Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng Vỹ Nhân bước xuống nhà, anh hơi mệt mỏi vì tối qua phải thức khuya, ngồi vào bàn ăn sáng anh hỏi dì Tư (quản gia):

_Em con chưa xuống hả dì Tư.

_Vâng ạ chắc tối qua cô chủ mệt quá nên hôm nay ngủ say ạk.

_Dạ, thôi con đi làm đây khi nào em con dậy thì dì hâm lại thức ăn cho nóng rồi mới cho My ăn nhé.

_Vâng tôi biết rồi, cậu chủ đi thong thả.

_Chào dì.

_Chào cậu.

Vỹ Nhân đi rồi dì Tư đứng nhìn theo cảm thán (cậu chủ thật sự rất thương cô chủ nha, cô chủ thật là có phước). Vỹ Mhân đi được khoảng 30 phút thì Bảo My cuối cùng cũng thức, cô đánh răng rửa mặt rồi vẫn để bộ đầm ngủ màu hồng, đi đôi dép hình con heo màu hồng ôm con heo nhồi bông cũng màu hồng, đầu tóc thì chải qua loa bước xuống nhà, nếu không phải vì chiều cao nhìn cô cứ như 1 cô nhóc 13,14 tuổi vậy. Dì Tư vừa hâm lại thức ăn cho cô xong bưng ra để lên bàn, cô vừa ăn vừa hỏi:

_Ba mẹ và anh con đi hết rồi hả dì Tư.

_Vâng họ đi làm hết rồi ạ. Tiểu thư ăn ngon miệng tôi xin phép xuống dưới.

_Vâng ạ, nhưng mà dì đừng gọi con là tiểu thư gì hết con nói dì rồi mà. Gọi con là My My được rồi.

_Nhưng ông chủ..,

_Thì có ba con dì gọi sao cũng được, còn không có thì cứ gọi như con nói là được rồi

_Vâng thưa tiểu thư.

_Lại nữa..

Dì Tư cười tươi :"dì biết rồi, My My"

Cô cười tươi. Dì Tư xuống bếp lòng bà tràn lên 1 cỗ nước ấm. Bà làm giúp việc ở đây đã hơn 20 năm,chứng kiến Vỹ Nhân và Bảo My được sinh ra và lớn lên nhìn 2 người lễ phép lại không kênh kiệu như những cô cậu nhà giàu khác bà thật sự rất vui lòng. Bảo My ăn xong đi lên phòng, cô suy nghĩ (không biết chị ấy đang làm gì nhỉ, có nhớ nhà mình không ta, hình không biết có đẹp không nữa, thôi chết mình quên xin số điện thoại chị ấy rồi.) suy nghĩ miên man cô lại mơ màng ôm con heo hồng ngủ thiếp đi ( bả sướng thiệt đó, giống cái con bả đang ôm)

Vỹ Nhân vào phòng làm việc được 1 lúc thì thư ký (Ánh Loan) gõ cửa, đi vào nói:

_Giám đốc lát nữa anh phải đi thị sát trung tâm thương mại mới khánh thành, anh có cần gì để em chuẩn không ạ?

_Được rồi để tôi tự chuẩn bị cô ra ngoài đi, và nhớ xem lại cách xưng hô của cô với tôi, nếu tôi nhớ không lầm thì cô lớn hơn tôi 3tuổi lận đó, vậy mà cô lại gọi tôi bằng anh xưng em, khó nghe chết được.(cha nào con nấy mà)

Ả thư ký quê quá đi ra ngoài khuôn mặt méo xệch. Hôm nay ả đã cố tình mặt đồ hở ngực để câu dẫn Vỹ Nhân, nhưng không những không được gì lại còn bị mất mặt nữa chứ.

Vỹ Nhân nhìn đồng hồ đã 10h rồi, anh thu xếp giấy tờ lại gọi điện thoại nội bộ cho ả thư ký:

_Cô gọi tất cả trưởng phòng đi theo tôi thị sạt.

_Vâng ạ, vậy em.. À tôi có cần đi không sếp?

_Không cần.

Rồi anh cúp máy, mặt ả ta phải nói là đen còn hơn đít nồi nữa, bực mình cúp máy ả ta gọi cho trưởng phòng từng bộ phận.

Minh Vy đi vào 1 trung tâm thương mại mới khánh thành cô cầm máy ảnh chụp lại những thứ cô thích. Vỹ Nhân đang vừa đi vừa nói chuyện với các trưởng phòng thì có cảm giác có người chụp ảnh mình, anh quay lại nhì thấy 1 cô gái ăn mặc rất thời trang áo ngắn bó ngang eo để lộ vòng eo nhỏ xíu,quần đùi jean lưng cao lộ ra đôi chân dài miên man. Tóc dài qua eo uốn xoăn nhìn cứ như là sinh viên vậy.Anh nhíu mày nhìn cô gái đang chụp tùm lum những thứ mà cô nhìn thấy, vì cô đang xoay lưng về phía anh nên anh không nhìn thấy mặt cô gái. Bước lại gần anh giật lấy máy ảnh của cô đang cầm, cô đang mãi mê nhìn mọi thứ bất ngờ bị giật máy ảnh cô quay lại mở to mắt nhìn xem là ai. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, môi nhỏ nhắn đỏ hồng, làn da trắng mịn,đôi mắt to tròn hàng mi cong vuốt, chiếc mũi nhỏ kết hợp với khuôn mặt cô, đúng là tuyệt tác. Tim anh bỗng đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài,mặt đỏ gay anh cố gắng phớt lờ cảm giác đó, dùng giọng bình tĩnh nhất anh hỏi:"Sao lại vào đây chụp hình?"

Không trả lời câu hỏi của anh cô đưa tay lén chạm vào khuôn mặt tuấm mĩ của anh hỏi :" anh sao vậy, sao mặt anh đỏ thế anh bệnh àk."

"Đùnggg"

Khi bàn tay cô vừa chạm mặt anh tim anh nổ tung chỉ biết đứng nhìn cô trân trân. Những vị trưởng phòng nhìn nhau cười cười. Xem ra vị giám đốc trẻ tuổi của họ bị trúng tiếng sét ái tình rồi. Anh lấy lại bình tĩnh gạt tay cô ra. Cô cong môi bất mãn, nhưng nhớ gì đó cô vội tròn mắt hỏi anh:

_Sao anh lại lấy máy ảnh của tôi, trả đây.

Cô xoè bàn tay trắng xinh ra, nhìn tay cô anh nghĩ ( thật trắng, thật nhỏ, thật đẹp nếu nắm thì như thế nào nhỉ, chắc là mềm lắm), nghĩ rồi anh tự cười 1 mình.

Thấy anh cười cô nghi hoặc hỏi:"Nè anh bệnh à, sao tự nhiên đứng cười 1 mình vậy"

Lấy lại phong độ anh hắng giọng hỏi:

_Tôi hỏi cô tại sao lại chụp ảnh ở đây?

_Ở đây đẹp thì tôi chụp thôi.

_Cô biết đây là đâu không?

_Trung tâm thương mại chứ đâu.

_Vậy mà cô còn chụp hình?

_Có gì không được chứ? Mà mệt quá anh hỏi nhiều quá, mau trả máy ảnh lại cho tôi.

_Không trả.

_Anh...

Cô bực mình nhào lại định lấy lại máy ảnh nào ngờ, anh đã giơ cao lên cô cũng theo đà rướn người lên, nhưng con gái cao sao lại con trai. Đến khi định thần được thì, ôi thôi 2 chiếc mũi dường như đã chạm vào nhau rồi. Cô giật mình vội lui về sau mặt đỏ gay, anh cảm thấy hụt hẫng lúc nãy nhìn gần khuôn mặt của cô, nhất là đôi môi màu anh đào đang chu lên của cô, trong vài giây ngắn ngủi đó anh rất muốn hôn lên đó, sẽ rất ngọt. Cô thẹn quá hoá giận lớn tiếng quát:

_Mau trả lại máy ảnh cho tôi.

Anh thấy cô giận tới đỏ mặt rất dể thương, lại càng muốn trêu cô:

_Sao tôi phải trả, cô vào đây chụp ảnh là vi phạm nội quy của trung tâm mà.

_Anh...

Cô tức tối quên cả ngại ngùng lúc nãy nhào lại giật. Anh bị cô hành động nhanh quá không trở tay kịp, máy ảnh lệch khỏi tay anh rơi xuống nền gạch" CỐP" 1 tiếng, sự chú ý của mọi người nhiều hơn. Cô nhìn món quà Ba mình tặng đang nằm trên nền gạch lạnh lẽo, nước từ hóc mắt dâng lên. Cô cuối xuống nhặt.

Anh cũng cảm thấy hơi có lỗi 1 chút, nhưng là 1 người con trai phong độ anh không thể xin lỗi vì 1 chuyện nhỏ nhặt như vậy được, anh lạnh nhạt nói:

_chỉ là 1 chiếc máy ảnh thôi mà, cô có cần làm quá lên vậy không? Nó bao nhiêu tiền tôi sẽ đền lại cho cô.

Cô ngước lên nhìn nước mắt đã chảy đầy trên mặt cô. Anh nhìn thấy cô khóc tim nổi lên 1 cảm giác khó chịu không nói thành lời. Cô nói:

_Đối với anh đây chỉ là 1 chiếc máy ảnh bình thường, nhưng với tôi nó vô giá anh biết không? Dù anh có bao nhiêu tiền cũng mua không được.

_Tôi...

_Tôi không muốn gặp lại anh nữa...TÔI GHÉT ANH.

Cô bước đi, không phải nói là chạy đi mới đúng, cô chạy đi không quay đầu nhìn lại. Anh nhìn bóng dáng cô bỏ chạy mà tự nhiên cảm giác tội lỗi dâng lên muốn chạy theo giữ cô lại nhưng chân lại không di chuyển được. Trưởng phòng nhân sự lên tiếng nhắc nhở anh:

_Giám đốc chúng ta tiếp tục thị sát chứ.

_Hả...à...ừh đi thôi.

LÀ EM?

CHƯƠNG 5

Nói về Bảo Khang anh hôm nay nghỉ làm vì tối qua bận làm đề án đưa cho Ông Vỹ nên mệt quá đi làm không nổi, anh điện thoại Vỹ Nhân chạy qua nhà lấy đề án đưa cho ông Vỹ hộ anh và nói hôm nay mình nghỉ. Anh ngủ mới dậy đi xuống nhà thì có điện thoại là bạn gái anh:

_Anh nghe.

Bên kia 1 giọng nói ỏng ẹo vang lên:

_Anh yêu anh qua chở em đi ăn được không, đồ ăn ở nhà em ăn không nổi.

_Uhm ....đựợc chờ anh chút.

__Vâng, anh nhanh lên nha em đợi.

Anh cúp máy thở dài, không biết từ lúc nào anh lại có cảm giác chán ghét sự điệu đà ỏng ẹo của Ngọc Châu( bạn gái Khang) như vậy. Lúc trước anh quen vì thấy cô ta ngoan hiền nhỏ nhẹ nhưng càng ngày cô ta càng trở nên giả tạo yếu đuối. Vì đang lỡ quen rồi và anh lại không có bạn gái khác nên anh đành phải chịu đựng. Anh thay đồ lấy xe đi rước Ngọc Châu, vì chỉ đi chơi nên anh chạy xe SH mà không phải xe hơi. Lúc quẹo khúc cua anh suýt chút nữa đã đụng trúng 1 cô gái rồi, nhưng vì hoảng sợ cô gái đã ngã xuống đường. Anh vội chống xe xuống,chạy lại đỡ cô gái. Minh Nhi vừa băng qua đường không ngờ suýt chút nữa đã bị người ta tông vào, cô hoảng sợ mặt mày trắng bệch, Khang đỡ Nhi lên hỏi:

_Xin lỗi cô không sao chứ có cần đi bệnh viện không?

Nhi vẫn cuối mặt vừa phủi cát bẩn trên người, vừa trả lời:

_Tôi không sao. Nhưng mà sao anh lại chạy nhanh quá vậy, hại tôi giật cả mình.

_Hihi tôi xin lỗi tại tôi có việc gấp nên ...

Cô ngước mặt lên cười tươi:" à vậy thôi anh đi đi tôi không sao."

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không son phấn của cô, cả người anh đình trệ đầu óc trỗng rỗng chỉ biết nhìn cô trân trân. Thật sự cô quá đẹp, Ngọc Châu so với cô không bằng 1 nửa. Thấy anh nhìn mình cô vuốt vuốt mặt mình hỏi:

_Sao vậy mặt tôi dính gì à?

_Uhm có dính 1 chút.

_Đâu..chỗ nào?

_Ở đây này, để tôi giúp cô lau.

Rồi không đợi cô trả lời anh đã vươn tay chạm vào khuôn mặt không chút tỳ vết của cô, rất mềm mại 1 khi chạm tay vào là không muốn dứt ra. Thấy anh cứ lau hoài không ngừng cô hỏi:

_Xong chưa vậy, nếu không ra thì thôi để tôi soi gương lau cũng được rồi, cám ơn anh.

_Xong rồi sạch rồi. Anh luyến tiếc rút tay về, nếu để cô soi gương biết được sự thật mặt cô không dính gì hết, chỉ vì nhìn thấy gương mặt cô anh kiềm lòng không được muốn sờ vào, thì anh sẽ bị xem là kẻ lợi dụng rồi.

_Vậy thôi chào anh nhé, tôi đi đây.

_Khoan đã cô đi đâu, tôi đưa cô đi nhé.

_Không cần đâu, không phải lúc này anh nói có việc bận sao, anh đi đi,tôi chỉ đi lòng vòng thôi, chào anh nhé.

Rồi cô bước đi Bảo Khang nhìn bóng dáng cô bước đi, anh muốn cùng cô nói chuyện lâu hơn nhưng vì bạn gái đang đợi nên anh cũng đành bước lại xe chạy đi. Đi được 1 lúc anh mới nhớ ( chết tiệc lại quên không hỏi số điện thoại cô ấy, sao mình ngu vậy không biết) anh bực rồi ga chạy đi. Tới nơi vừa thấy anh Ngọc Châu chạy ra mừng, nhưng vừa nhìn thấy anh đi SH cô ta nhăn mặt:

_Sao anh không đi xe hơi cho sang mà lại đi xe này?

Sẵn bực trong người anh hỏi:

_Sao? Giờ em có đi không, xe nào mà chẳng là xe, nếu không đi thì anh về.

_Huhuhu

_Thôi anh xin lỗi, đừng khóc nữa.

_Anh mắng em? Huhuhu...

_Anh nói vậy mà là mắng à.

_Anh hết thương em rồi..huhuhu

_Anh mệt mỏi lắm rồi đó nếu em mà còn như vậy thì anh sẽ hết thương em thật đó.

_Anh thay đổi rồi...huhuhu ngày xưa anh đâu có như vậy.

_Em đứng đó mà khóc đi anh về.

Rồi anh rồ ga chạy thẳng để cô ta trợn mắt đứng đó nhìn theo. Cô ta nghiến răng ken két :" Bảo Khang anh dám đối xử với em như vậy, em sẽ không buông anh ra dễ như vậy đâu."Cô ta tức tối vào nhà nấu mì ăn. Bảo Khang vội chạy nhanh lại chỗ anh đã gặp Minh Nhi ,để mong được gặp cô lần nữa và anh sẽ xin số điện thoại của cô. Nhưng anh phải thất vọng vì cô đã đi mất rồi. Anh bực mình đá vào viên đá trên đường:" anh sẽ tìm ra em cô gái à". Rồi anh chạy xe đi về,ở cách đó không xa trong 1 lối nhỏ có 1 cô gái đang ngồi thả hồn vào những bức vẽ của mình mà không biết mình đã vô tình lấy mất trái tim của 1 người và người đó đang tìm kiếm cô khắp nơi để lấy lại, nhưng là lấy lại trái tim cô.

GTNV: Tạ Thị Ánh Loan 25tuổi, là 1 người ngu ngốc ai nói gì cũng nghe nên bị Ngọc Châu dắt mũi. Gia cảnh cũng là nhà có tiền. Thích Vỹ Nhân nên làm mọi cách quyến rũ Nhân

GTNV: Đỗ Ngọc Châu 21tuổi, người yêu của Bảo Khang gia cảnh bình thường nếu không nói là nghèo. Tính tình thích khoe khoang ra vẻ ta đây ,độc ác.Cô ta lúc nào cũng giả bộ yếu đuối trước mặt Khang, nhưng sau lưng là 1 con cáo chính hiệu. Nếu nói Ánh Loan là 1 người ngực to não nhỏ ngu si thì cô ta là cao thủ trong cao thủ. Cô ta luôn là người hiến kế cho Ánh Loan làm theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK