• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?  Có đôi khi ta cảm thấy hận chính mình! Vì sao cứ phải như vậy, như vậy,  như vậy …… có lực hấp dẫn như vậy chứ? Ai ~~ ta đã rất cố gắng ngoan ngoãn khoanh tay ở nhà, không hề đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi. Nhưng ai kêu ta vô tình nhu tình phong tình, đủ các loại tình đến mức không thể ngăn cản được như thế chứ? Chậc chậc chậc, thật sự là chính ta cũng hết cách rồi ~

-“Tích! Chúng ta đi thôi!” Ngồi đối diện ta, tên đàn ông kia đã có chút không kiên nhẫn đứng lên, chuẩn bị đến kéo ta đi.

“Thì! Theo ta đi!” Bên cạnh,  thằng đàn ông này cũng không cam chịu yếu thế muốn kéo ta đứng lên.

“Tích Thì!”  Giọng đàn ông thành thục  trầm thấp ngoài ý muốn nhảy bổ vào.

A, cứu tinh! Mặc kệ ngươi  là ai ta cũng sẽ biết ơn ngươi dữ dội! Ta cảm kích ngẩng đầu nhìn người đã giải cứu ta thoát khỏi tình trạng khẩn cấp. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền bị kinh ngạc đến há hốc cả mồm đủ cho ruồi muỗi vào tham quan! Sóng gió, ta cảm tưởng mình đã bị sóng đánh gió quật,thật sự không khác gì ‘’ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ ‘’  ( Nhà đã dột lại còn phải trải qua cả đêm mưa nữa,đã xui rồi,giờ sẽ còn xui xẻo hơn)  ! Ta tưởng là đã thoát chết, đã có người cứu ta ra khỏi vực sâu khó xử, thế nhưng ta không ngờ được cái tình huống nó còn có thể phát triển đến mức man rợ như  thế này.

-“Ba.” Thôi, ta biết tất cả đã tạch rồi, ta, vâng chính ta đã rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể sợ hãi mở miệng.

-“Mày còn biết tao là ba mày? Hử?” Trong thanh âm mang theo cái ngữ điệu không cần nói cũng biết là tức giận đến tột độ đi.

-“Theo tao trở về!” Lại là cái khẩu khí bức bách không cho người khác một con đường sống.

-“Con……” Tâm lý của ta chính là đang kịch liệt đấu tranh.

-“Tao đã dễ dàng tha thứ cho mày vài năm tùy hứng rồi. Hiện tại! Theo tao trở về!” Nhìn ánh mắt cùng giọng điệu kiên quyết của ba già, ta biết chạy trời không khỏi nắng.

-“Chờ một chút!”

Ta nheo mắt nhìn Thụy, hắn lại muốn làm gì?

-“Bác, Cháu là bạn tốt của Thì, thật lâu không gặp mặt, khó có cơ hội được gặp gỡ, cháu có thể cùng bác và Thì cùng trở về, thuận tiện cùng cậu ấy ôn lại chuyện xưa?” Ôn lại chuyện xưa? Hắn thật đúng là cái đồ mặt dày, nói thế mà mặt không hồng, hơi thở vẫn bình ổn được thì đúng là giỏi thật. Ta có lời khen đó~

-“Bác, cháu cũng vậy, cháu là bạn tốt của  Tích, cháu và cậu ấy còn có việc chưa nói xong,nếu có thể, cháu có thể đến nhà bác quầy rầy một lát?” Người này cũng thuộc dạng siêu nhân, mặt không đỏ, lời nói cũng rõ khí thế, chắc hẳn tâm cũng không có nhảy nhót loạn xì ngầu như  ta bây giờ.

Ta bắt đầu có dự cảm không tốt lành!

-“Các cậu muốn đến?  Đừng có mơ hão!”

Mùi không tầm thường ngày càng đậm!

-“Trừ phi…… Mỗi người một vạn mĩ kim coi như  phí vào cửa!” Thanh âm vốn uy nghiêm của bậc trưởng lão nay đột nhiên trở nên dễ gần hòa ái nhưng chả khác kẻ tiểu nhân nịnh nọt là bao nhiêu.

Ta đổ gục! Ta choáng váng! Dự  cảm quả nhiên trở thành sự  thật!

-“Không thành vấn đề!” Hai người trăm miệng một lời đáp ứng. Ta dám khẳng định nếu nhìn lên sẽ thấy môi hai gã đàn ông kia không ngừng mấp máy như  đang nói: ‘’ Đúng là cha nào con nấy, không thể phủ nhận mối quan hệ phụ tử giữa hai cha con nhà này ‘’ cho coi.

Bọn họ làm sao có thể hiểu được cái chỗ đau khổ của ta?

Vì thế, ta chỉ có thể phản kháng nhưng chả được cái khỉ  gì,  bị lôi xềnh xệch về nhà,đi theo đằng sau còn có hai tên bộ dạng chói mắt, nhưng ánh mắt thì hung ác trừng lẫn nhau.

A ~~~ ta chỉ muốn thét chói tai! Không ngừng mà thét chói tai! Vì sao vì sao……Ta mới vất vả thoát khỏi cha già đại nhân – khắc tinh của đời ta, chỉ có vài năm ngắn ngủi  mà thôi,tại sao ta lại phải trở về nơi mà ta căm ghét  như  rắn rết?  Bởi vì ông ấy, mà ta phải sống trong kịch liệt khủng hoảng, ban ngày thì ta phải vượt qua biết bao dày vò, lại có không biết bao nhiêu đêm ta từng ở trong ác mộng bừng tỉnh lại, cứ nghĩ  là thể xác và tinh thần lại  run run, mồ hôi lạnh đầm đìa. Chính là bởi vì ông ấy – cha già nhà ta! Nói thì hơi hỗn láo nhưng ông ấy đúng thực là một ác ma! Một dã thú tàn nhẫn! Mỗi lần chỉ cần vừa thấy bóng dáng ông ấy, ta đã nghĩ đến những năm lịch sử  sống còn phải chịu khuất phục kia.

Bởi vì chỉ cần có ông ấy bên cạnh, ta sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn……  không có tiền!!! Từ khi còn nhỏ xíu, ta mỗi lần thông qua những cách bất đồng  để có được tiền, đều bị ông ấy, không phải là cưỡng bức, chính là lợi dụ,để rồi ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những đồng bạc trắng bóng bay đến túi ông ấy. Ta rốt cục biết, chỉ cần tại đây, có ông ấy bên cạnh dù chỉ một ngày, ta sẽ vĩnh viễn,  vĩnh viễn không cất được đồng vốn tây ta nào hết! Ta chịu đủ rồi! Ta muốn trốn! Ta muốn trốn! Ta nhất định phải trốn!

-“Dẫn em đi! Hai anh,  ai có thể mang em rời khỏi nơi này, em liền đi với người ấy!” Ta bình tĩnh nói với hai người đàn ông đang ngồi đối diện ta.

-“Hai vị  kia lại đây một chút.” Ác mộng của ta  — cáo già gian ác, cười tủm tỉm bưng hai ly trà từ phòng bếp đi ra xen mồm nói.

Ta gắt gao nhìn chằm chằm ba người đàn ông đang khe khẽ nói nhỏ ở  góc kia. Nhìn cái vị lớn đầu nhất, giảo hoạt nhất không ngừng khép mở miệng liên tục kia, cùng với hai hũ vàng ngay từ đầu giống như  lo lắng cái gì, đến cuối cùng có điểm bất đắc dĩ nhíu nhíu mày gật đầu. Ta cảm thấy thể xác và tinh thần của ta đều đã bị cực độ uy hiếp. Có chuyện không tốt mà ta không mong muốn đã xảy ra! Xuất phát từ bản năng, ta chậm rãi hướng cửa định đánh bài chuồn êm……

-“Tích Thì?” Một giọng nói vô cùng hiền lành,hòa ái,  thân thiết kêu gọi, làm cho ta phải đình chỉ công phu lén lút đang khai triển.

-“Cha thân yêu, tìm con có chuyện gì ạ?” Ta thành kính tươi cười, tuyệt đối không chê vào đâu được![ rốt cuộc là do luyện hai mươi mấy năm thôi ]

-“À, không có gì! Con hôm nay nên cùng Lợi Dịch tiên sinh về nhà.”

Nhìn ác ma cười ôn nhu đến thế, trong lòng ta có điểm lăn tăn  . Như vậy sảng khoái đáp ứng để ta đi? Không có khả năng đi!

-“Ba ngày sau, lại cùng về nhà của Hãn Thụy tiên sinh.”

Hả! Sau đó thì sao? Đời đâu có đơn giản như thế.Ta vẫn ngỏng tai lên chờ câu nói sau cùng.

-“Chủ nhật về nhà, cha con chúng ta vui vẻ đoàn tụ!”

Quả nhiên! Ta biết mà! ĐOÀN TỤ? Nói cho mọi người cùng nghe này, đơn giản là ông ấy trăm phương nghìn kế muốn cướp đi tiền mồ hôi nước mắt của ta. Không biết cha già  thu của hai người kia bao nhiêu tiền, thế nhưng cứ như vậy đem con bán đi! Nhưng mà, như vậy cũng tốt, vừa vặn giải quyết nan đề lựa chọn mà ta vốn không thể làm được. Chỉ cần có thể  rời đi chỗ này, bảo ta làm gì ta đều nguyện ý. Nói tóm lại, nếu  ở bên ngoài, ta còn có biện pháp không trở lại. Không phải nói “Tướng ở bên ngoài quân mệnh có điều không thụ”  sao? Ha ha.

Tuy nhiên  ta có chút tò mò,  hai gã kia sao có thể đồng ý với ý kiến của ba ba cáo già? ‘’Hai anh không muốn phản kháng gì sao? ‘’

-“Nếu bác đã nói như vậy, chúng ta đành làm theo thôi.” Hãn Thụy nhíu mày tỏ vẻ đồng ý.

-“Anh cũng không có ý kiến.” Lợi Dịch cũng thản nhiên nói.

Thế thì ta đây cũng chả cần lại tỏ vẻ rụt rè làm cái gì! Dù sao việc này đối với ta cũng không tệ lắm. Chỉ cần bay ra chỗ này, ta lại có thể ở trong tiền ngao du. Khà khà….. Ta sẽ được bay nhảy tự tại! Ta cũng có thể trốn khỏi ba già khó ưa! Ha ha ha……

-“Thế thì…… Con xin nghe theo lời dặn dò của cha.” Vừa ngẩng lên đã thấy nụ cười vừa lòng nổi da gà của cha già ác ma.

Cứ như vậy cả bốn người cứ mỗi người mang ý xấu trong đầu, đều lộ ra nụ cười tươi roi rói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK