CHƯƠNG 4: LÀM THEO CÁI SAI
Nghe thấy câu nói này, Hoa Ngọc Nhi im thin thít.
Nhà họ Giang thiếu tiền à? Đương nhiên là không rồi, tiền của nhà họ Giang xài mấy đời còn chưa hết.
Bây giờ nhà họ Giang đang phát triển rực rỡ, ba gia tộc còn lại phải ngẩng mặt trông lên.
Nghe đồn chiếc vòng ngọc trên cổ tay bà Giang là vật phẩm cao cấp giá trị đến vài chục tỷ.
Bởi thế, Giang Hiểu không hề có hứng thú với món quà quý trọng mà Hoa Ngọc Nhi hứa sẽ tặng cho anh…
Đột nhiên cô cảm thấy hối hận, sao mình lại làm giao dịch này với anh ta kia chứ.
Cùng lắm thì mất mặt một phen thôi, tại sao phải phô trương thanh thế kia chứ?
Nghe giọng điệu của anh ta là biết ngay người đàn ông này sẽ không chịu thôi một cách dễ dàng, đúng là như thế thật.
“Sao cô năm không nói gì?” Một câu nói của anh thôi đã làm con gái nhà người ta tức giận đến câm lặng, lại còn hỏi sao người ta không nói gì, đố có người nào theo kịp trình độ nham hiểm của anh ta.
Có điều Hoa Ngọc Nhi vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô cất tiếng hỏi: “Vậy cậu Giang muốn quà đền bù như thế nào?”
“Tôi muốn gì thì cô cũng cho à?” Giang Hiểu cảm thấy chuyện này mỗi lúc một thú vị rồi.
“Tôi đâu có ngông đến thế, có điều chỉ cần tôi cho được thì chắc chắn sẽ thử xem sao.” Hoa Ngọc Nhi nói thẳng, cô không muốn lãng phí thời gian múa mép khua môi với người đàn ông này.
“Tôi cảm thấy…bây giờ mình đang thiếu…một người vợ.”
Sau khi nghe anh nói dứt lời, Hoa Ngọc Nhi kinh ngạc, cảm thấy hình như có chuyện gì không hay sắp sửa xảy ra.
Quả nhiên, Giang Hiểu lại tiếp tục nói: “Năm nay tôi chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà thôi, trước giờ chưa từng có scandal gì, phía truyền thông còn nghi ngờ tính hướng của tôi, việc này gây ảnh hưởng xấu đến tiếng tăm của mình, bởi thế tôi cần một người vợ để bảo vệ danh tiếng cho tôi, dẹp đi mọi tin đồn vớ vẩn. Cô cũng biết đó, con dâu trong nhà họ Giang của tôi không thể là người bình thường được, cô năm xuất thân từ nhà họ Hoa, hai gia đình chúng ta đã thân thiết với nhau qua nhiều thế hệ, tôi cảm thấy hay là cứ làm theo cái sai, tiếp tục duy trì hôn nhân của chúng ta, cô cảm thấy được không?”
Điều đáng ghét à, hai chữ được không ở cuối câu của anh ta, dường như đang bắt chước giọng điệu của Hoa Ngọc Nhi vậy.
Rõ ràng người đàn ông này cố ý, nhưng cô không thể trở mặt được, dù gì người ta cũng vừa mới giúp đỡ cô.
Hoa Ngọc Nhi khẽ thở dài: “Cảm ơn cậu Giang yêu quý, nhưng Hoa Ngọc Nhi tôi có địa vị thấp kém, không tốt số như vậy đâu, cũng tự cho rằng mình không có tài cán gì để trở thành con dâu nhà họ Giang, bởi thế, chuyện này cứ thôi đi vậy.”
“Tôi nói cô có thì cô sẽ có.” Dường như người đàn ông này đã chắn chắn rồi vậy.
“Cậu Giang giỏi giang như thế, muốn cưới vợ chẳng phải sẽ có rất nhiều sự lựa chọn sao? Trong số những gia đình quyền quý trong thành phố, cũng không phải chỉ có mình nhà họ Hoa tôi, anh cần gì phải làm khó người khác kia chứ?”
Xem đi, đến câu làm khó người khác cũng đã nói ra thành lời, có thể biết cô gái này không mong muốn đến cỡ nào.
Không những Giang Hiểu không tức giận, mà còn bật cười ha hả: “Cô năm muốn ăn cháo đá bát à?”
“Không dám.”
“Cô năm nói tôi làm khó người khác, vậy thì trong buổi tiệc ban nãy, cô năm làm khó tôi…sao cô không nghĩ đến cảm giác của tôi kia chứ?” Giang Hiểu nhướn mày.
Hoa Ngọc Nhi:…
Thôi được, cô sai rồi, khi nãy cô không nên chỉ bừa như thế.
Hàng đầu tiên có rất nhiều người ngồi, sao lại chỉ trúng tổ tông nhà họ Giang này kia chứ?
Thân phận của cậu ấm này cao đến mức nào, cô cũng biết rõ.
Trước giờ Hoa Ngọc Nhi không hề có chút dã tâm muốn trèo cao chút nào.
Không phải tự rước phiền phức vào người đấy ư?
Thấy ý của anh ta, dường như có muốn vứt cũng không vứt được.
Hoa Ngọc Nhi hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng khép mắt lại: “Bởi vậy, Giang Hiểu, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Một câu Giang Hiểu đã làm bản tính của cô lộ ra ngay, cô không phải là thiên kim yếu ớt, mà giống như một con mèo hoang đang che giấu móng vuốt của mình.