Có rất nhiều zombie tụ tập bên ngoài chung cư, nhưng cũng không bằng 1/10 số lượng zombie tấn công thành phố.
Có lẽ vì nghe được tiếng nói, một vài zombie đã tiến về phái này.
Mễ Nặc và những người khác đã sử dụng âm thanh của tiếng súng để thu hút hầu hết các Zombie.
Nhiệm vụ của họ là mở đường cho chúng tôi.
Văn Thừa vòng xe, đỗ vào lối vào chung cư.
Lũ Zombie phía sau vẫn đuổi theo chúng tôi nên anh ta nhanh chóng xuống xe kéo cánh cổng sắt xuống, coi nhưng chặn tạm thời.
Sau đó anh ta kéo tôi lên lầu, nhưng trong tòa nhà cũng có Zombie.
Văn Thừa bật bộ đàm, hỏi họ đang ở đâu.
Phòng 3201.
Sau khi bước vào, mọi người bên trong nhìn tôi với vẻ hơi thù địch.
Một số vẫn là đàn ông mặc đồng phục, một số khác thì đã rách rưới, hẳn là người tị nạn.
Ồ, tôi gần như quên mất mình là một Zombie, xin lỗi nha.
Ngày càng có nhiều Zombie bên ngoài, chúng tụ tập ngày càng nhiều ngay cánh cửa..
Ban công được thiết kế với cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, có một Zombie đang bò qua từ ban công bên cạnh.
Anh ta là cậu nhóc đẹp trai, một phụ nữ trong phòng mím môi khi nhìn thấy anh ta.
Cô ta kéo cánh tay người bên cạnh: “là người vừa rồi còn đi cùng chúng ta.”
Cô ta còn tỏ vẻ buồn bã: “Thực ra cậu ấy vẫn chưa biến dị hoàn toàn, tại sao chúng ta lại không đưa cậu ấy vào.”
Cậu nhóc này đã bị một vết cắn trên cánh tay nhưng lại không có biểu hiện gì của đột biến.
Người phụ nữ dường như cũng muốn chứng minh điều đó.
Chạy đến nói với cậu ta: “Em trai, em không bị nhiễm phải không?”
Hốc mắt của cậu bé đã bắt đầu đỏ lên, nhưng triệu chứng không rõ ràng, có thể thấy cậu rất đau.
“Chị ơi, em muốn vào, bên ngoài đáng sợ lắm.”
Cô ta gật đầu, chuẩn bị mở khóa.
Những người khác co rúm lại không dám tiến lên.
Văn Thừa muốn ngăn cô ta lại, còn tôi lại lạnh lùng nhìn hành vi của cô ta.
Hai tay nhanh chóng lấy cái bình bên cạnh đạp vào cô ta.
Gọn gọng mau lẹ.
Văn Thừa lãnh đạm nhìn tôi một cái.
Tôi nới lỏng cái bình trong tay, một tiếng vỡ giòn tan vang lên.
Khoanh tay nhìn lấy Văn Thừa không chút sợ hãi: “Sao, đến giờ còn bày trò thánh mẫu à, nếu để con Zombie này vào thì đừng cố gắng nghĩ đến việc cứu cái phòng này nữa.”
“Ukm, không trách em.” Anh ta bất lực nói.
Tôi nhún vai dang tay.
Văn Thừa nhìn tôi cười: “Sao? Em còn tỏ vẻ oan ức nữa?”
Tôi uể oải nói: “Ừm á, không có ai khen em làm việc tốt hết zị.”
Lúc này, cậu bé ở cửa sổ đã biến dị hoàn toàn, đập mạnh vào kính.
Âm thanh thu hút nhiều zombie hơn.
Văn Thừa nói với những người phía sau: “Không thể ở đây lâu hơn nữa, kính xe sớm muộn gì cũng nứt, xe của các người ở đâu?”
“Đều ở bãi đậu xe.”
Anh ta chỉ đại một người bế người phụ nữ bị tôi đập cho ngất đi.
“Bãi đậu xe có thể có Zombie. Zombie ở tầng dưới đã bị tôi chặn ở cửa. Mễ Nặc với mấy người khác có mang theo súng với rượu. Chắc đã xử lí được.”
Anh ta tập trung chỉ huy: “Một lát nữa, tôi và cô ấy sẽ lao ra phía trước, trực tiếp đi thang máy đi xuống. Sau khi mọi người đến bãi đậu xe, chỉ cần lên xe, chúng tôi sẽ giúp mọi người thu dọn chướng ngại vật.”
“Vâng.”
Những Zombie ngoài cửa có thể đã bị thu hút bởi cậu nhóc ban công.
Có rất ít Zombie trong tòa nhà, vì vậy việc đi xuống cầu thang đặc biệt trơn tru.
Chúng tôi đi thẳng một lèo xuống bãi đậu xe, sau khi cửa thang máy mở ra, một Zombie mắt to mắt nhỏ đối mặt với chúng tôi.
Văn Thừa với tôi đứng ở phía trước.
Nó lao thẳng vào chúng tôi.
Tốc độ của Văn Thừa rất nhanh, khua đùi một bước trực tiếp đá vào vai Zombie, trọng tâm của nó không ổn định liền bị đá xuống đất, việc này đã giúp mọi người có chút không gian chạy trốn.
Nhưng những Zombie khác ở bãi đậu xe có lẽ đã nghe thấy tiếng động nên liền lao tới đây, may mà không có nhiều.
Chỉ có ba con, nhưng cũng không gần lắm.
Xe của mọi người cách đây không xa, Văn Thừa nhíu mày, vẫy tay bảo họ đi nhanh.
Anh ta bắn một phát vào giữa lông mày của con Zombie nằm trên mặt đất.
Mặc dù không thể tiêu diệt được Zombie nhưng cũng có thể trì hoãn thời gian, thời gian để nó hồi phục cũng tương đương với việc nó rơi vào trạng thái bất động.
Nhưng cũng không được lâu.
Văn Thừa cùng một số người khác dùng súng để trì hoãn thời gian, sau khi mọi người lên xe, Văn Thừa liền dẫn tôi đi.
“Chúng ta không đi cùng bọn họ sao?”
“Không, sức chứa của xe tải không lớn, hơn nữa xe việt đã đậu ở trước. Căn cứ không có nhiều xe, nên chúng ta cần sử dụng nó một cách tiết kiệm.”
Con người bây giờ khổ quá rồi.
“Nếu bây giờ anh bị cắn thì sao?” Tôi hỏi một cách chân thành.
Anh ta trầm mặc một giây: “Nếu thật sự là như vậy, hy vọng là em cắn anh trước.”
“Anh không muốn trở thành một Zombie không có đầu óc.”
Thang máy đi thẳng lên tầng trên để tránh lũ Zombie lang thang trong tòa nhà.
Có điều lúc đi ngang qua Zombie bị đá ở thang máy, nó lập tức lao thẳng về phía Văn Thừa.
Văn Thừa nghĩ tôi đi chậm nên trực tiếp cõng tôi.
Anh ta tính đá nó nhưng tôi đã hạn chế chuyển động của anh ta.
Zombie liều mạng chạy tới, nhìn thấy Văn Thừa sắp bị cắn vào vai.
Tôi dùng cánh tay chặn răng nó lại.
Tiếng cắn vào da thịt nghe rất kinh người, lũ Zombie hùng mạnh như vậy, chúng xé nát một miếng thịt của tôi.
Văn Thừa xoay người tung một cú đá hiểm ác vào nó, tiếng súng vang lên, va chạm khiến Zombie lùi lại mấy bước.
Sau khi vào thang máy, Văn Thừa đặt tôi xuống, ấn lầu một.
Tôi đã chạm vào vết thương của mình.
“Đau, đau, đau.”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ không tin: “Em thấy đau?”
“Tất nhiên rồi, não em vẫn ổn mà.”
Anh ta mím môi lướt ngón tay lên vết thương đang lành.
“Vừa rồi cảm ơn em, hơn nữa xin lỗi.”
Không hiểu vì sao nhưng việc cứu anh ta lại khiến tôi ngại ngùng, vừa khiến anh ta biết ơn vừa cảm thấy tội lỗi.