Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chương 4: Mục đích của Ngô Quân
Có điều mục đích của Ngô Quân rất rõ ràng, hình như đang muốn cái gì đó. Cũng có thể anh ta bị người ta coi là con cờ để sử dụng.
Sắp xếp lại các manh mối, Ngô Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu như thực sự như vậy thì tính chất sự việc khác rồi.
Bây giờ anh chỉ hy vọng đây không phải chủ ý của nhà họ Ngô, mà là của người khác. Nếu như là ý của nhà họ Ngô thì hôm nay anh không giữ được "quả thiên nguyên" rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không có thực lực để bảo vệ mình, đối mặt với một kẻ địch mạnh như nhà họ Ngô, anh chỉ như con kiến, dễ dàng bị người ta giết chết.
Ngô Quân nhìn thấy anh dường như đang suy nghĩ, lập tức cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói:
"Ta là tộc huynh của ngươi, đương nhiên sẽ không làm gì ngươi, có điều ánh mắt ban nãy của ngươi thực sự khiến ta đau lòng..."
vietwriter.vn
"Ai sai ngươi đến, là ý của cả nhà họ Ngô sao? Chẳng nhẽ mấy người không sợ Chú Trương đến báo thù sao?”
Còn chưa nói xong Ngô Vũ đang cắt lời anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh rất muốn biết đây là ý của ai?
Nghe thấy vậy Ngô Quân lập tức ngạc nhiên, anh ta không ngờ anh nhạy cảm đến vậy. Anh ta còn chưa nói xong Ngô Vũ đã cảm giác được điều gì đó rồi. Có điều nghĩ đến sự khủng khiếp của Chú Trương, anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt lóe lên từng tia khiếp sợ.
Ngô Quân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm chuẩn bị từ bỏ kế hoạch lần này.
Nhưng nghĩ lại người sau lưng anh ta kinh khủng như vậy, anh ta lại càng quyết tâm. Chú Trương kia có mạnh hơn nữa nhưng cũng chẳng quản được nhà họ Ngô.
Anh ta thầm lẩm bầm trong lòng, sau đó hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây Ngô Quân hung hăng nhìn Ngô Vũ, lạnh lùng nói:
vietwriter.vn
"Nếu tên phế vật ngươi đã biết rồi thì ngoan ngoãn đưa đây. Cơ thể yếu ớt của ngươi cũng đỡ phải chịu khổ, đúng không?"
Nhìn thấy anh ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy, Ngô Vũ vô cùng thất vọng về nhà họ Ngô.
Có điều anh cũng nhầm rồi, đây không phải quyết định của nhà họ Ngô, mà là quyết định của một số phái cấp tiến thôi.
Nói cho cùng anh cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ngô, hơn nữa gia chủ của nhà họ Ngô lại là ông nội của anh, lại thêm Chú Trương nữa, chắc chắn có nhiều người ghen ghét.
Nhìn thấy bộ mặt khiến anh khó chịu, lòng anh vô cùng uất hận, nhưng anh không có thực lực đối phó với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi, không còn nữa".
Ngô Quân thấy anh không biết điều như vậy, lập tức mất hết kiên nhẫn, hét lớn: "Cái tên phế vật nhà ngươi, muốn chết hả?"
Nói xong anh ta liền nắm chặt nắm đấm, tung thẳng vào bụng anh.
"Bốp!"
Tiếng động này vang lên vô cùng rõ ràng trong tiểu viện yên tĩnh này.
Ngô Vũ không ngờ đối phương dám ra tay, hơn nữa còn mạnh tay như vậy!
Với đòn này, đối phương thực sự không nương tay, nắm đấm của một kẻ ở cảnh giới Võ Sĩ khiến anh bay ra cả mét, bụng đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết.
Anh nằm trên đất, cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt, khiến trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng. Nhưng anh quyết tâm dù có đau thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.
Ngô Quân thấy anh cứng đầu như vậy, cười khẩy một tiếng, cũng không định tha cho anh. Anh ta kiêu ngạo tiến lên trước, chân đạp mạnh lên lưng anh.
"Đồ khốn, mau dừng tay!"
Nhưng anh ta còn chưa thành công thì đã có một tiếng kêu giận dữ vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đậm tiến lên trước mặt hai người.
Hai người không phát hiện ra đối phương đến lúc nào vì tốc độ của người này thực sự quá nhanh!
Nghe thấy tiếng hét giận dữ này, Ngô Quân sợ đến mức nổi hết da gà, cả người suýt nữa đóng băng trên đất.
"Á!"
Tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, cùng với tiếng kêu đó, cơ thể Ngô Quân lập tức bị văng ra, nôn ra máu tươi nằm trên đất, ánh mắt sợ sệt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Sau đó người đàn ông trung niên đi đến, Ngô Vũ khó khăn đứng dậy, lễ phép nói với người đàn ông: "Bác hai”.
Người đàn ông trung niên vội vàng đi đến trước mặt Ngô Vũ, đỡ anh dậy, ông ấy nhíu mày, tức giận nói:
"Sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Nói xong liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Ngô Quân.
"Cút! Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta giết chết ngươi!"
Ngô Quân vội vàng bò ra khỏi viện, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta sợ người đàn ông trước mặt này nổi điên lên lúc đó sẽ giết chết anh ta!
Dù sao anh ta cũng có thân phận khác biệt một trời một vực với đối phương, hơn nữa thực lực cũng quá chênh lệch, đây là hai sự tồn tại cực kỳ cách biệt.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Ngô Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ mạnh, hai mắt tràn ngập hận ý, anh thầm thề:
"Nhất định phải trở thành một võ sĩ mạnh mẽ, phải khiến cho người ta thần phục dưới chân mình, chứ không phải sống tạm bợ dưới uy danh của người khác".
Mong muốn này nảy mầm trong tim anh, điên cuồng sinh sôi!
Bác hai của Ngô Vũ vội vàng đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy vết thương của Ngô Vũ, sắc mặt vô cùng hổ thẹn:
"Ta đã đồng ý với tam đệ, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cháu, lần này ta sơ suất quá! Không ngờ tam đệ vừa đi, đã có người không chịu nổi, may mà Tiểu Hạo kịp thời đến tìm ta, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn