Ngay lập tức, hơi nước nóng cùng với tiếng gầm rú của anh đẹp trai xộc thẳn vào mặt.
“Quễ vịt, mày lại đi tìm cua đúng không? Tao muốn tắm mà cũng không yên nữa! ”
Ngay lúc đó, quễ vịt và tôi, hai đứa đang vật lộn điên cuồng tức khắc đóng băng, như thể nhấn nút tạm dừng, mọi thứ đều mờ ảo.
Lúc này, trước mặt tôi hiện ra một chân thon dài đang bước ra khỏi bồn tắm, theo sau tiếng nước chảy ào ào là giọng nói luống cuống của anh đẹp trai “Quễ vịt, nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau nhả cua ra cho tao?!”
“Hửm!”
Thấy vậy, vịt liền quay cổ ném tôi ra xa, vung cánh chạy ra ngoài.
Tôi là đứa ngây thơ duy nhất còn lại, theo đường ném, cơ thể tôi vẽ ra một đường cung parapol tuyệt hảo rồi sau đó rơi xuống bồn tắm như một vận động viên nhảy cầu.
Quái lạ hơn là, tôi đã không tạo ra bất kì đợt tung tóe nào.
Thay vào đó, một tiếng hét đập tan mọi từ ngữ đẹp đẽ vang lên.
“CLM?!”
Tôi choáng váng.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Tôi vẫn còn choáng váng vì vòng quay 720 ° giữa không trung vừa rồi, đến lúc mở mắt ra thì thấy bản thân đang lạc giữa rừng bông trắng cay xè mắt.
“Cái này là cái gì đây …” Tôi lầm bầm, nheo mắt, tò mò chạm vào nó.
Wasai, cảm giác đã quá đi!
Ấm ấm, mịn mịn lại còn thơm thơm!
Tôi nuốt nước miếng, không nhịn nổi muốn tiếp tục sờ mó nó thêm lần nữa.
Kết quả, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Tôi bối rối nhìn lên.
Và rồi, một cảnh tượng kinh thiên động địa khiến tôi chấn động cả lên hiện ra.
Tôi thấy anh đẹp trai đang bị mình đè trong bồn tắm, mặt anh đỏ bừng hẳn lên, anh cứ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, nghiến răng ken két thốt ra từng chữ “không được chạm vào bên dưới nữa! ”
Ngay lúc đó, cả người cua như chết lặng.
Bởi vì tôi đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh đẹp trai.
Một….người?!
Không khí chìm vào im lặng đến kỳ lạ.
Anh đẹp trai và tôi cứ ngây người ra đó.
Chuyện này, tình hình lúc này là, tôi đột nhiên biến thành người, đã thế, đã thế tôi còn cưỡi lên anh đẹp trai đang tắm?
Chuyện này……
Thôi rồi, im lặng là vàng thôi.
Một lúc sau anh đẹp trai cuối cùng cũng định thần lại, vẻ mặt tái mét đỏ bừng. Anh nhanh chóng nhảy ra khỏi bồn tắm rồi lấy một cái khăn tắm quấn mình.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, mạch não cua nhỏ khiến tôi vẫn chìm trong hoang mang.
Tôi không thể không cúi đầu xuống, chạm chạm vào cơ thể mới mẻ này.
Ỏ, cái gì thế này?
Tôi tò mò véo hai quả bóng trắng trắng nhỏ nhỏ trước mặt.
Mềm quá đi, mà sao anh đẹp trai không có ta?
Ngay sau đó, một chiếc khăn tắm đưa tới.
Tôi nhìn lên.
Anh đẹp trai mặt đỏ bừng, cứ nhìn chằm chằm vào góc tường không thèm liếc mắt một cái, điềm đạm nói: “Em em em quấn, quấn trước đi.”
“Ò.” Tôi gật gật đầu, ngoan ngoãn nhìn anh “xong rồi”.
Anh đẹp trai quay đầu lại liếc nhìn tôi, vẻ mặt vừa mới dịu đi một chút liền không nhịn được nữa, vội vàng tránh đi, giọng điệu có chút đứt quãng “Quấn thân, không quấn đầu!”
Tôi bối rối nghiêng đầu, thắc mắc nhìn anh.
Không phải đầu nằm trên vỏ rồi sao? Quấn đầu không phải cũng là quấn vỏ luôn sao?
Ừm, có khi cua thì phải còn người thì không.
Thế là tôi noi gương theo anh đẹp trai quấn khăn quanh người, gọi anh ấy “Được rồi.”
Anh đẹp trai không ngoảnh lại, vẫn nhìn chằm chằm vào góc tường.
Một lúc sau, anh lại nhấc điện thoại trên kệ phía trên bồn tắm, bình tĩnh gọi điện.
“Alo xin chào, đây có phải là Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Thành phố Bắc không? Chuyện là tôi đang ở nhà, sau đó tôi phát hiện ra con cua tôi nuôi tự nhiên biến thành con người, thậm chí nó còn nói chuyện với tôi nữa…”
“Không, không phải tôi nói chuyện với con cua, là chính nó đã nói chuyện với tôi. Hơn nữa nó còn biến thành người nữa cơ, thật đó!”
“Tôi nói thật đó, tình trạng tâm lí chả bị sao cả, tôi không cần tư vấn tâm lý đâu, nó thực sự biến thành người đó!”
“Này này tôi thật sự không bị tâm thần, ủa alo … alo?”
Tôi dành cho anh đẹp trai một cái nhìn đầy thông cảm, tấm lưng bất động của anh giờ đây đầy hoang mang, đầy hoài nghi.
Cúp điện thoại xong, anh đẹp trai trông rất kích động, tay không ngừng vuốt tóc. Bộ dạng như thế đang cố gắng thuyết phục chính mình không phải đang bị lóa mắt.
Không khí ngưng trệ một hồi.
Mãi cho đến khi tôi đếm đến cái hít thở thứ mười của anh ấy, tôi mới nghe thấy anh ta khàn giọng hỏi: “Em, em là con cua nhỏ mà anh mua sao? Biến thành người rồi?”
“Ừm…” Tôi dùng bộ não cua bé xí của mình vắt óc ra nghĩ, cuối cùng trả lời chắc chắn “Đúng vậy!”
Anh đẹp trai hít một hơi thật sâu, nhìn lại tôi, tuy sắc mặt hơi xấu nhưng có vẻ như anh đã chọn cách chấp nhận thực tế rồi.
“Được, vậy anh tìm cho em vài bộ quần áo, mặc xong thì chúng ta nói chuyện.” Anh đẹp trai vừa bước ra ngoài vừa yếu ớt lên tiếng, bước chân còn như vẻ trên mây.
“Được.” Tôi đáp lại, cũng bò ra khỏi bồn tắm.
Anh đẹp trai nghe thấy tiếng thì đưa mắt nhìn lại.
Sau đó anh ta ngất đi.
Tôi cũng giật mình, vội vàng nhanh chân chạy tới, lo lắng đỡ lấy anh ta.
Hay quá cơ, ngất đến nỗi đầu sưng một cục luôn rồi, nhìn mà đau thay.
Có điều tôi cũng phân vân.
Anh ấy bị sao zị, rõ ràng vừa nãy còn ổn mà?
Thấy anh đẹp trai sợ đến ngất đi tôi chỉ biết thở dài.
Tôi phải chăm sóc anh ta, ai biểu bánh mì sau này đều trông cậy vào anh ta hết mà.
Nỗ lực hết sức tôi cũng kéo được anh đẹp trai từ phòng tắm tới giường.
Khăn tắm trên người anh ta không biết từ lúc nào đã bung ra, cả người trần truồng, xương quai xanh thanh tú cùng đường cong cơ thể cường tráng lộ ra. Không thể không nói hàng mi dài cong cong như càng cua trông thật quyến rũ.
Tôi xuýt xoa mấy cái càng của mình, tò mò tiến lại gần nghiên cứu.
Chạm chỗ này kẹp chỗ kia, tôi cảm thấy như phát hiện ra một thế giới mới! Không khỏi thở dài, hóa ra cơ thể con người thật sự khác với cua nhỏ!
Tôi thích cơ thể người quá đi!
Có điều, khám phá xong tôi thấy có chút tội lỗi.
Vậy nên, để phù hợp với hình tượng một bé cua trong sáng, tôi quyết định sẽ mặc cho anh đẹp trai môt bộ đồ, phòng khi ngày mai anh ta thức dậy khỏi phải kêu gào đòi tôi phải chịu trách nhiệm với anh ta.
Tôi tìm thấy một chiếc áo hoodie và quần dài trong tủ rồi mất hàng giờ đồng hồ mặc vào cho anh đẹp trai.
Xong xuôi thì cũng mệt đến nỗi đau lưng mỏi gối thế là tôi ngủ thiếp đi bên cạnh anh ta luôn.