_______
29.
Không biết ở đâu chiếc chuông gió trong ngõ bị gió thổi phát ra tiếng “leng keng”.
Ánh đèn hơi mờ, tôi kề sát vào ngực anh, tim anh đập loạn xạ, tim tôi cũng đập loạn xạ.
Dang tay vòng tay qua lưng anh như thể trước đây.
Chàng trai trong bộ đồng phục học sinh trắng giờ đã mặc âu phục và đi giày da, còn cô gái mặc váy thắt nơ bướm giờ cũng mặc một chiếc váy trông thật lạ mắt.
Rõ ràng là mùa thu, nhưng lại giống như mùa hạ thiêu đốt, làm tan chảy băng tuyết bao phủ trong lòng.
“Anh có nghe thấy tiếng chuông gió không?” Tôi nói.
"Nó đang nói, em đồng ý."
30.
Cùng Hứa Gia Nhan ngắm sao trên sân thượng, lại một lần nữa ngồi xích đu trong sân của anh ấy.
Chiếc xích đu bay bổng, chao liệng qua mùa thu, đón mùa đông về.
Khi thời tiết se lạnh, trốn dưới chiếc điều hòa sưởi ấm trong nhà và lặng lẽ nhìn anh viết lời bài hát.
Hứa Gia Nhan đã viết trong ba giờ, nhưng vẫn không có một câu hoàn chỉnh trên giấy.
“Anh không muốn viết nữa.” Anh ấy đột nhiên nói khi thấy tôi nghiêng người.
“Tại sao?” Tôi nháy mắt với anh ấy.
Anh nhẹ nhàng kéo tôi, và tôi ngã vào vòng tay anh theo lực của anh.
"Bởi vì người mà anh muốn viết giờ đã ở trước mặt anh rồi."
“Oái ~ Sởn cả da gà.” Rõ ràng là nói sởn cả da gà, nhưng trong lòng lại rất vui
"Này, Hứa Gia Nhan, chơi cho em nghe một bản piano đi, em muốn nghe."
Nằm xuống trong vòng tay anh, chỉ anh làm theo những gì tôi muốn làm.
Trước bệ đàn, có người gõ nhẹ ngón tay của tôi vào phím đàn, dù tôi không biết làm thế nào, tôi vẫn có thể góp một chút vào bản nhạc piano của anh ấy.
Có nghe không, đây là âm thanh tình yêu của chúng tôi.
31.
Vào buổi tối, thám tử tư mà tôi liên hệ đã gọi cho tôi và nói rằng mọi thứ tôi cần đã được thu thập.
Ngồi trong phòng làm việc, nhìn thông tin bẩn thỉu của Từ Mãn trên máy tính, bao nhiêu năm chuẩn bị cuối cùng cũng không vô ích.
Thời gian gần đây, Từ gia không được thuận lợi, không chỉ bị dính vào tội trốn thuế, mà còn lùm xùm vụ rửa tiền, ước tính kim ngạch lên đến hàng trăm tỷ đô la.
Tôi hẹn Từ Mãn và ném xấp tài liệu trước mặt cô ta, chắc cô ta cũng biết mình bất lực.
“Vì vậy cô muốn tôi làm sao đây?” Cô ta nói với tôi.
“Xin lỗi trên mạng.” Tôi dửng dưng nhìn cô ta.
Những gì tôi đã gánh chịu, tất nhiên cô phải gánh chịu nó cho tôi, Từ Mãn.
“Cô đừng hòng, Khương Chỉ Dư!” Giọng cô ta đột nhiên ré lên, rất chói tai tôi.
"Tôi tuyệt đối không thể xin lỗi cô!"
"Dựa vào cái gì, tại sao trong hoàn cảnh như vậy, Hứa Gia Nhan vẫn không muốn từ bỏ cô?! Dựa vào cái gì mà anh ấy vẫn nguyện ý thanh minh cho cô!"
Người trước mặt bất giác có chút điên cuồng, một mình chìm đắm trong cơn tức giận của chính mình.
Nhìn thấy cô ta như thế này khiến tôi muốn bật cười.
"Cô hỏi tôi tại sao ư?!"
"Vì sao ư, người hơn người đã cũ rồi, ngay cả đến tình yêu cũng phải phân thành nhiều loại sao?"
"Nói cho cô biết, cho dù tôi thấp hèn như con kiến, tôi vẫn có tư cách có được tình yêu."
Tình yêu có nông có sâu, không phân biệt cao thấp, sang hèn, chẳng lẽ đến cả đạo lí này cô cũng không biết sao, Từ Mãn.
"Cô chỉ có thể ghen tị, có trách thì hãy trách ai đã làm cho linh hồn cô trở nên bốc mùi như vậy!"
Tôi châm biếm cô ta bằng những lời lẽ, trút giận dữ dội của bản thân.
Hành động xấu của Từ Mãn bị phát tán trên mạng, dư luận bùng nổ ngay lập tức, lập tức được đưa lên trang đầu.
Lịch sử vài năm trước được tái hiện, Từ Mãn cuối cùng cũng phải nếm trải mùi vị bị dư luận công kích.
Tôi và Hứa Gia Nhan đã được minh oan nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho cô ta, nếu không vì cô ta thì chắc chắn tôi và Hứa Gia Nhan sẽ hạnh phúc hơn.
Tại sao, không ăn được thì đạp đổ?
32.
Hôm nay tuyết rơi, tuyết đầu mùa.
Tôi tình cờ đang ở trong sân nhà Hứa Gia Nhan, anh ấy nói muốn nấu ăn cho tôi.
Anh ấy đang bận rộn trong bếp, tôi đang đắp người tuyết bên ngoài, và tôi đã lấy trộm một ít cà rốt dùng để nấu ăn của anh ấy.
Những bông tuyết vẫn rơi lã chã, không phải trên tóc tôi mà là rơi trên chiếc mũ mà Hứa Gia Nhan đã bí mật đan cho tôi.
Khi tôi nghĩ đến việc Hứa Gia Nhan đan một chiếc mũ cho tôi bằng bàn tay chơi piano của anh ấy, đủ loại hình ảnh vui nhộn hiện lên trong đầu tôi.
Nhân tiện, anh ấy nói rằng anh ấy vẫn đang dệt khăn cho tôi ~
Sau khi bữa ăn đã sẵn sàng và người tuyết đã được làm xong, anh ấy treo tạp dề lên và vui vẻ chụp ảnh tôi ở bên cạnh.
Tại bàn ăn, tôi ngấu nghiến những món ăn anh ấy làm, món cánh gà bọc cơm yêu thích được đặt trước mặt tôi.
Sau bữa tối, tôi hỏi anh ấy tại sao anh ấy đột nhiên có nhiều thời gian hơn kể từ khi chúng tôi quay lại với nhau.
Anh ấy nói rằng anh ấy chuyển về sau hậu trường rồi.
33.
Trên cửa sổ vào ban đêm, sự nóng lạnh tiếp xúc vưới nhau làm ngưng tụ thành những giọt nước, tôi vẽ lên đó.
Hứa Gia Nhan làm xong việc nhà, cởi tạp dề và ôm tôi từ phía sau.
“Vẽ gì thế?” Anh hỏi.
Tôi cười và chỉ vào hai khuôn mặt tôi đã vẽ, "Em đang vẽ chúng ta."
Ngón tay như một cây bút, viết "Hứa Gia Nhan và Khương Chỉ Dư phải luôn ở bên nhau".
Tay anh ấy từ từ ôm chặt lấy tôi, mặt anh áp sát vào tôi, lén để lại vài nụ hôn.
"Ừm, chúng ta phải luôn ở bên nhau." Anh ấy đáp lại lời tôi.
Đèn trong phòng sáng choang, ở cùng với anh cho dù là mùa đông, cảm giác vẫn luôn giống như mùa xuân.
“Vài ngày nữa, anh phải đi nhận một giải thưởng cuối cùng,” anh nói.
“Tự tin vậy sao?” Tôi hỏi ngược lại.
"Ừm, anh là ai chứ."
"Cho nên, em nhất định phải xem truyền hình trực tiếp đấy."
- Còn nữa -