta vừa thấy anh Triệt là hai mắt rưng rưng nước như muốn mê hoặc người ta. Anh Triệt, anh nhất định đừng mắc lừa cô ta nhé!”. Giản Triệt nghiêm nghị nhìn Hạo Tuyết, nói: “Anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi? Nếu còn nói Đồng là ma nữ, anh sẽ giận đó”.
Bị Triệt mắng, mặt Hạo Tuyết chảy xị ra, nước mắt chợt rưng rưng, mếu máo: “Em biết ngay, thế nào anh ấy cũng bị cô ta mê hoặc rồi. Lúc nào cũng bênh cô ta chằm chặp…”. Hiểu Khê đang lúng túng chưa biết cách giải quyết sao thì chợt nhìn thấy Lưu Băng đang đi tới. Cô reo lên với Hạo Tuyết như nhìn thấy một vị cứu tinh: “Mục Lưu Băng kìa, em thấy Mục Lưu Băng không? Chúng ta mau tới đó đi!”
Mục Lưu Băng cũng mặc một bộ lễ phục trắng, trông càng lạnh lùng. Đôi mắt đẹp của anh ta chẳng khác gì sao băng, lạnh lẽo, trong suốt, sáng như gương, và dường như chỉ chịu nhấp nháy tí chút khi nhìn thấy Minh Hiểu Khê. Hạo Tuyết đã tươi tỉnh trở lại. Cô bé lễ phép chào một vòng với mọi người xung quanh: “Con chào ông, cháu chào Mục bá bá, chào bác Thất, chào các anh chị!”. Ông Mục mái tóc đã bạc nhưng tinh thần vẫn rất vui tươi sảng khoái. Ông cười ha hả, xoa đầu Đông Hạo Tuyết nhưng lại hiếu kỳ nhìn Minh Hiểu Khê: “Tiểu Tuyết ngoan quá, nói cho ông biết cô gái này là ai vậy?”
“Cô ấy là…”, Hạo Tuyết đang nhanh nhảu thì Lưu Băng đã cắt ngang: “Đây là Minh Hiểu Khê, bạn gái của con”. Nói xong, anh nắm chặt tay của cô, lạnh lùng nhìn một lượt phản ứng của mọi người. Lời tỏ tình thật hấp dẫn làm sao, nhưng thái độ của mọi người thật kỳ quặc. Mục lão gia đang cười tự nhiên ngưng bặt, sững sờ như một bức tượng. Mục bá bá tái mặt, tức giận nhìn Mục Lưu Băng, trong khi Thiết bá bá liếc nhìn Mục bá bá đầy hằn học. Thiết Sa Hạnh mặt mũi biến sắc, căm hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Hiểu Khê.
Rốt cuộc, Mục lão gia cũng chịu cất tiếng: “Chà chà, con là bạn gái của Mục Lưu Băng? Hoan nghênh con đã tới…”. Hiểu Khê liền mỉm cười lễ phép: “Con chào Mục lão gia. Chúc lão gia sống lâu trăm tuổi”. “Được! Tốt!”. Mục lão gia cười thân thiện đáp lễ: “Lần đầu tiên con đến đây chơi phải không? Vậy Lưu Băng đưa bạn đi chơi một vòng cho biết”. Thời tiết đã thay đổi. Mùa hè nóng bức dần đã lùi dần, nhường chỗ ùa thu mát mẻ.
Màn đêm buông xuống. Minh Hiểu Khê khoan khoái hít thở không khí mát lành quyện với hương thơm của cỏ cây. Cô và Lưu Băng đã rời khỏi bữa tiệc ồn ào, đi vào khu hoa viên yên tĩnh. Hiểu Khê quan sát Lưu Băng. Từ lúc rời khỏi bàn tiệc đến giờ, anh ta im lặng không nói năng gì, không biết đang suy tính gì nữa. Anh trăng phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt anh ta, da thịt dường như trong suốt, ánh mắt tuy bất thần nhưng vẫn đẹp như giọt nước long lanh, đôi môi mòng mọng, và mềm mại đến thế!
Mềm mại ư? Một ý nghĩ thoáng qua đầu Hiểu Khê. Làm sao cô biết môi anh ta mềm mại nhỉ? Đúng rồi, anh ta đã từng hôn má cô. Cảm giác đó… Hừm, mình không được nghĩ nữa! Hiểu Khê bất chợt thấy hai má nóng bừng. Nhưng ngồi mãi vẫn không thấy anh ta lên tiếng, Hiểu Khê đành lí nhí hỏi: “Mục Lưu Băng, em… có thể hỏi anh chuyện này được không? Tại sao anh lại nói em là bạn gái anh?”. Lưu Băng vẫn im lặng. Hiểu Khê phá lên cười, ra vẻ tự nhiên: “Tất nhiên em biết anh chẳng có tình cảm gì với anh. Nhưng anh nói làm người khác hiểu lầm…”. Cô nói tiếp: “Em sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối với Thiết Sa Hạnh. Cô ấy rất tức giận vì không thể nuốt sống em…”.
Mục Lưu Băng bắt đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt ấy khiến má cô chính đỏ như quả táo. Ngắm cô hồi lâu, Lưu Băng cất tiếng: “Anh xin em đấy, làm bạn gái anh nhé!” Hiểu Khê thiếu điều muốn nhảy bổ ra khỏi ghế, cô tròn mắt hỏi: “Gì cơ?”. Lưu Băng lặp lại: “Hãy làm bạn gái anh đi. Em chưa có bạn trai mà, đúng không?”. Màn đêm mát như nước. Xa xa trên trời điểm vài ông sao. Hương thơm của một loài hoa không tên len lỏi và trái tim cô. Hiểu Khê bối rối, không biết mình đang tỉnh hay mơ nữa.
Lưu Băng lại cất tiếng nằn nì và nhìn cô thật thiết tha. Hiểu Khê gượng hết lí trí, gắng hỏi: “Có thể… có thể nói cho em biết tại sao không?”. Anh mắt anh ta lại như trôi ra xa, phiêu dạt tới đâu đó xa xăm. Anh thầm thì: “Có lẽ… để sau vậy”. Bỗng một bóng đen xuất hiện dưới tán cây, một giọng nói êm ái vang lên: “Thiếu gian cậu có thể vào rồi đó”. Lại là Đồng – cô gái đẹp đầy bí ẩn ở Liệt Viêm Đường. Hiểu Khê lòng đầy thắc mắc. Cô ta ra đây làm gì nhỉ?
“Biết rồi!” Mục Lưu Băng lạnh lùng nói. Đồng khom người chào rồi mất hút trong đêm. Hiểu Khê không khỏi hiếu kỳ, hỏi: “Cô ấy là ai thế anh?”. Lưu Băng đáp: “Đồng”. Hiểu Khê nhăn nhó: “Em biết rồi! Nhưng cô ấy làm gì ở đây? Sao cô ấy luôn miệng gọi anh là thiếu gia và anh Giản Triệt là thiếu gia nhỉ?”. Gương mặt Lưu Băng lộ vẻ chán ngán, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Cô ấy là vệ sĩ”.
Nghe thấy vậy, Hiểu Khê hào hứng hẳn. Vệ sĩ à? Một nữ vệ sĩ đẹp lạnh lùng nhỉ. Mặt lạnh như băng nhưng trong lòng ngùn ngụt lửa nhiệt tình. Hiểu Khê vui vẻ huyên thuyên: “Em đã từng đọc trong tiểu thuyết, giữa những vệ sĩ lạnh lùng và chủ nhân thường này sinh những chuyện tình ly kỳ luôn làm độc giả nóng ruột theo dõi! Không đúng à? Sao anh không chọn cô ấy làm bạn gái cho tiện? À em biết rồi, nhất định là… cô ấy không thích anh nên anh dùng em để chọc tức cô ấy, xem cô ấy có ghen không chứ gì?”
Lưu Băng nghiêm trang nhìn cô, Hiểu Khê đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Lưu Băng lừ đừ đứng dậy, buông thõng một câu: “Bây giờ em đã là bạn gái anh rồi đấy. Vào trong đó, nhớ đừng để anh mất mặt”. Nói xong, anh đi một mạch về phía hội trường. Hiểu Khê lạch bạch chạy theo sau, vừa dậm chân vừa la lối: “Em… hình như chưa nhận lời làm bạn gái của anh mà… Em không nhận lời đâu…”. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Minh Hiểu Khê. Cô chợt im bặt, nhớ lại lời Lưu Băng dặn.
Thiết Sa Hạnh vừa hát một ca khúc mừng thọ Mục lão gia, mọi người đang ra sức vỗ tay tán thưởng. Hiểu Khê thừa nhận giọng hát của cô ta rất hay, chẳng khác nào giọng một ca sĩ. Nhìn thấy Hiểu Khê, Thiết Sa Hạnh tức bầm ruột gan nhưng giả bộ tươi cười, nói to: “Hiểu Khê, cô là bạn gái của Mục Lưu Băng, cũng nên góp vui một vài tiết mục mừng thọ Mục lão gia chứ!”. Hiểu Khê băn khoăn: “Giúp vui bằng cách nào?”. Thiết Sa Hạnh vẫn cười: “Thì hát, như tôi vậy”. Hiểu Khê lắc đầu: “Không biết”. “Vậy đàn một bản!”. “Không biết”. “Hay ngâm thơ nhé!”. Thiết Sa Hạnh nài nỉ. Hiểu Khê vẫn lắc đầu: “Cũng không biết”.
“Xì”, cuối cùng thì Thiết Sa Hạnh cũng không giấu được vẻ khinh miệt, “Vậy cô biết cái gì? Chỉ biết ăn uống đùa giỡn hay sao?”. Minh Hiểu Khê giả bộ ngơ ngác: “Cô chưa học cách ăn uống đùa giỡn sao? Việc nhỏ như vậy mà cũng định làm tiết mục mừng thọ sao?” Cả hội trường cười ồ lên, vui quá. Thiết Sa Hạnh giận tím mặt, chưa nghĩ ra được câu nào đối đáp lại thì Mục lão gia cười lớn: “Ha ha, không cần biểu diễn gì nữa đâu. Mọi người đến chơi là vui lắm rồi!”
Minh Hiểu Khê mỉm cười đáp lễ một cách cung kính: “Hôm nay là đại thọ của lão gia, con cũng phải góp vui chứ”. Nói xong cô tiến lại góc phòng, cầm một thanh kiếm trên bàn lên, nói: “Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Mục lão gia cả đời tung hoành giang hồ, tiểu nữ hôm nay xin được chúc mừng ngài bằng tiết mục múa kiếm!”. “Hay lắm”, cả hội trường rào rào vỗ tay tán thưởng. Hiểu Khê e lệ nhìn xung quanh: “Nhưng còn thiếu một chút nhạc nền, liệu…”. Giản Triệt mỉm cười từ đám đông bước ra: “Để tôi giúp cho”. Mọi người ngỡ ngàng nhìn Giản Triệt và bàn tán sôi nổi: “Trời, là Phong Giản Triệt sao? Thiên tài piano Phong Giản Triệt thật hả? Trời, may quá”. Khắp hội trường xít xoa, rồi vỗ tay vang dậy.
Giản Triệt bước tới cây dương cầm đặt giữa phòng. Hiểu Khê tự hỏi, lẽ nào ngón đàn của anh ấy nổi tiếng đến vậy? Tại sao mọi người lại cổ vũ anh ấy giống nghệ sĩ nổi tiếng thế? Giản Triệt thật đúng là người không hề đơn giản tí nào, cô thầm nghĩ.
Âm nhạc tựa như mây trôi nước chảy, lúc trầm lúc bổng, lúc cao vút tầng mây… Hiểu Khê tay múa thanh kiếm dài, lúc mềm mại như liễu rũ, lúc uốn lượn như rồng bay, lúc uyển chuyển nhẹ nhàng, lúc tung hoành khí phách… Quan khách đều há mồm thán phục. Họ thật không ngờ một cô gái thanh tú lại có thể điều khiển thanh kiếm khéo léo linh hoạt đến thế! Họ càng thán phục hơn nữa bởi sự phối hợp hoàn mỹ chưa từng thấy giữa tiếng đàn mê ly với điệu múa rất có hồn, đẹp đến say mê lòng người.
Tiếng đàn vừa dứt, điệu múa cũng ngừng,cũng cả hội trường vẫn chìm đắm trong cơn ngây ngất. Phong Giản Triệt kéo tay Minh Hiểu Khê quay về phía Mục lão gia kính lễ. Lúc này cả đám đông như bừng tỉnh cơn mê, ra sức hò hét và vỗ tay rầm rầm. Hạo Tuyết cũng xúc động chạy tới: “Chị à! Chị thật uy phong”, rồi thầm thì vào tai Hiểu Khê, “Thiết Sa Hạnh đang ghen tức tới tái mét mặt mũi kìa”. Hiểu Khê cười, nhưng cũng nheo mắt đắc ý. Hừm, cô ta còn dám làm mình mất mặt không nhỉ. Đừng hòng nhé, giờ cứ chờ kiếp sau đi.
Sân trường Học viện Quang Du. Hiểu Khê ngước nhìn một chú chim nhỏ bay vụt qua nền trời xanh thẳm. Nó bay mới thoải mái tự do và vô tư làm sao. Hiểu Khê không khỏi thèm muốn, ước gì mình có thể biến thành chim để tránh được kì thi gai góc sắp tới. “Hiểu Khê! Hiểu Khê!”, tiếng Tiểu Tuyền lảnh lót.
Minh Hiểu Khê bịt tai lại, giả vờ không nghe thấy. Nhưng Tiểu Tuyền đâu dễ bỏ qua. Cô ta chạy tới, kéo hai tay của cô xuống, hét to hơn: “Hiểu Khê!”. Hiểu Khê thấy tai mình bùng nhùng: “Giời ơi, có chuyện gì? Mình đang tập trung ôn thi”. Tiểu Tuyền cười tươi như hoa, mời mọc: “Cậu có đi không?” Hiểu Khê ngơ ngác: “Đi đâu cơ?”. Tiểu Tuyền lắc đầu, thương hại cho sự u tối của cô bạn: “Đi xem buổi chiều diễn dương cầm của Giản Triệt, chứ xem gì? Thế cậu không biết gì sao?”. Hiểu Khê vẫn lơ mơ như kẻ buồn ngủ: “Biểu diễn … à? Anh ta giỏi thế sao?”
Tiểu Tuyền chặc chặc lưỡi, nhìn Hiểu Khê ngao ngán hồi lâu rồi lên giọng giải thích: “Chậc chậc, thật uổng phí thời gian cậu gần gũi với ba công tử Quang Du, thế hóa ra cậu không biết tí gì về Phong Giản Triệt sao?”. Thấy Hiểu Khê tròn xoe mắt, Tiểu Tuyền sùng bái nói: “Cậu biết không, Giản Triệt là người tớ yêu say đắm nhất trong ba người. Tiếng đàn của anh ấy có thể làm thần tiên điên đảo, thật đáng mặt thiên tài”. Tới lúc này, Hiểu Khê mới vỡ lẽ. Thào nào trong bữa tiệc mừng thọ, cả hội trường đã reo vang khi anh ấy vừa xuất hiện. Và tiếng đàn của anh ấy quả thực rất hay.
Tiểu Tuyền vẫn không ngừng ca tụng: “Cậu không biết tí gì sao? Giản Triệt còn là một họa sĩ tài hoa, từng ba lần được mời tham gia triển lãm hội họa, có nhiều tranh được lưu giữ ở viện bảo tàng. Anh ấy thực sự là một thiên tài, làm việc gì cũng xuất sắc”. Hiểu Khê thầm trách cho tính thờ ơ của mình. Quả thực cô rất bất ngờ về tài nghệ toàn diện của anh. Cô thừa nhận anh làm việc gì cũng rất xuất sắc, từ nấu nướng, chơi đàn, vẽ tranh, thậm chí cả làm tóc cho cô nữa. Thấy Hiểu Khê cứ ngồi ngẩn ra nghe, Tiểu Tuyền đập mạnh vào vai cô: “Này! Cậu ngẩn ra vậy làm gì. Chả phải mình đã báo cho cậu tỉ mỉ ngay khi mới vào trường sao?”. Quả thật, Hiểu Khê vẫn nhớ bản miêu tả chi tiết đặc điểm của từng công tử Quang Du mà Tiểu Tuyền đã cung cấp. Nhưng sao cô ta không chịu để tâm nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK