Trong phòng thoắt sáng thoắt tối khiến mắt Dư Tô hoa lên. Cô mất chừng chục giây mới thấy rõ được bộ dạng bóng đen đang lơ lửng treo trên trần.
Thoạt đầu Dư Tô cứ nghĩ kẻ bị treo rũ trên kia là đàn ông, sau nhìn kỹ mới phát hiện hoá ra đó là một người phụ nữ tóc ngắn.
Hai tay người phụ này bị trói chặt sau lưng bằng dây thừng, rồi treo lơ lửng trên không trung, mà dưới thân cô ta là một cái nồi sắt khổng lồ.
Cơ thể người phụ nữ này cứ đều đặn đung đưa trên không trung theo quán tính, ngoài ra cũng không còn động tĩnh nào khác.
Thấy vậy Dư Tô tạm yên tâm mà nương ánh đèn điện lập loè quan sát kỹ căn phòng.
Mọi thứ trông có vẻ đều bình thường cả, chỉ trừ kệ bếp trông có phần kỳ quái khác lạ.
Thường thường kệ bếp đều được thiết kế dựa sát vào tường, nhưng tủ bếp của nhà nghỉ này lại được đặt chính giữa phòng. Hơn nữa do là căn bếp nấu cho cả nhà nghỉ, mỗi bữa ăn đều phải nấu một số lượng đồ ăn rất lớn nên kích thước kệ bếp cũng vô cùng lớn, vừa to vừa dài. Dãy tủ bếp chiếm diện tích lớn như vậy mà lại được đặt ngay chính giữa phòng, trông không được hợp lý cho lắm.
Dư Tô đang im lặng suy nghĩ thì đèn lại bừng sáng trở lại, không còn nhấp nháy chập chờn như khi nãy nữa. Đèn sáng lại nhưng người phụ nữ bị treo trên trần cũng không vì vậy mà biến mất. Dư Tô lúc này đã có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt đối diện cửa ra vào kia.
Gương mặt ấy... Lúc này Dư Tô cũng không biết mình nên miêu tả nó thế nào. Dường như tất cả mọi cảm xúc tiêu cực, mọi biểu tình méo mó nhất đều tập trung trên gương mặt cô ta.
Vừa nhìn rõ người phụ nữ nọ Dư Tô đã thấy bức bối khó chịu, khiến cô cảm tưởng như đối mặt với mình là thảm trạng nơi Vô Gian Địa Ngục, khiến từng tấc da thịt cô bỗng chốc ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thậm chí khi nhìn Tiết Mi chết không toàn thây Dư Tô cũng không thấy kinh khủng bằng lúc này.
Tại sao người phụ nữ tóc ngắn lại có biểu tình kinh khủng, méo mó như vậy?
Dư Tô không dám nhìn tiếp gương mặt cô ta, bắt đầu quan sát thân mình người phụ nữ nọ.
Người phụ nữ này từ trên đỉnh đầu đến tận bắp đùi đều hoàn toàn lành lặn, tới một vết thương nhỏ cũng không có. Chỉ là chân cô ta bị buộc thêm hai tấm gỗ, khiến đôi chân không thể thẳng tắp buông xuống được.
Mà đến lúc tầm mắt Dư Tô rời xuống phía dưới chân người phụ nữ, cô mới hiểu tại sao gương mặt cô ta lại khổ sở tuyệt vọng tới vậy.
"Hai chân cô ấy bị đun sôi lên." Vương Tam cất tiếng, giọng điệu thản nhiên tới lạ lùng.
Dư Tô quay đầu nhìn anh ta, hỏi mà như không dám tin: "Không phải là... Cô ấy bị người ta đun sống lên chứ?"
Gương mặt người phụ nữ đau đớn quằn quại như muốn chết đi, dưới chân cô ta lại là cái nồi sắt cỡ đại, khiến Dư Tô không thể không nghĩ tới giả thuyết này.
Dường như trước mắt Dư Tô bắt đầu hiện lên cảnh tượng người phụ nữ trẻ tuổi này bị treo lên trên chiếc nồi đun, hai chân bị dìm xuống nước. Trong khoảng thời gian nước dần sôi lên ùng ục, cô ta càng lúc càng tuyệt vọng, càng lúc càng đau đớn, chỉ mong mình chết đi cho rồi.
Cô ta sẽ vẫn đủ tỉnh táo để nhận thấy nồi nước sôi dưới chân cứ qua từng giây lại càng thêm nóng rẫy, cuối cùng là hai chân bỏng rộp tróc da tróc thịt, nhưng cũng không có nổi sức lực mà kêu la gào thét, chỉ có thể mặc cho đôi chân bị người ta chậm rãi đun sôi.
Cảnh này chẳng khác nào một màn tra tấn hành xác thời Trung Cổ.
Vương Tam cười cười, nét mặt bừng bừng vẻ hứng thú nói với Dư Tô: "Nhiệm vụ lần này tuy không khó nhưng cốt truyện lại rất thú vị."
Dư Tô nghĩ thầm, anh còn thú vị hơn cả câu chuyện này, nhìn cảnh tượng như vậy mà còn có thể cười nổi.
Cô ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Giờ chúng ta vào trong xem tiếp à?"
Vương Tam nhướn mày: "Cô dám vào sao?"
Dư Tô cười: "Manh mối quan trọng như vậy... Đương nhiên phải để sếp ra mặt đi trước rồi!"
Vương Tam lộ ra vẻ mặt "Ta sớm đã biết bộ mặt thật của mi", quay người rời phòng, nói: "Về phòng, ngủ thôi."
"Chúng ta thật sự không đi à?" Dư Tô không phản ứng kịp.
Vương Tam không trả lời cô, đi một mạch tới phòng khách, đến tận cửa phòng bà chủ mới dừng lại, trỏ vào phòng: "Gõ cửa đi."
Anh ta lại bắt cô đi làm bia thế mạng?
Dư Tô rấm rức: "Anh không phải hôn phu của người ta sao, sao nỡ để... để vị hôn thê đáng yêu của anh lao vào hang cọp như vậy? Hức hức hức...."
"A," Vương Tam cười nhẹ, bỗng kề sát về phía mặt cô, cười trông đáng ghét vô cùng: "Nếu đã là vị hôn thê của tôi thì lát nữa cùng ngủ chung giường nhé."
"...để tôi đi gõ." Dư Tô chấp nhận số phận, bước lại gần cửa phòng bà chủ.
Đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!
Bước tới trước cửa phòng, Dư Tô lại quay đầu nhìn Vương Tam, chắc chắn anh ta vẫn đứng ngay đằng sau mới cắn răng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc" dù không lớn nhưng nghe trong đêm đen tĩnh lặng lại vang dội khác thường.
Dư Tô đợi một lát, không nghe thấy có động tĩnh gì, đầy thắc mắc quay đầu nhìn Vương Tam.
Vương Tam như ông chủ cất giọng ra lệnh: "Gõ thêm lần nữa đi."
...Dư Tô lúc này chỉ muốn đập cho Vương Tam một trận. Cô coi tấm ván cửa là mặt anh ta mà gõ ba nhát thật mạnh.
Đợi thêm chừng mười giây sau, Vương Tam nói: "Được rồi, đi thôi."
Dư Tô ngạc nhiên: "Vậy coi như xong rồi?"
Vương Tam dừng trước bậc thang dẫn lên tầng trên: "Sao? Còn muốn tôi bế cô lên tầng nữa à?"
"..." Dư Tô hỏi: "Anh lớn từng này tuổi rồi đã bao giờ bị người ta đánh chưa?"
Vương Tam cười: "Tôi từng đánh nhau với rất nhiều người rồi."
Được rồi, đại ca anh thắng rồi. Dư Tô cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa, cắm đầu bước lên cầu thang.
Hai người một trước một sau bước lên tầng, hồn ma và đống máu tươi trên sàn đã biết mất tự lúc nào, như thể màn rượt đuổi lúc nãy chỉ là ảo giác.
Sáng sớm hôm sau, Dư Tô đang say ngủ bị tiếng đập cửa dựng dậy.
Dư Tô đành miễn cưỡng ngồi dậy, nghe trong nhà tắm mơ hồ có tiếng nước chảy, nhìn chiếc giường đôi trống trơn không bóng người, cô tức tối đứng dậy mở cửa phòng.
Vừa mở cửa đã thấy Lý Nhất ân cần lo lắng hỏi: "Đêm qua không có chuyện gì xấu xảy ra chứ?"
Dư Tô chớp mắt, lắc đầu cười: "Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi còn đứng đây nói chuyện với mấy người được sao."
Trang Hàm đứng sau lưng Lý Nhất cũng vội hỏi: "Đêm qua sao cô và Vương Tam lại thoát được vậy? Có phải hai người đã mở cửa phòng không?"
"Ừ, bọn tôi mở cửa phòng."
"Sau đó thế nào?" Lý Nhất hỏi.
Dư Tô nhún vai, đáp: "Sau đó thì hết, mở cửa là xong luôn, rồi tôi ngủ ngon tới tận giờ này."
Lý Nhất mỉm cười: "Sao có chuyện như thế được, sao có thể đơn giản vậy? Không phải hai người tìm được manh mối gì, cố tình không muốn nói cho chúng tôi chứ?"
"Chị gái ơi, ngậm máu phun người thế cũng không hay lắm đâu." Dư Tô cười nói, quay người trở vào phòng, dáng vẻ không muốn tiếp chuyện bọn họ.
Lý Nhất sốt ruột bật thốt: "Đêm qua bọn tôi tận mắt thấy cô và Vương Tam vào phòng con gái bà chủ, sau đó hai người nhất định cũng đã xuống tầng một, hơn nửa tiếng đồng hồ sau mới quay về phòng. Đừng nói với bọn tôi trong nửa tiếng đồng hồ đó không có chuyện gì xảy ra!"
Dư Tô dừng chân, quay đầu nhìn Lý Nhất, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Ô, vậy mà tôi và Vương Tam lại cứ tưởng hai người ngủ say quá nên mới không ra ngoài tìm manh mối, hoá ra là..."
Dư Tô kéo dài giọng, nghe đầy vẻ mỉa mai trêu chọc.
Trang Hàm chột dạ ho một tiếng: "Tôi cũng vốn định ra ngoài..."
Dư Tô vẫn giữ nụ cười tươi tắn, chậm rãi nói: "Nhà nghỉ này nhỏ xíu, tìm manh mối cũng chẳng khó, tôi nghĩ đêm nay hai người thế nào cũng tự tìm được, chắc tôi cũng chẳng cần nhiều lời đâu."
Trang Hàm là người mới, anh ta hầu như cũng chỉ nghe theo lời Lý Nhất, chẳng tự mình quyết được gì. Nhưng đêm qua Lý Nhất rõ ràng là định để Vương Tam Dư Tô đi làm bia thế mạng thay mình.
Nếu đêm qua có gì bất trắc xảy ra, người chết chỉ có Dư Tô và Vương Tam. Nếu như hai người bình an không gặp chuyện gì, Lý Nhất hôm sau chỉ cần qua dò hỏi là có thể dễ dàng nắm được manh mối.
Nếu Vương Tam Dư Tô xui xẻo bị giết thì vẫn còn lại xác, kiểm tra thi thể hai người không chừng có thể bắt được chút manh mối hữu ích. Lý Nhất lần này cũng đã tính toán chu đáo cẩn thận.
Chỉ là Dư Tô cũng không ngu, nói cho bọn họ biết phải mở cửa phòng cũng đã quá tử tế rồi.
Lý Nhất hơi tức giận, bắt đầu rắn mặt nói: "Chúng ta đều là đồng đội của nhau, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ. Mọi người cùng hợp tác cung cấp manh mối mới có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, không phải sao? Sao cô lại ích kỷ giấu diếm một mình như thế?"
Dư Tô cười: "Cô nói đúng rồi, tôi từ bé đến lớn đều ích kỷ thế này cả, mẹ tôi cố dạy bao nhiêu lần rồi. Nhưng làm người có ai hoàn hảo đâu, tôi cố mãi cũng không sửa nổi thói xấu này."
Nghe Dư Tô nói hươu nói vượn, Lý Nhất càng thêm sốt ruột: "Cô đừng phí thời gian nói nhăng cuội nữa, mau nói cho chúng tôi biết đầu mối là gì! Để chúng ta cùng bàn bạc, suy nghĩ xem nên làm thế nào!"
Giờ Dư Tô cũng chẳng muốn nói thêm gì, nhưng rốt cuộc vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Đương lúc Dư Tô không biết nên làm sao, cửa nhà tắm đã mở ra.
Vương Tam cầm khăn lông lau mái tóc ướt rượt, bước ra khỏi phòng tắm, hỏi Dư Tô: "Lát nữa cùng tôi ra ngoài."
Dư Tô ngẩn ra: "Không phải ngoài trời còn đang mưa sao?" Cơn mưa này còn đáng sợ hơn dao phay.
Vương Tam nhìn cô đầy vẻ khinh thường: "Rèm cũng không có thả đâu."
Lúc này Dư Tô mới để ý tới ngoài cửa sổ. Cô quay đầu lại, chỉ thấy ngoài trời thoáng đãng trong vắt, nắng ấm rải dài trên đất, đừng nói là mưa mà tới một gợn mây cũng không có.
Thậm chí Dư Tô còn thấy mấy căn nhà mọc lên xung quanh. Không như đêm trước, ngoài trời chỉ có màn mưa trắng xoá, ngoài ra không tồn tại bất cứ thứ nào khác.
"Hai người muốn ra ngoài? Vậy chúng tôi cũng đi cùng!" Lý Nhất vồn vã nhiệt tình.
Vương Tam nhìn cô ta, gương mặt không có chút biểu cảm nào: "Tôi với hôn thê ra ngoài hẹn hò, cô đi theo làm gì? Trời sáng thế này chúng tôi cũng không cần bóng đèn."
Lý Nhất tức tối lườm Dư Tô, quay người, nói với Trang Hàm: "Chúng ta đi!"
Dư Tô có chút thắc mắc không hiểu, tại sao Vương Tam từ chối cô ta mà cô ta lại cáu với mình?
Cô bĩu môi, vào nhà vệ sinh rửa xong mặt mũi mới hỏi Vương Tam: "Chúng ta có cần tiết lộ cho họ manh mối tối qua tìm được không?"
Vương Tam thấp giọng cười, chậm rãi nói: "Làm sao có chuyện ngồi mát ăn bát vàng được. Giờ tôi nói cho cô nghe thêm một bí quyết, người đông cũng vô dụng, phải có não mới dùng được."
Vậy nên là không cần nói cho hai người họ biết. Mà câu kia anh ta nói nghe cũng rất hợp lý.
Dư Tô gật lấy gật để, khoa trương tâng bốc: "Sếp nói hay lắm, lời sếp nói đều là châm ngôn!"
Vương Tam lạnh nhạt nói: "Nếu cô mà sinh vào thời cổ đại thì chắc chắn phải lên được chức đại thái giám."
Dư Tô thầm nghĩ, anh mới là đại thái giám.
Bữa sáng vẫn là cháo loãng với rau, nhưng Dư Tô chẳng còn thấy ngon miệng, không ăn lấy một miếng.
Giờ cô vừa nhìn thức ăn trên bàn là lại nhớ đến cảnh đêm qua trong phòng bếp, dù bây giờ nồi nấu ăn trong bếp không còn là chiếc nồi sắt lớn kia nữa, nhưng lòng Dư Tô vẫn thấy bức bối khó chịu, vẫn cảm thấy đồ ăn trên bàn có dính đến cái nồi luộc thịt người nọ.