"Ừ. . . . . ." ánh mắt cô có chút mê mang, chậm rãi ngồi trên giường, tầm mắt tập trung liền thấy một đôi mắt đàn ông lạnh như băng.
" Mỹ nhân ngủ rốt cuộc đã tỉnh lại sao?" Tả Hữu Nam giễu cợt.
"Tôi. . . . . ." Ngủ thiếp đi à?
Hàn Phỉ Vũ lúc này mới ý thức được cử chỉ của cô có bao nhiêu thất thố. Cùng đàn ông bình thường ở chung một phòng, mà cô lại còn ngã xuống giường ngủ, cho dù Tả Hữu Nam nhân cơ làm cái gì với cô, cô cũng không thể trách anh.
"Ngủ đủ lập tức đứng lên!" Tả Hữu Nam dập tắt thuốc lá trên tay.
Trên mặt Hàn Phỉ Vũ dính một mảnh hồng hồng, đầu không nhịn được rũ xuống.
"Em không phải muốn nói cho anh biết, em còn muốn ngủ đi!" Tả Hữu Nam bĩu môi.
"Không phải. . . . . ." Cô nhỏ giọng trả lời.
"Vậy thì đứng lên!" tính nhẫn nại của Tả Hữu Nam khi đợi Hàn Phỉ Vũ tỉnh lại, toàn bộ đã dùng hết.
Bị anh quát như vậy, cô theo phản xạ lập tức rời giường, để tránh Lãnh Diện quân vương mất hứng.
"Rửa mặt, thuận tiện thay quần áo."
"Thay quần áo?" Hàn Phỉ Vũ không hiểu. Cô không mang y phục tới a!
Tả Hữu Nam ném qua một cái hộp màu trắng.
Hàn Phỉ Vũ nhận lấy, lại không mở ra."Này. . . . . ."
"Trong vòng năm phút, anh muốn em thay xong quần áo." Bỏ lại lời nói, Tả Hữu Nam trở về ghế sa lon, không nhìn lại cô.
Hàn Phỉ Vũ ngây người chừng mười giây, cho đến khi cảm giác một tầm mắt băng hàn hướng cô đánh tới, cô mới chuyển bước, chạy đến phòng tắm thay quần áo.
Thấy thế, Tả Hữu Nam không nhịn được cau mày. Cô gái ngốc này ngay cả động tác cũng đặc biệt chậm!
Bên trong phòng tắm, Hàn Phỉ Vũ mở hộp, bên trong có một âu phục lụa mỏng màu tím.
Thật là xinh đẹp! Cô vừa sờ liền biết y phục này không rẻ, ít nhất phải mất ba tháng tiền lương của cô mới mua được.
Suy nghĩ Hàn Phỉ Vũ không khỏi phiêu trở về ngày trước --
Cô xuất thân trong gia đình hạ lưu, ngay cả năm mới cũng không dư tiền mua một cái váy mới, cô chỉ có thể mang con mắt hâm mộ, nhìn đồng học bạn bề có bộ đồ mới, váy mới.
Từ nhỏ cô cũng không biết ba là ai, chỉ có một người mẹ yếu ớt nhiều bệnh.
Mẹ mặc dù rất thương cô, nhưng vì vấn đề kinh tế, mặc dù rất muốn mua đồ chơi cho cô cũng không được.
Nhưng cô trưởng thành sớm cũng không oán giận, cô hiểu mẹ trong phạm vi năng lực bản thân tận lực thương yêu cô.
Khi cô mười sáu tuổi thì mẹ tái hôn, từ đó, cô có thêm một bố dượng.
Vậy mà, bố dượng không hề mang đến hạnh phúc cho cô và mẹ. . . . . .
Đột nhiên, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, lúc này cô mới phục hồi tinh thần.
"Cô ở bên trong té bất tỉnh sao?"
Tả Hữu Nam không nhịn được quát, thiếu chút nữa muốn đá rơi cửa phòng tắm, nhìn Hàn Phỉ Vũ bên trong có phải chết bất đắc kỳ tử rồi hay không.
"Không phải vậy thì lập tức ra ngoài!"
Cô gái này cư nhiên để anh ngồi chờ mười phút!
Trời mới biết Tả Hữu Nam anh không theo đuổi phụ nữ!
"Thật xin lỗi, Tả tổng giám đốc. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ sợ hãi mở cửa, miệng nói xin lỗi.
"Cô vẫn chưa đổi y phục! ?"
Thấy trên người Hàn Phỉ Vũ vẫn là y phục cũ, Tả Hữu Nam giận nắm tay Hàn Phỉ Vũ.
"Cô đừng nói với tôi, cô một mực trong phòng tắm ngẩn người!"
"Tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ vốn định nói thẳng "Vâng" , nhưng lúc cô định nói thì tròng mắt bén nhọn của Tả Hữu Nam khiến cô không xuất khẩu nổi.
"Tôi lại cho cô ba phút, cô tốt nhất nhanh mặc y phục đi, nếu không đừng trách tôi giáo huấn cô!" Tả Hữu Nam một tay đẩy Hàn Phỉ Vũ về phòng tắm, dùng lực đóng cửa lại.
Được đẩy trở về phòng tắm, cô vội vàng lấy ra âu phục màu tím giá trị xa xỉ mặc vào.
Sau hai phút, cô liền đi ra ngoài.
Tả Hữu Nam thấy động tác Hàn Phỉ Vũ đột nhiên thần tốc , sắc mặt đen kịt hòa hoãn một chút.
Đi ra khỏi phòng tắm, trên mặt Hàn Phỉ Vũ một mảnh phấn hồng, cô đặt tay ở trước ngực.
Cô cảm thấy âu phục này xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng đối với cô hình như có chút hở.
"Cô che cái gì?" Thấy động tác che giấu của cô, chân mày Tả Hữu Nam vừa mới buông ra lần nữa nhíu chặt ."Thả tay ra."
"Nhưng. . . . . ." Cô do dự, một khi buông tay ra, dường như cả bộ ngực cũng sẽ bại lộ trước mặt người khác.
Tả Hữu Nam lười phải cùng Hàn Phỉ Vũ lý luận, trực tiếp vặn bung hai tay cô ra.
"Tả tổng giám đốc. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ vẫn còn muốn giãy giụa.
"Cô dám che nữa, tôi không bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì với cô ." Tả Hữu Nam vừa nói xong, Hàn Phỉ Vũ nào còn dám che, ngoan ngoãn để tay xuống.
"Đi --" Tả Hữu Nam muốn nói "Đi thôi" , ánh mắt nhìn quét qua bộ ngực Hàn Phỉ Vũ thì lời nói dừng lại.
"Cô còn mặc áo ngực?" Thanh âm Tả Hữu Nam kinh ngạc.
"Có. . . . . .Có cái gì không đúng sao?" Hàn Phỉ Vũ không biết cô lại làm sai cái gì rồi.
"Phàm là phụ nữ đều biết, mặc âu phục dạ tiệc chắc chắn sẽ không mặc áo lót đấy!"
"Tôi. . . . . . Tôi không biết. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ thật không biết, cô chưa từng mặc loại y phục này, tất nhiên không biết không thể mặc áo ngực.
Tả Hữu Nam nhìn chằm chằm cô, giờ phút này anh thật có điểm hối hận đã kéo cô gái này tới đây chọc giận mình.
Trời mới biết từ lúc anh ra đời đến nay, đúng là không biết hai chữ "Hối hận" viết làm sao!
"Cởi cho tôi." Tả Hữu Nam cố gắng đè xuống tức giận đầy ngập.
"Cái gì?"
"Cô nghễnh ngãng sao?" Sắc mặt anh cực kỳ không vui.
"Không có. . . . . . Chỉ là, không mặc áo ngực không phải. . . . . ." trong quan niệm bảo thủ của cô, không mang áo ngực dường như không tốt lắm.
"Cô không cởi? Không cởi tôi liền giúp cô cởi." Tả Hữu Nam trầm giọng cảnh cáo.
Không có lựa chọn , cô chỉ có thể bước trở lại phòng tắm, ngoan ngoãn cởi áo ngực.
Mặc dù Hàn Phỉ Vũ mặc xiêm áo xinh đẹp, trước mặt lại ngồi một Đại Suất Ca, nhưng cô lại không cao hứng nổi.
Chỉ vì cả đêm Tả Hữu Nam nhăn nhó khuôn mặt.
Phòng ăn bị Tả Hữu Nam bao hết, trừ đầu bếp và nhân viên chỗ phục vụ bọn họ! Cũng chỉ có anh và cô hai người.
Đi tới phòng ăn, Tả Hữu Nam một câu cũng không nói, thức ăn trước mặt anh cũng không ăn một miệng, cả đêm đều ở đây uống rượu.
Tả Hữu Nam không cao hứng ai cũng nhìn ra được.
Hàn Phỉ Vũ tự nhiên biết có liên quan tới cô, vì vậy cô không dám nói lời nào, hô hấp cũng không dám quá lớn tiếng, để tránh chọc giận trên đầu anh.
Cô thật sự không hiểu, nếu Tả Hữu Nam bởi vì cô mà sinh ra tức giận lớn như vậy, tại sao anh không dứt khoát đuổi cô đi, tránh cho cô ở chỗ này ngại mắt anh.
Không khí đông cứng khiến Hàn Phỉ Vũ có chút thở không thông, cũng làm cô không muốn ăn, thật là lãng phí vô ích một phen tâm huyết của đầu bếp .
"Tả tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn âm nhạc khiêu vũ?" quản lý phòng ăn đi tới, trên mặt cười hỏi.
Hàn Phỉ Vũ thầm kêu hỏng bét, Tả Hữu Nam hiện tại nào có tâm tình khiêu vũ.
"Tốt." Liếc cô một cái, anh lạnh nhạt nói.
Hàn Phỉ Vũ lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Tả Hữu Nam cư nhiên nói như vậy.
Tiếp, anh dắt tay cô, kéo nàng đến trung tâm nhà ăn.
Nhạc khúc nhẹ nhàng vang lên trong phòng ăn, Tả Hữu Nam đem Hàn Phỉ Vũ kéo đến gần, cô có thể ngửi được mùi nước hoa đặc biệt trên người anh.
"Cô cũng đừng dẫm lên chân tôi." sắc mặt Tả Hữu Nam như cũ vẫn không tốt lắm.
Hàn Phỉ Vũ cứng đờ gật đầu một cái, bàn tay anh ôm quanh eo cô dường như nóng lên, khiến cả người cô không được tự nhiên.
Phối hợp âm nhạc, hai người bọn họ nhảy một khúc, ngoài Tả Hữu Nam dự đoán, Hàn Phỉ Vũ thế nhưng nhảy rất tốt.
Anh nguyên tưởng rằng Hàn Phỉ Vũ chưa từng tham gia dạ tiệc, nhất định không biết khiêu vũ, nhưng sự thật không phải như vậy.
Cô còn bao nhiêu thứ anh không biết?
Nghĩ biết tất cả về cô, ý tưởng này giống như triều thủy xông lên trong đầu Tả Hữu Nam.
Đối với bạn gái, anh cảm thấy không cần thiết hiểu quá nhiều, dù sao ba ngày sẽ đổi người, thật sự không cần tốn thời gian hao tâm tốn sức tìm hiểu.
Nhưng Hàn Phỉ Vũ bất đồng, anh muốn hiểu cô, muốn biết tất cả về cô. . . . . .
"Em học qua khiêu vũ?" Một bên anh kéo dài vũ bộ, vừa ở bên tai cô hỏi.
" Học qua ở trường." Cô trả lời.
"Không nghĩ tới cô cũng hạng 1~2." Tả Hữu Nam nâng lên nhất mạt nụ cười, âm u trên mặt biến mất không thấy.
"Anh rốt cuộc cười." Thấy nụ cười Tả Hữu Nam, trong nháy mắt mất hồn cô thốt ra.
"Anh cười không tốt sao? . Tả Hữu Nam chau chau mày.
"Không phải. . . . . ." Cô lắc đầu."Anh cười rất đẹp mắt."
"Vậy sao?" Tâm tình xấu suốt đêm của Tả Hữu Nam đều không cánh mà bay, cười đến mê người hơn, đồng thời đem Hàn Phỉ Vũ lại gần hơn.
"Vậy anh về sau thường xuyên cười, vì em." Muốn cho con mồi mắc câu, lời ngon tiếng ngọt không thể thiếu được.
. . . . . ." Anh đối với ai cũng nói như vậy sao?" Hàn Phỉ Vũ mặc dù bị Tả Hữu Nam hấp dẫn, nhưng còn có một ti lý trí tồn tại, cô hết sức hiểu rõ, đây chỉ là một giấc mộng đẹp.
Mà mộng, là giả dối .
"Không, chỉ với em." mặt nạ dịu dàng, làm cô nhanh chóng ngã vào cạm bẫy tình cảm anh thiết kế.
Hàn Phỉ Vũ không lên tiếng, cô biết Tả Hữu Nam đang nói dối, anh không thể nào nghiêm túc với cô.
Đối với phụ nữ, anh luôn luôn không chăm chú, Hàn Phỉ Vũ tự nhận không thể nào thay đổi được Tả Hữu Nam.
Tả Hữu Nam đến gần cô, chỉ tò mò. Ở trong đống mỹ nữ chơi chán, tình cờ nếm thử phụ nữ bình thường một chút cũng là chọn lựa không tồi!
Nguyên nhân là cô quá rõ trò chơi tình cảm này, nên đến nay cô mới có thể giữ vững một chút lý trí.
Thật ra, Hàn Phỉ Vũ không thể không nghĩ tới, cứ như vậy rơi vào võng tình Tả Hữu Nam sở thiết, dù sao anh cũng xuất sắc như vậy, mặc dù chỉ là một cuộc tình ngắn ngủi, cũng là một chuyện tốt.
Tại sao ngươi phải cự tuyệt đây? Hàn Phỉ Vũ hỏi mình.
Thật ra, ngươi đã sớm thích anh, gặp nhau ngày đó, ngươi đã sớm bị anh đoạt đi tâm hồn.
Hàn Phỉ Vũ hiểu, đáy lòng cô xác thực khát vọng trở thành phụ nữ của Tả Hữu Nam.
Mặc dù chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi làm người khác đau lòng. . . . . .
Hàn Phỉ Vũ âm thầm quyết định.
Ăn xong cơm tối, Tả Hữu Nam dắt tay Hàn Phỉ Vũ, đi tới suối nước nóng anh đã bao trước.
Khí nóng hồ tắm khiến Hàn Phỉ Vũ có chút nhìn không rõ biểu tình Tả Hữu Nam.
"Em đứng ở đó làm gì đấy?"
Tả Hữu Nam cởi áo ra, cứ như vậy nhảy xuống hồ.
"Tôi. . . . . ."
Không nghĩ tới Tả Hữu Nam lại đột nhiên nhảy vào hồ nước nóng, Hàn Phỉ Vũ thoáng chốc không biết phản ứng như thế nào."Xuống." anh dùng ngữ điệu nửa ra lệnh nói.
"Nhưng váy. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ có chút cố kỵ quần áo giá trị xa xỉ trên người .
Tả Hữu Nam quyết định không để Hàn Phỉ Vũ nói, lấy hành động thay thế ngôn ngữ .
Anh một tay kéo cô xuống cạnh suối nước nóng, trọng tâm không ổn định, cô liền bị Tả Hữu Nam kéo vào dòng nước ấm áp .
"Như thế nào? Cảm giác có khỏe không!" Anh chợt bức gần.
"Ừ. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ thói quen cúi đầu, tránh ánh mắt Tả Hữu Nam .
"Cùng người trong lòng tắm suối nước nóng, là một loại hưởng thụ, em nói không đúng ?" Ngâm mình trong nước, bàn tay ôm eo nhỏ của cô, khiến khoảng cách của hai người gần như bằng không.
Biết rõ Tả Hữu Nam chỉ lừa gạt cô, tâm Hàn Phỉ Vũ vẫn không nhịn được ngòn ngọt.
"Tả --"
"Hư."
Tả Hữu Nam đem mặt lại gần, môi mỏng mà khêu gợi từ từ in trên môi hồng Hàn Phỉ Vũ .
Hàn Phỉ Vũ lần này không giãy giụa, rất thuận theo tiếp nhận hôn sâu của Tả Hữu Nam.
Anh tham lam bú hương thơm trong miệng cô, đầu lưỡi linh xảo ở bên trong tùy ý thăm dò, kỹ thuật hôn cao siêu khiến cho Hàn Phỉ Vũ không tự chủ được hưởng ứng, đầu lưỡi quấn lấy lẫn nhau.
Vừa hôn xong, cô miệng to thở hổn hển, khí nóng hồ tắm càng làm cho lòng cô không ngừng đập mạnh.
"Cái người này lần thật biết điều!" Cảm thấy Hàn Phỉ Vũ tế nhị thay đổi, Tả Hữu Nam nâng lên một nụ cười thắng cuộc .
"Anh không phải thích sao?" Cô hỏi ngược lại.
Cô đã quyết định bước vào võng tình nói dối của Tả Hữu Nam bằng bất cứ giá nào. Cho dù bị thương, cô cũng sẽ không có nửa câu oán hận, bởi vì tất cả đều là cô tự nguyện.
"Không, anh rất thích." Tả Hữu Nam cười tà.
"Nếu như em thường thường thuận theo như vậy, thật là tốt bao nhiêu."
Anh đem Hàn Phỉ Vũ ôm chặt hơn, hai thân thể tương liên thật chặt, cô có thể mơ hồ cảm thấy hạ thể nóng rực của anh.
Tả Hữu Nam không ngừng ở trên người Hàn Phỉ Vũ rơi xuống nụ hôn nóng bỏng như dấu ấn, khi môi anh đi tới cổ trắng nõn thì thấy một dấu răng như ẩn như hiện.
" Dấu ấn của anh còn ở đây?" Tả Hữu Nam cười nhẹ, sau đó ở cùng địa phương cắn một cái nữa, chỉ là, lần này sức lực không nặng như lần trước trong phòng Tổng giám đốc Thần Thoại.
"A!" Hàn Phỉ Vũ thở nhẹ một tiếng.
"Anh nói rồi, em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh." Tả Hữu Nam tự phụ nói.
Tiếp, bàn tay anh đi tới hai vú Hàn Phỉ Vũ, ác ý chà xát xung quanh.
Nhất thời, một hồi cảm giác không biết là khoái cảm hay đau đớn thẳng hướng cô mà đến.
"A. . . . . ." Cô không nhịn được yêu kiều ra tiếng.
Tả Hữu Nam trống một tay, ở trong suối nước ấm áp , vén quần lụa mỏng màu tím của Hàn Phỉ Vũ lên, sau đó gọn gàng kéo quần lót của cô xuống.
Nhất thời, cô cảm thấy cả người run lên.
Không có kinh nghiệm tình yêu, đối mặt hoan ái sắp tới, cô cảm thấy sợ hãi cũng là tự nhiên.
Ngón tay thon dài của Tả Hữu Nam trêu chọc cô, chậm rãi dò vào bụi hoa bí mật chưa biết mùi đời của Hàn Phỉ Vũ.
"Nha!" Cô không kìm hãm được kêu lên, cả người như bắt lửa, nóng rực không dứt.
Tả Hữu Nam gia nhập một ngón tay, ở trong hoa huy*t trêu chọc, thăm dò một chút, mang cho Hàn Phỉ Vũ cảm giác không thể nói.
"A --" cô rên rỉ ra tiếng.
Tiếp, Tả Hữu Nam cởi quần, đem tượng trưng phái nam nóng rực đã sớm gắng gượng buông thả, trên hoa kính Hàn Phỉ Vũ, liền đâm!
"Nha!"
Bất thình lình xâm nhập, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Phỉ Vũ vặn vẹo một hồi, đau nhức trong nháy mắt cuốn lấy mỗi một thần kinh toàn thân cô.
"Thật là đau. . . . . ."
Hàn Phỉ Vũ bắt được bả vai Tả Hữu Nam, không tự chủ tăng thêm sức lực, móng tay dần dần khảm vào hai vai cường tráng.
Tả Hữu Nam không dừng bước đẩy mạnh, trong tiếng kêu thảm thiết của cô, phân thân của anh rốt cuộc hoàn toàn tiến vào.
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy tầm mắt cực độ không rõ, cảnh tượng trước mắt mơ hồ một mảnh, cô không biết đến tột cùng là vì khí nóng trong hồ, hay là vì cô không ngừng tràn ra nước mắt.
Tả Hữu Nam rất nhanh liền bắt đầu động tác, nhưng luật động vừa mới bắt đầu, thanh liền Hàn Phỉ Vũ kêu gào bi thống lần nữa vang lên.
"A. . . . . ."
"Còn tốt đó chứ? !" Anh dùng giọng nói khàn khàn hỏi, động tác cũng dừng lại.
Không thương hương tiếc ngọc cơ hồ là danh từ miêu tả Tả Hữu Nam , nhưng là, giờ phút này, anh lại không hiểu muốn dịu dàng hôn khóe mắt tràn đầy nước của Hàn Phỉ Vũ, lấy thân thể chậm rãi thừa nhận áp lực cùng đau đớn của cô.
‘ ừ. . . . . ." Cô nhẹ gật đầu một cái.
Tả Hữu Nam săn sóc, giống như xoá bỏ tất cả thống khổ của cô.
Khẽ hôn cô một lúc lâu, mắt thấy thân thể cô không còn buộc chặt, anh mới bắt đầu chân chính luật động. . . . . .