Editor: Lemon
Beta: Claret
Bùi Cữu gật đầu: “Được, ngươi đi đi.”
Ngưng Nhi ôm một bộ quần áo mới đi qua đó.
Ánh trăng như nước, Ngưng Nhi cởϊ qυầи áo và giày, nàng thử nhúng chân vào nước.
Ngưng Nhi chân ngọc lả lướt, dưới ánh trăng càng hiện sáng tỏ, nước lạnh lẽo, nàng chậm rãi bước vào trong nước.
Tóc dài bị nước thấm ướt sũng càng đen nhánh thêm, tay Ngưng Nhi vốc nước rửa sạch tro bụi trên mặt.
Vết thường trên vai thâm hơn, vừa động nhẹ đã đau đớn tận xương.
Ngưng Nhi thở dài, nói: “Tên ca ca được hời này, vậy mà đánh ta thành như vậy, muốn mạng ta hắn cũng không có kết cục tốt đâu.
Ngâm trong nước lạnh băng, Ngưng Nhi cảm thấy đau đớn giảm bớt vài phần, hôm nay nàng rất mệt mỏi, nhưng đường xuống núi nàng đã nhớ kĩ.
Nàng ngâm một lát, cầm quần áo thay xong lập tức về chỗ ở.
Bùi Cữu cũng đã ăn tối xong, tóc Ngưng Nhi ướt sũng, nàng mặc quần áo màu vàng nhạt, tuy tóc không nhỏ nước nhưng lại có vài phần tình ý.
Bùi Cữu nói: “Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.”
Ngưng Nhi cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy nha, đây là nhà của đại ca, tối qua ta thân thể không tiện liền ngủ trên giường, hôm nay ta tinh thần rất tốt, huynh ngủ giường, ta ngủ dưới đất.”
Bùi Cữu lạnh giọng nói: “Ngươi còn biết ngại cơ à?”
Rõ ràng da mặt dày như vậy, ở bên ngoài dám gọi hắn là tướng công, còn có chuyện gì làm nàng xấu hổ chứ?
Ngưng Nhi thích nhất là làm mấy việc ‘kỹ nữ còn muốn lập đền thờ’, dáng vẻ lưu manh.
Nàng nói: “Dù sao cũng là cô nương gia. Ta da mặt mỏng, đại ca, huynh không ngủ trên giường thật sao?”
“Không ngủ.”
Ngưng Nhi cởi giày lên giường: “Vậy ta ngủ.”
Bùi Cữu nằm trên đất ngủ, trên mặt đất trãi một tầng đệm, hắn lúc trước hành quân đánh giặc cũng trải qua không ít khổ cực, cũng không phải vương tôn công tử yếu đuối mong manh, ngủ thế nào cũng được.
Ngưng Nhi sáng sớm đã tỉnh, Bùi Cữu nấu cơm, nàng bèn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem. Lúc ăn cơm xong, Bùi Cữu nói: “Ta đi săn thú, ban ngày không về, ngươi thành thật đừng chạy loạn, trong núi có sói có hổ, ngươi vào núi lớn liền tìm không được đường về.”
Ngưng Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu: “Được!”
Bùi Cữu lại nói: “Trong nồi có cơm, ngươi giữa trưa đói bụng thì ăn.”
Đôi mắt Ngưng Nhi sáng lấp lánh: “Ta đã biết!”
Bùi Cữu nói: “Ta đi đây.”
Chờ Bùi Cữu đi rồi, Ngưng Nhi đem dắt con lừa con ra, con lừa con da lông là màu xám nâu, thoạt nhìn gầy gầy, tính cách lại rất ôn hòa, Ngưng Nhi đem con lừa con dắt tới bên hồ, tắm rửa cho nó.
Con lừa con không thích tắm rửa, Ngưng Nhi vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan ngoãn nghe lời cho ta, nếu ngươi dám không nghe lời ngày mai ta sẽ ăn thịt lừa!”
Con lừa con bị Ngưng Nhi đe dọa, tức giận đến dùng chân đá nàng.
Ngưng Nhi cũng tức giận, không lưu tình đánh nó mấy cái, đánh đến tiểu súc sinh cũng không dám phản kháng nữa, đứng ngoan ngoãn cho Ngưng Nhi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngưng Nhi đưa con lừa tới nơi có nắng phơi, mặt cỏ vẫn xanh biếc, con lừa con cúi đầu gặm cỏ.
Ngưng Nhi cũng ngồi xuống, nàng móc tất cả trang sức trên người xuống.
Bùi Cữu đúng là người thành thật, lúc cứu nàng cũng không lục soát người nàng, xem trên người nàng có thứ gì giá trị không.
Ngưng Nhi đặt tất cả đồ vật trên cỏ, một cái khóa trường mệnh vàng nạm ngọc, quá tục khí, cố tình còn không thể cầm đi đổi tiền, vừa đưa ra ngoài chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, lại nói cửa hiệu cầm đồ bình thường cũng mua không nổi. Một cái vòng cổ vàng ròng nạm bảo, vòng cổ cũng không thể cầm đi đổi tiền, bất quá trên vòng cổ khảm bảy viên kim châu lớn bằng ngón cái, ngày hôm qua nàng lấy xuống một viên, trên kim châu cũng không có ấn ký gì, có lẽ có thể đổi được ít bạc.
Còn những cái khác, trong túi tiền có mấy viên đá mắt mèo và kim phúc châu, đá mắt mèo tỉ lệ cũng không tệ lắm, là dùng để cho tiểu hài tử chơi hoặc là thưởng hạ nhân, kim phúc châu tuy rằng cũng là dùng để thưởng hạ nhân, nhưng không thể dùng ra ngoài. Còn có một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, dùng để hộ thân, trên chủy thủ không có ấn ký khác.
Ngưng Nhi đào cái hố, đem khóa trường mệnh chôn xuống, dùng chủy thủ cạy kim châu trên vòng cổ xuống, đá quý giữ lại, vòng cổ chôn, kim phúc châu cũng chôn luôn.
Còn lại cũng chỉ có bảy viên kim châu bình thường và mấy viên đá mắt mèo, ba viên đá bồ câu huyết, Ngưng Nhi đánh giá, đá bồ câu huyết là cực phẩm, ba viên cùng nhau bán rẻ có thể bán được hai ngàn lượng, đá mắt mèo cũng có thể bán mấy trăm lượng.
Nàng ở đây một đoạn thời gian, qua thời gian này lại đi ra ngoài, nếu nàng phúc lớn mạng lớn, thợ săn này cứu nàng ngày sau tất nhiên sẽ có chỗ tốt, nếu nàng không có phúc, vừa ra ngoài đã chết, mấy thứ này để lại cho thợ săn cũng đủ cho hắn cưới vợ sống cuộc sống giàu có.
Ngưng Nhi lấp lại hố, còn trải lên một lớp cỏ không để người phát hiện. Tuy nhiên nơi này cũng sẽ không có người nào tới.
Làm xong tất thảy, Ngưng Nhi đi rửa tay.
Lông con lừa con cũng đã khô.
……
Bùi Cữu mới vừa về tới vương phủ, một thị vệ thân cận nói: “Điện hạ, phiêu kỵ đại tướng quân Nam Khâu Quốc hôm qua tới chơi, thuộc hạ báo cho hắn ngài trước mắt say mê điền viên, vô tâm chính sự, phần lớn thời gian không ở trong phủ, hắn không phải muốn nói chuyện chính sự với ngài, mà là muốn ngài cho phép, phiêu kỵ đại tướng quân chiều nay còn tới nữa.”
Bùi Cữu gật gật đầu.
Nam Khâu Quốc phiêu kỵ đại tướng quân Tô Trú, Bùi Cữu mấy năm trước gặp hắn một lần. Hai người vốn không thân, cũng không biết vì chuyện gì Tô Trú tự nhiên muốn hắn cho phép.
Bùi Cữu ở trong thư phòng xử lý mấy sự vụ, chẳng biết tự khi nào đã tới buổi chiều.
Cửa nhẹ nhàng bị gõ hai cái, một thị nữ bên ngoài nói: “Điện hạ, Tô tướng quân tới chơi, ngài……”
“Bảo hắn ở trong sảnh chờ một lát.” Bùi Cữu lạnh lùng nói.
Một lát sau, Bùi Cữu đi ra ngoài.
Tuy Tô Trú là võ tướng, lại không có khí chất võ tướng, hắn một thân bạch y, tóc búi nửa, mũi cao thẳng, sắc bén tinh xảo, thêm vài phần lãnh diễm cao ngạo, mắt đào hoa trước sau hàm chứa vài phần ôn nhu tình ý, khóe môi nhếch lên, tựa hồ mang theo vài phần ý cười.
Tô Trú khắp nơi đều mâu thuẫn, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái.
Bùi Cữu biết, Tô Trú cũng không phải nhân vật bình thường.
Nhiều thế hệ Hoàng hậu bước ra từ Tô gia, có quan hệ gắn bó thân thiết với hoàng thất, nội bộ tranh đấu nghiêm trọng, Tô Trú bất mới chỉ hơn hai mươi tuổi đã ở trong một đám con cháu trổ hết tài năng, chưởng quản Tô gia quyền to, ở Nam Khâu Quốc cũng một tay cầm giữ quân quyền, trong tay có 30 vạn tướng sĩ trung thành tận tâm. Ở trước mặt thiên tử Tô Trú không cần quỳ, cũng có thể tùy ý ra vào cung —— ở Nam Khâu Quốc, chỉ có Tô Trú có thể làm như vậy.
Lúc Bùi Cữu bất động thanh sắc đánh giá Tô Trú, Tô Trú cũng ở đánh giá Bùi Cữu, tiền Nhiếp Chính Vương Bắc Viên Quốc, Sở Vương Bùi Cữu, thân đệ đệ cùng một mẹ với tiên hoàng Bắc Viên Quốc, hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng.
Bùi Cữu mặc áo gấm đẹp đẽ quý giá, tử kim quan, mang bạch ngọc, bên hông đeo một khối cổ ngọc, phong tư đặc tú, ngũ quan lập thể, mặt mày thâm thúy lạnh lẽo, bởi vì hàng năm ở địa vị cao, tự mang khí độ tôn quý, cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy.
Tuy nói giờ Bùi Cữu đang thất thế, Tô Trú lại không dám khinh thường Bùi Cữu, rốt cuộc vị này lúc niên thiếu một trận thành danh, là nhân vật trong một đêm lĩnh quân tàn sát ba vạn quân địch, gϊếŧ người như ma, tâm địa ác độc.
Nam Khâu Quốc và Bắc Viên Quốc nhiều thế hệ hữu hảo, tạm chưa xảy ra xung đột. Tô Trú cùng Bùi Cữu cũng không lui tới, lập tức Tô Trú có việc muốn nhờ, khó tránh khỏi ôn hòa vài phần.
Tô Trú chắp tay cười, nói: “Nghe đại danh Sở Vương điện hạ đã lâu, hiện giờ gặp nhau mới biết điện hạ quả thực oai hùng phi phàm như trong lời đồn.”
Bọn thị nữ dâng nước trà, Bùi Cữu uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Tô tướng quân quá khen, không biết Tô tướng quân lần này tới đây là có chuyện gì quan trọng?”
Tô Trú vỗ vỗ tay, người hầu hắn mang theo nâng vào hai rương trân bảo, một hàng mỹ nữ đeo khăn che mặt cũng được đưa vào.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Tô Trú hiện lên nhàn nhạt ý cười: “Đây là tâm ý nho nhỏ của tại hạ, mong rằng Sở Vương điện hạ có thể nhận lấy, tại hạ lần này tới bái phỏng đúng thật là có chuyện quan trọng muốn nhờ.”
Bùi Cữu không thích mùi son phấn trân người nữ tử, hắn hơi nhíu mày: “Tô tướng quân mời nói thẳng.”
Ý cười trên mắt Tô Trú nhạt đi.
Hắn nói: “Tại hạ có một đường đệ, từ nhỏ đã bị tổ mẫu trong nhà sủng hư, từ nhỏ liền vô pháp vô thiên, không ai có thể quản. Mấy ngày trước đường đệ mang theo vài sủng thiếp tới Bắc Viên Quốc du ngoạn, vô ý gặp bọn cướp, đường đệ cùng vài sủng thiếp đều mất tích ở chỗ điện hạ, tại hạ hy vọng điện hạ có thể cho phép tại hạ dẫn người tiềm kiếm quanh vùng Lộc Sơn.”
Bùi Cữu nói: “Đất Sở không cho phép người nước khác mang binh đến, Lộc Sơn là nơi chôn cất tổ tiên bổn vương, càng sẽ không cho người ngoài đặt chân.”
Tô Trú biết được Bùi Cữu khó có thể đồng ý, huống hồ đây cũng không phải một chuyện nhỏ.
Tô Trú nói: “Tại hạ sẽ không mang quá nhiều tướng lĩnh quấy rầy bá tánh, nhiều nhất cho phép một trăm tướng lãnh nhập cảnh. Xá đệ ăn chơi trác táng, nhưng tổ mẫu coi trọng, nếu là biết được xá đệ gặp tai ương, tổ mẫu sẽ vô cùng thương tâm, mong rằng điện hạ đồng ý, ngày sau tại hạ tìm được xá đệ, tất nhiên đem lễ trọng dâng lên, cũng tự mình đưa xá đệ tới cảm tạ.”
Bùi Cữu mắt phượng quét mắt nhìn Tô Trú: “Sao Tô tướng quân không cho người vẽ một bức họa, bổn vương để thủ hạ thay Tô tướng quân điều tra? Lộc Sơn có anh linh tổ tiên bổn vương, người ngoài vào là bất kính với tổ tiên bổn vương.”
Ý cười trên mặt Tô Trú hơi cứng ngắc: “Vậy được, sau khi rời khỏi đây tại hạ nhất định tìm một danh họa xuất sắc vẽ một bức họa dâng lên.”
Sau khi Tô Trú rời khỏi Sở Vương phủ, một phụ tá bên cạnh Bùi Cữu hỏi: “Điện hạ sao không bán cho Tô Trú một ân tình, giúp Tô Trú tìm kiếm đường đệ, tuy rằng việc rất nhỏ thôi nhưng Tô Trú quyền thế ngập trời, sau khi sự thành, nếu có thể cùng hắn giao hảo ——”
Đôi mắt phượng của Bùi Cữu hơi nhếch lên: “Ngươi cho rằng Tô Trú sẽ vì một đường đệ mà tới cầu bổn vương? Người này tàn nhẫn độc ác không thể dễ tin, tạm thời đất Sở không thể cho người ngoài đặt chân vào được.”
Phụ tá nghĩ đến gần đây Nam Khâu Quốc phát sinh từng chuyện quỷ dị, trên người ra một thân mồ hôi lạnh: “Vẫn là điện hạ anh minh.”