Cố Tử Thần mặt lạnh không nói chuyện, đôi mày đen nhánh nhíu lại, cả người tỏa ra hơi thở khó gần, khiến người khác như muốn đóng băng.
Tô Niên Niên căng thẳng nhìn hai người, mắt to đan bóng lấp lóe, dường như không ngờ, lại gặp Cố Tử Thần ở đây.
Bầu không khí phòng khách trở nên hơi xấu hổ.
Trần Nguyên nhíu mày, hăng hái nhìn hai người giằng co, khóe miệng có nét cười, dịu dàng với với Tô Niên Niên: “Đây là Cố Tử Thần, ở sát nhà chúng ta, đừng nhìn cậu ấy lạnh như băng, thật ra cậu ấy học rất giỏi, rất được nhiều cô gái ở trường chúng ta thích.”
Tô Niên Niên cười xấu hổ, ném cho Trần Nguyên một ánh mắt cảm kích.
“Ngồi đi, hai chúng ta còn chưa đánh xong ải này, này, sao không nói chuyện?” Trần Nguyên cười nhìn Cố Tử Thần, anh hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ngồi xếp bằng dưới đất, tiếp tục chơi game với Trần Nguyên.
Người anh trai này của mình có vẻ rất dễ thân cận... Tô Niên Niên lén liếc nhìn Trần Nguyên, ánh mắt theo bản năng vẫn rơi vào người Cố Tử Thần.
Dáng vẻ anh chơi game rất tập trung, mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay nhanh chóng múa trên tay cầm chơi game, thần thái tự nhiên, như thể đã tính trước được.
Ngoại hình thật dễ nhìn a... hình như lông mi còn dài hơn cô...
Tô Niên Niên ngắm nghía một lúc, liền ý thức được một ánh mắt lạnh như băng, chẳng biết từ khi nào, đôi mắt màu đen của Cố Tử Thần đã rơi trên người cô.
Bị con ngươi tĩnh mịch thâm thúy kia nhìn chằm chằm, cơ thể Tô Niên Niên lập tức cứng đờ, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.
“Niên Niên, giúp anh cầm dưa hấu ra đây.” Trần Nguyên như lơ đãng nói một câu, Tô Niên Niên lập tức đứng dậy: “Được.”
Cô cuống quít chạy về phía phòng bếp, Trần Nguyên cười khẽ, nhìn Cố Tử Thần: “Sao vậy? Thích em gái mình?”
“Thật không nhìn ra lòng dạ cậu lại thoáng như thế, mẹ kế mang con gái tới đã coi là em gái nhanh như vậy rồi? Chú Trần thật biết dạy con.” Cố Tử Thần khẽ xì một tiếng, biểu cảm rất khinh thường.
Trần Nguyên sờ mũi, sao anh cảm thấy, Cố Tử Thần giống con trai Trần Doãn Hoa hơn cả anh vậy?
Đang ngây người, Cố Tử Thần đã đứng dậy, phủi sạch quần áo trên người, đi về phía phòng bếp.
Trần Nguyên cười khổ, bệnh sạch sẽ của tên nhóc này vẫn nghiêm trọng như vậy a, rõ ràng người làm thêm giờ đã cẩn thận quét dọn ba lần.
Phòng bếp, Tô Niên Niên mở tủ lạnh to lớn xa hoa của Trần gia ra, cố với lấy nửa quả dưa hấu trên ngăn giữ tươi.
Nhón chân hồi lâu, ngón tay bị lạnh đến đau nhức.
Tô Niên Niên hà hơi vào ngón tay, đau khổ nhìn dưa hấu tít trên cao.
Có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, cô quay đầu lại, là Cố Tử Thần đang đi về phía cô.
Sắc mặt Tô Niên Niên vui mừng: “Anh có thể lấy dưa hấu xuống giúp em được không?”
Loạt xoạt, tiếng bước chân vẫn tiếp tục, mặt Cố Tử Thần không biểu cảm, tiếp tục đi về phía trước.
Không nhìn thấy cô sao?! Nội tâm Tô Niên Niên suy sụp: “Này, em đang nói chuyện với anh đấy!”
Ánh mắt Cố Tử Thần nhìn sang, nhàn nhạt ‘A’ một tiếng, vượt qua Tô niên Niên, đặt tay lên tủ lạnh.
Mặt Tô Niên Niên hơi đỏ lên, lúc này cô đang dựa vào tủ lạnh, động tác này của Cố Tử Thần như đang nhốt cô trong lồng ngực.
Nghĩ đến cảnh chặn tường khiến người ta mặt đỏ tim đập trên tivi, lại phối hợp với khuôn mặt tuấn tú 360 độ không góc chết của Cố Tử Thần, Tô Niên Niên cảm giác tim mình lập tức đập nhanh.
“Cô cho rằng, tôi sẽ làm gì với cô?” Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, trong nháy mắt phá vỡ tất cả ảo tưởng của Tô Niên Niên.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn