Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4:





Hôm sau, gà gáy ba tiếng, những tia nắng sớm lại ghé vào khe cửa.





Chúc Đông Phong chậm rãi mở mắt ra, hắn cảm thấy ngực mình nặng nặng, trên người rất nóng, rõ ràng đang giữa mùa đông giá rét nhưng bên tóc mai của hắn lại đổ mồ hôi.





Hắn hoang mang nhìn qua, thấy cánh tay của Cố Tùng Dung đang vắt qua vai mình, trán cọ ở cổ hắn, tư thế ngủ như một con thú nhỏ đang cọ người khác, vô cùng không an phận.





Mà điều làm cho Chúc Đông Phong có chút không rõ là hắn cảm thấy bên hông có vật gì đó xù xù.





Hắn cẩn thận xốc một góc chăn lên cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt của hắn lập tức trừng lớn.





Một cái đuôi hồ ly đỏ như lửa lớn chừng hai cánh tay người đang quấn trên lưng hắn, mềm mại ấm áp.





“Đẹp không?” Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai Chúc Đông Phong.





Chúc Đông Phong bối rối thả góc chăn xuống, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt mang ý cười xấu xa của Cố Tùng Dung.





“Đẹp không?” Cố Tùng Dung thấy hắn không đáp, hỏi lại một lần nữa, mà cái đuôi kia lại chui ra khỏi chăn, chóp đuôi trắng như tuyết cọ cọ lên mặt Chúc Đông Phong, chọc cho hai má của hắn ngứa ngáy đến khó nhịn.





“Rất… đẹp…” Hai má Chúc Đông Phong đỏ bừng, giọng nói của hắn bé tí như tiếng muỗi kêu.





Cố Tùng Dung ôm bụng cười to, nhoáng một cái đuôi hồ ly đã biến mất, hắn chống tay nhổm người dậy nắm lấy cằm của Chúc Đông Phong, “Mặc dù là đầu gỗ ngốc ngốc nhưng cũng khá thành thật đấy.”





Ánh ban mai đã rọi lên bậc thềm, Cố Tùng Dung cười như gió mát trăng thanh, nói thẳng: “Thật làm cho người ta trìu mến.”





Từ sau ngày ấy, Cố Tùng Dung thường xuyên chạy đến tây viện rồi đi theo Chúc Đông Phong như cái đuôi bự.





Lúc này Chúc Đông Phong mới phát hiện Cố Tùng Dung là hồ ly biến thành người cho nên không rành thế sự, luôn tràn ngập tò mò với mọi chuyện xung quanh, câu mà Cố Tùng Dung thường xuyên nói với Chúc Đông nhất chính là: đây là cái gì?





Ngày hôm đó, Chúc Đông Phong đang quét dọn tuyết trước cửa viện, không biết Cố Tùng Dung chui từ đâu ra chỉ vào cái chổi trong tay hắn hỏi: “Đây là cái gì?”





“Cái chổi.” Chúc Đông Phong nhẹ giọng trả lời.





“Để làm gì vậy?” Cố Tùng Dung lại hỏi.





Chúc Đông Phong không trả lời, chỉ quét tuyết làm mẫu cho Cố Tùng Dung xem.





Cố Tùng Dung hiểu ra, mỉm cười nhìn chằm chằm Chúc Đông Phong, sau một lúc lâu lại hỏi: “Đầu gỗ ngốc, tay ngươi không lạnh à?”





Chúc Đông Phong lắc đầu.





“Nói dối.” Cố Tùng Dung nói, “Tay ngươi bị đông lạnh đến đỏ lên rồi kìa.”





Chúc Đông Phong trầm mặc, cầm chổi tiếp tục quét tuyết.





“Lại đây, đưa tay cho ta.” Cố Tùng Dung bước lên từng bước, vươn tay ra với người kia.





[Vietwriter.vn]Chúc Đông Phong do dự một lát vẫn đặt tay lên tay Cố Tùng Dung, hai tay Cố Tùng Dung chụm lại nâng lấy tay Chúc Đông Phong đặt ở bên môi hà hơi xoa nắn, hắn oán giận: “Đã sắp thành băng rồi còn nói không lạnh.”





Có lẽ nhiệt độ cơ thể của Cố Tùng Dung ấm hơn so với người thường một chút chỉ một lát sau hai tay đã đông cứng của Chúc Đông Phong dần ấm áp trở lại, hoạt động cũng tự nhiên hơn.





“Được rồi.” Cố Tùng Dung buông tay Chúc Đông Phong xuống, bày ra vẻ mặt đắc ý.





“Cám ơn…” Chúc Đông Phong cúi đầu nói lời cảm ơn sau đó tiếp tục quét tuyết.





Cố Tùng Dung lại nhìn theo hắn một lát, bỗng nhiên ngáp một cái rồi xoay người rời đi.





Chúc Đông Phong nghĩ Cố Tùng Dung ghét những công việc không thú vị này, hắn hít sâu một hơi nhanh chóng quét xong tuyết, lúc đứng dậy chuẩn bị vào nhà đột nhiên Cố Tùng Dung lại xông ra hùng hổ chắn trước mặt hắn.





“Đầu gỗ ngốc.” Cố Tùng Dung cười nhìn Chúc Đông Phong, hai tay để ở sau người như che giấu cái gì đó, “Ngươi đoán xem trong tay ta có cái gì, đoán đúng rồi ta sẽ tặng cho ngươi quế hoa cao trong tay ta.”





Chúc Đông Phong: “… Quế hoa cao.”





“Thật thông minh.” Cố Tùng Dung cười lớn, đặt chiếc thực hạp được gia công tinh xảo vào trong tay Chúc Đông Phong.





Chúc Đông Phong lung ta lung túng ôm thực hạp, khẽ nói: “… Cám ơn”





“Đầu gỗ nhỏ, ngươi biết cười không? Sao ngươi không cười vậy? Ngươi không thích quế hoa cao này à? Ngươi thích cái gì, ngươi nói với ta đi.” Cố Tùng Dung vừa phủi những hạt tuyết rơi trên vai Chúc Đông Phong xuống vừa liên thanh đặt câu hỏi.





“Ta…” Chúc Đông Phong nhẹ giọng, “Không phải đầu gỗ ngốc.”





Đầu tiên Cố Tùng Dung sửng sốt sau đó hắn ngửa đầu cười to, cười xong lại nói: “Biết mà, ta gọi ngươi là A Phong được không?”





Chúc Đông Phong nghĩ nghĩ, gật gật đầu.





Từ đó về sau, ngày ngày tây viện vang lên tiếng nói nào nhiệt.





“A Phong, đây là cái gì?”





“Ta biết là để ăn canh, phàm nhân các người gọi cái này là gì?”





“À, là thìa.”





“A Phong, ngươi đang xem sách gì vậy?”





“Cho ta xem với, ta cũng biết chữ.”





“A Phong, sáng mai ta theo Vương gia vào triều dâng tặng lễ vật, ngươi hiểu lễ tiết rườm rà trong cung không?”





“Ngươi cũng không hiểu á, xong rồi, thân phận của ta sẽ bị bại lộ mất, nói không chừng ta sẽ bị đạo sĩ bắt đi rồi bị đánh hiện ra nguyên hình còn bị lột da cạo lông cuối cùng chết thảm không nhắm mắt.”





“Ha ha ha, A Phong ngươi tin thật đó hả? Ngươi bày ra vẻ mặt này là đang lo lắng cho ta à? Ta đùa ngươi thôi, ngươi yên tâm đi ta rất lợi hại, không có đạo sĩ nào có thể bắt được ta đâu.”





“A Phong, từng có ai khen ngươi đẹp chưa? Không có? Thật sự không có? Ngươi đang gạt ta đúng không, những người đã gặp người đều có mắt không tròng à?”





“Nhưng mà cũng tốt, nếu có người khen ngươi đẹp chắc chắn ta sẽ móc mắt kẻ đó ra.”





“Làm ngươi sợ rồi? Ấy ấy, ngươi đừng sợ mà, ta hay nói giỡn thôi, thật sự ta rất hay nói giỡn.”





Đảo mắt đã sang tháng ba, mưa lất phất rơi, chim ca bướm lượn.





“A Phong, ngươi biết nuôi gà không?”





Ngày ấy ánh trăng rất sáng, Cố Tùng Dung lại biến thành hồ ly nửa đêm chui vào chăn của Chúc Đông Phong đè lên người hắn hút dương khí.





Chúc Đông Phong đã sớm quen rồi, cứ bảy ngày trôi qua Cố Tùng Dung sẽ hút dương khí của hắn để khôi phục hình người.





Hôm nay Cố Tùng Dung hút rất lâu, lúc dời môi ra còn quyến luyến khẽ liếm khóe miệng Chúc Đông Phong. [Vietwriter.vn]





Chúc Đông Phong không để ý, chờ sau khi Cố Tùng Dung buông ra hắn nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi lại bỗng nhiên nghe thấy Cố Tùng Dung hỏi một câu như vậy.





“A Phong, ngươi biết nuôi gà không?”





Chúc Đông Phong sửng sốt, mở mắt nhìn Cố Tùng Dung.





Cố Tùng Dung nằm bên cạnh Chúc Đông Phong, cong môi mỉm cười, hắn biết Chúc Đông Phong sẽ không trả lời mình, không hỏi tự khai: “Trước đây vài ngày, lúc Khánh Vương phủ dùng bữa có món gà mái hầm canh, không biết vì sao gần đây không có nấu nữa, ta thèm quá, thôi thôi, ngủ đi, buồn ngủ.”





Hôm sau, Chúc Đông Phong không chủ động đáp lời người ta không biết bị trúng tà gì mà tìm nô bộc hỏi một ít tre, sau đó làm một cái lồng gà ở tây viện, lại tìm đầu bếp nữ hỏi bảy tám con gà mái già đến nuôi.





Phủ đệ của Khánh Vương gia hoa tươi muôn sắc, đình lớn hồ sen, ngói xanh hiên đỏ, chỉ có tây viện kia có cái chuồng gà như chốn hương dã nông thôn, thật sự không hợp.





Ma ma quản sự có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng bà ta cũng không dám nói gì.





Ngày ấy, Chúc Đông Phong đang cúi đầu lót rơm cho gà, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chậc lưỡi bên tai, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Cố Tùng Dung khoanh tay đứng ở bên cạnh, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đám gà mái kia, hai mắt hắn sáng như sao còn không ngừng liếm môi.





Đoàn gà mái như nhận thấy được nguy hiểm, toàn bộ trốn vào trong góc chụm đầu lại run rẩy.





Cố Tùng Dung nhìn chằm chằm gà mái một hồi mới quay đầu nhìn về phía Chúc Đông Phong, thấy Chúc Đông Phong cũng nhìn mình, không biết Chúc Đông Phong nhìn thấy chuyện gì buồn cười mà môi hắn cong cong, vốn dĩ Chúc Đông Phong rất thanh tú, mặt mày như họa, vì ngày thường ít cười nên thêm vài phần lạnh nhạt. [Vietwriter.vn]





Mà hiện giờ Chúc Đông Phong đang cười ấm áp như ánh nắng giữa trời đông làm cho người ta không thể rời mắt.





Dây cung trong đầu Cố Tùng Dung bỗng dưng đứt phựt, hắn không còn quan tâm điều gì nữa vội vàng ôm lấy thắt lưng của Chúc Đông Phong hôn lên.





Chúc Đông Phong vốn tưởng rằng Cố Tùng Dung tới hút dương khí như thường, mặc dù không thấy Cố Tùng Dung biến thành hồ ly, cũng chưa đến bảy ngày nhưng Chúc Đông Phong cũng không nghi ngờ gì, không hề đẩy người kia ra.





Mà lần này rõ ràng không giống với những lần trước.





Đầu lưỡi của Cố Tùng Dung không an phận liếm lên môi Chúc Đông Phong, sau đó thành công chiếm thành đoạt đất, cướp lấy hô hấp của người ta, đầu lưỡi quét qua hàm trên Chúc Đông Phong làm cho hắn tê dại, cuối cùng Cố Tùng Dung quấn quýt lấy lưỡi của Chúc Đông Phong.





Vừa hôn xong, Chúc Đông Phong thở hồng hộc, ngốc ngốc nhìn Cố Tùng Dung.





Còn Cố Tùng Dung không hề có chút xấu hổ nào, mặc cho ánh mắt mê mang kia đang nhìn mình, tay hắn vẫn không buông thắt lưng của Chúc Đông Phong ra cũng không đề cập tới việc khác thường vừa rồi, ngược lại hắn hỏi: “Sao lại nuôi gà ở đây? Hửm?”





Chúc Đông Phong cúi đầu suy tư một lát, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lúc Cố Tùng Dung cho rằng hắn sẽ không nói gì như trước thì Chúc Đông Phong lại chậm rãi lên tiếng: “Sau khi cha nương ta qua đời, không ai tốt với ta… trừ ngươi ra… “





Nụ cười vui vẻ trên môi Cố Tùng nhạt dần, hắn ngập ngừng một lát mới nâng tay lên vuốt vuốt tóc mai của Chúc Đông Phong: “Bình thường vẫn im lìm không nói chuyện, sao vừa lên tiếng đã làm cho người ta đau lòng như vậy.”





Trời bắt đầu mưa dầm, mưa liên tục dai dẳng, làm cho người não nề, ngày hôm đó, Cố Tùng Dung lại nằm úp sấp trước chuồng gà híp mắt nhìn mấy con gà mái già mà nước miếng chảy dài, sau khi Chúc Đông Phong rải gạo xong, thì thào tự nói có thể ăn rồi, hắn xoắn ống quần lên muốn vào bắt gà.





Cố Tùng Dung yên lặng đi đến phía sau Chúc Đông Phong, dang tay ôm lấy thắt lưng Chúc Đông Phong kéo người ta vào trong lòng mình, cười tủm tỉm hỏi: “Làm gì vậy?”





Chúc Đông Phong nói: “Bắt một con hầm canh.”





Cố Tùng Dung thở dài: “Ầy, thèm thì thèm, nhưng ngươi đã nuôi lâu như vậy, ta yêu ai yêu cả đường đi nên không nỡ ăn, như vậy làm sao được?”





Chúc Đông Phong: “…”





“A Phong, vài ngày trước ta nghe được một chuyện.” Cố Tùng Dung cười xấu xa thổi vào tai Chúc Đông Phong, hưởng thụ giây phút người kia đỏ mặt tránh né lại bị mình ôm vào trong ngực nên không thể động, hắn bật cười, “Chúng ta đã bái đường có nghĩa đã là vợ chồng nên cùng ăn cùng ở thậm chí cùng ngủ, vì sao ngươi ở tây sương còn ta ở đông sương?”





[Vietwriter.vn]Chúc Đông Phong không nói gì, hắn không biết nên trả lời như thế nào.





“Ngươi chuyển vào chỗ ta được không?” Cố Tùng Dung khuyên nhủ.





Chúc Đông Phong lắc đầu: “Không hợp quy củ.”





Cố Tùng Dung nhíu mi: “Quy củ gì?”





Chúc Đông Phong nói: “Ta là nô bộc, chỉ là tiện…”





Lời còn chưa dứt, Chúc Đông Phong đã bị Cố Tùng Dung chặn miệng, Cố Tùng Dung căm giận cắn hôn, còn để lại trên môi Chúc Đông Phong dấu cắn rõ ràng.





Hôn xong, Cố Tùng Dung nói: “Trước khi ta chưa có linh tính chỉ là một hồ ly hoang trên núi, động một chút là ăn trộm gà, trong mắt các ngươi ta chính là súc sinh, ngươi còn nhắc đến chữ ‘tiện’ này với ta? Hơn nữa hiện giờ ta đã ở trong thân xác người thường, không biết lễ nghi cũng không rõ đạo lý, lại càng không hiểu ba cấp bảy bậc mà các ngươi phân ra, ta chỉ biết bái đường rồi thì là vợ chồng, phải ở một phòng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK