Có hiệu quả! Kỷ Dao mắt sáng lên, không ngừng cố gắng sờ soạng hai cái dưới cổ Rồng đen. "Chúng ta thương lượng chút có được không, ta sẽ không làm tổn thương mi, mi cũng đừng ăn thịt ta, có được không?"
Rồng đen phun ra một hơi thở, không nói lời nào, hàm răng dài sắc bén có thể dễ như trở bàn tay đem Kỷ Dao chọc thủng lại chậm rãi thu trở về.
Kỷ Dao vui vẻ nói: "Mi nghe hiểu được lời nói của ta có phải hay không? Vậy mi có thể biến thành người hay không?"
Rồng đen vẫn không nói lời nào, thân rồng khổng lồ cũng không có phát sinh thay đổi nào.
Kỷ Dao hơi cảm tiếc nuối, xem ra này chỉ là một con rồng hoang dã bình thường, cũng không phải người Alpha có thể biến hình.
Bất quá con rồng đen này không phải người, chỉ số thông minh chắc là cũng sẽ không thấp, ít nhất có thể so với mục sư*.
* Mục sư: Mình cũng không biết nghĩa là gì tiếng Trung họ để vậy nè 邊牧.
Kỷ Dao bỗng nhiên hơi buồn cười, ở trên Địa Cầu loài rồng này là sinh vật chỉ tồn tại trong thần thoại và truyền thuyết, mà tới tinh cầu Alpha lại có thể dùng từ "bình thường" để hình dung.
Cậu nhạy bén mà nhận thấy được hiện tại rồng đen đối mình địch ý đã giảm bớt đáng kể, hẳn là sẽ không lại dễ dàng công kích mình.
Không khỏi vui mừng nói: "Không thể biến thành người cũng không có việc gì, ta cũng không thể biến thành thú, cùng người tinh cầu Alpha không giống nhau."
Đồng tử của Rồng đen không dễ phát hiện mà co rút lại một chút, kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất.
Nhìn đến cổ Rồng đen còn đang đổ máu, Kỷ Dao lại có chút lo lắng, nếu cứ mặc kệ miệng vết thương như vậy rất có thể sẽ nhiễm trùng viêm loét, như vậy rất nguy hiểm.
Cậu liếc nhìn bốn phía, mắt sáng lên, lập tức nói: "Anh bạn to lớn, ta đi hái chút Hao Thảo tới cầm máu cho mi."
Trong rừng cây có thấp thoáng mấy mảng Hao Thảo trưởng thành, cùng loại với Ngải Thảo trên Địa Cầu.
Bà Emma đã từng nói qua nó có công hiệu chống viêm cầm máu, người trong thôn vào núi nếu là có va chạm mà trầy da đổ máu, thường thường liền sẽ dùng loại chất lỏng thực vật này đắp lên trên miệng vết thương.
Kỷ Dao hái được một ôm to Hao Thảo, tìm hai khối đá giã nát sau đắp ở trên cổ Rồng đen.
Lúc đầu máu chảy hay làm rớt thảo dược, nhưng cậu không có từ bỏ, lại giã càng nhiều Hao Thảo, để ở trên hai mảnh lá cây to.
Rồi dùng bàn tay luôn ấn ở trên miệng vết thương của Rồng đen, sau khi kiên trì như thế hơn mười phút máu chảy rốt cuộc từ từ ngừng chảy.
Trong lúc này Rồng đen đều rất an tĩnh, tùy ý Kỷ Dao làm, có lẽ là bởi vì không còn sức lăn lộn, cũng có thể là biết Kỷ Dao đối với mình không có ác ý, cho nên dung túng cậu hành động.
Ở trong tiệm thú cưng An An cũng như thế này, chó mèo bị thương khi mới đưa tới đều giương nanh múa vuốt, đối với con người rất bài xích cùng kháng cự.
Nhưng chỉ cần Kỷ Dao kiên nhẫn dịu dàng mà đối xử với chúng, bôi thuốc trị thương cho chúng, nhóm động vật nhỏ sẽ dần dần giải trừ cảnh giác và thể hiện sự thân cận cùng tín nhiệm đối với cậu.
Sau một hồi bận việc Kỷ Dao cũng mệt mỏi đến không nhẹ, ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi một lúc.
Cúi đầu thấy trên áo thun của mình toàn bụi bẩn và máu, nhìn quá dọa người, nhìn Rồng đen nói: "Mi nghỉ ngơi đi nha, ta qua hồ nước bên kia giặt quần áo."
Nói xong cậu liền cởi áo thun dơ thân trần đi qua hồ nước.
Màu đỏ trong mắt Rồng đen đã rút hết toàn bộ, khôi phục màu vàng sẫm ban đầu, ảnh ngược trong mắt hiện ra tấm lưng trắng nõn mảnh mai cùng vòng eo nhỏ dẻo dai.
Trên vai hai cái xương bướm hơi nhô ra theo bước chân thiếu niên đi lại hơi phập phồng, như muốn bay lên bất cứ lúc nào.
Kỷ Dao dẩu mông ngồi xuống cạnh hồ nước, đem áo thun vò vò một chút giặt sạch sẽ.
Giặt xong đứng lên, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc giỏ của mình ở bên trong một bụi cỏ, đi tới vén lên là thấy, sandwich bên trong dùng túi giấy bọc lại vẫn còn.
Nấm Hồng Chưởng cũng vẫn còn ở trong vải mềm, chỉ là vỡ vụn một ít, chất lượng hơi giảm, nhưng vẫn có thể bán đi với giá thấp.
Thật tốt quá, hôm nay vất vả một ngày, suýt mất mạng, cuối cùng không có uổng phí sức lực.
Kỷ Dao vui vẻ đem theo giỏ trở lại bên cạnh Rồng đen, đem áo thun ướt đẫm phơi ở trên nhánh cây.
Lúc này đang là thời điểm giao mùa xuân hạ, độ ấm tương đối cao, không mặc áo trên cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Nhận thấy được Rồng đen đang nhìn chằm chằm mình, giống như tầm mắt ở trên thân thể bóng lưỡng của mình không ngừng tuần tra.
Kỷ Dao trong lòng giật mình một cái, nâng lên bàn tay ở đơn bạc ở trước ngực tạo thành hình chữ thập, ra hình ra dạng mà khoa chân múa tay thủ thế phát động công kích đánh võ.
"Này, mi đừng nghĩ đánh chủ ý lên ta nha, ta đã từng học qua võ công, có tin hay không ta.."
Rồng đen híp híp mắt.
".. Cào mi ngứa!"
Sau khi nói nhanh xong mấy chữ cuối, Kỷ Dao lao tới, ở trên cằm cùng sừng Rồng đen cào loạn một hồi.
Rồng đen: "..."
Cơ thể khổng lồ không khống chế được hơi run rẩy, thực sự có chút giống bộ dáng run bần bật.
Một lát sau không thể chịu được nữa, nâng lên một cái chân trước đem Kỷ Dao đẩy ra, nhưng móng chân sắc bén lại không có cào lên người cậu.
"Ha ha ha xem mi có sợ không!"
Kỷ Dao đôi tay chống nạnh, làm mình cười nửa ngày.
Cậu ngược lại không phải ngốc, chỉ là thấy mắt Rồng đen không có sát khí, chắc chắn nó sẽ không ăn mình, mới cùng nó đùa giỡn như vậy, nếu không cậu nhất định phải chạy cho thật xa.
Làm một trận ầm ĩ như thế, mặt trời đã xuống núi, trong sơn cốc ánh sáng thoáng chốc tối dần.
Kỷ Dao cảm thấy có chút hơi lạnh, lúc này mới ý thức được mình không nên cao hứng quá sớm.
Nơi này cách thôn Thải Hồng khoảng hai mươi km về phía tây, nhưng sơn cốc chung quanh vách đá quá dốc, căn bản không leo lên được, lại nhìn không có đường ra phía bên ngoài, hiện tại là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không nghe.
Nếu buổi chiều không có chạy xa như thế thì tốt rồi, vậy sẽ không gặp nạn rớt xuống dưới vực sâu.
Bà Emma đợi không được mình về nhà chỉ sợ sẽ lo lắng. Kỷ Dao không khỏi có chút hối hận mình không nghe bà Emma dặn dò, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Hôm nay ở lại trong sơn cốc ăn ngủ ngoài trời một đêm đi, chờ ngày mai trời sáng lại tìm đường ra.
Kỷ Dao lấy ra một phần sandwich cuối cùng trong giỏ, vừa muốn cắn một ngụm, lại nhớ tới cái gì.
Quay đầu hỏi Rồng đen: "Mi có muốn ăn hay không? Chia cho mi một nửa?"
Rồng đen màng mắt chợt lóe, khinh thường nhìn lại.
"Ta đây tự mình ăn vậy!"
Chút đồ vật như vậy không đủ cho tên to xác này nhét kẽ răng, Kỷ Dao cắn ba miếng đem sandwich ăn hết.
Sau khi ăn xong Kỷ Dao lại cảm thấy mệt mỏi ập đến, hôm nay thật sự là tiêu hao thể lực quá lớn, bây giờ cả người đều mềm như bông nhấc không nổi.
Rồng đen hiện tại hai mắt khẽ nhắm, tựa hồ cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Kỷ Dao sờ sờ áo thun phơi trên cây, trên cơ bản đã khô, liền mặc lên.
Sau đó đến bên cạnh rồng đen tìm cái chỗ cỏ rậm rạp nằm xuống, chẳng được bao lâu đã ngủ rồi.
Trời tối trong cốc nhiệt độ không khí giảm xuống, một trận gió đêm thổi tới, Kỷ Dao đang ngủ say không tự chủ được rùng mình một cái.
Rồng đen nhấc lên mí mắt, đồng tử màu vàng sẫm trong đêm tối giống đèn lồng chiếu sáng thân thể cuộn tròn của Kỷ Dao, tựa như đang do dự tự hỏi cái gì đó.
Sau một lúc lâu, nó chung quy vẫn vươn một móng vuốt đem Kỷ Dao kéo đến bên người mình, dùng cánh cuốn lên, sau đó nhắm mắt lại.
* * *
Ban đêm đổ một trận mưa, mưa còn không nhỏ, đem mùi vị cùng dấu chân Kỷ Dao lưu lại trong rừng cọ rửa đến không còn một mảnh.
Bất quá Kỷ Dao ngủ thật sự ngon, được cánh Rồng đen chặt chặt chẽ chẽ mà bao lại cả người, không có bị xối đến một giọt mưa.
Buổi sáng hôm sau, mưa tạnh, mặt trời ló dạng, một cái cầu vồng treo ngang chân trời.
Kỷ Dao ở trong tiếng chim hót líu lo tỉnh lại, cảm giác được cả người mình ấm dạt dào, trên người còn bọc cái đồ vật gì đó.
Trong nháy mắt còn tưởng rằng mình lại xuyên trở về Địa Cầu, ngủ ở trên giường nhỏ của tiệm thú cưng An An.
Nhưng mà cậu thực nhanh phát hiện ra không phải, ở trên người mình cũng không phải thảm, mà là màng cánh của Rồng đen, mềm dẻo dày đặc, tích thủy bất lậu*, mình giống con nhộng bị quấn ở trong đó.
*Tích thuỷ bất lậu: Không thấm nước
Trong lòng thoáng buồn bã Kỷ Dao lại cao hứng lên, nhịn không được ôm phiến cánh kia xoa xoa, đây chứng minh Rồng đen thật sự rất có linh tính, đã chấp nhận mình.
Kỷ Dao vừa động, Rồng đen cũng tỉnh lại, cánh có chút sợ ngứa run lên một chút, sau đó đem cánh thu lên, nghiêng đầu liếc xéo Kỷ Dao một cái.
Kỷ Dao chạy đến bên cạnh cổ Rồng đen, phát hiện miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, so ngày hôm qua tình huống tốt hơn rất nhiều.
Không khỏi ngạc nhiên nói: "Năng lực tự hồi phục của mi mạnh ghê, nhìn dáng vẻ này không bao lâu sẽ khỏi."
Rồng đen khịt mũi thổi đầu tóc chỉa ra mấy cọng lông ngốc của Kỷ Dao do ngủ đến lộn xộn.
Kỷ Dao cười vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn xem ánh nắng mặt trời, là thời điểm rời đi nơi này, nhìn Rồng đen nói: "Anh bạn to lớn, mi ở chỗ này dưỡng thương nhé, ta phải về nhà rồi."
Rồng đen lúc trước ánh mắt còn mang theo hai phần ôn nhu thoáng chốc lạnh xuống.
Móng vuốt sắc nhọn trên mặt đất cào ra mấy vết hằn sâu, dường như muốn tấn công, rồi lại khắc chế, chỉ là nhắm mắt lại không hề phản ứng Kỷ Dao.
Bộ dáng này rõ ràng là có chút tức giận, Kỷ Dao đương nhiên nhìn ra được, nhưng cũng không có biện pháp, cậu là người không phải động vật trong núi, cũng không thể ngốc ở trong sơn cốc này mãi.
Tuy rằng trong lòng có chút băn khoăn, Kỷ Dao vẫn là không đành lòng nói:
"Đừng nóng giận, chờ thương thế của mi tốt rồi, khẳng định rất dễ dàng có thể rời khỏi nơi này. Chờ ta tìm được đường, ngày mai lại qua đây xem mi.
Đám nấm Hồng Chưởng này để lại cho mi ăn đó, bên ngoài bán rất đắt, nghe nói hương vị cũng rất ngon."
Xuất phát từ tâm lý bồi thường, Kỷ Dao nhịn đau đem trong giỏ nấm Hồng Chưởng của mình toàn bộ đều để lại, đặt ở bên miệng Rồng đen trên một bụi cỏ sạch sẽ.
Tuy rằng hái qua rất nhiều lần, nhưng bản thân cậu trước nay cũng chưa từng được ăn qua.
Rồng đen ghé vào nơi đó vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, như là không nghe thấy.
"Ta phải đi rồi, hẹn gặp lại." Kỷ Dao thở dài một hơi, sờ sờ cổ Rồng đen, ngay sau đó cầm theo giỏ không xoay người rời đi.
Qua một lúc lâu sau, Kỷ Dao đã hoàn toàn đi vào trong đám cây không thấy được bóng dáng.
Rồng đen tức giận mà vung cái đuôi xuống, đem cây đại thụ phía sau quét một cái nát nhừ.