Việc khẩn cấp bây giờ là đi tìm quần áo cho Lục Hủ.
Quần áo của anh ấy lúc này, bên trên có rất nhiều vết rách tung toé, ở giữa còn có mấy vết cào cấu tạo thành cái lỗ to tướng.
Chúng tôi chuẩn bị đi đến một cửa hàng quần áo trong thị trấn nhỏ này để tìm thử xem. Trên đường luôn có thây ma đi theo chúng tôi.
Tuy biết sẽ không làm chúng tôi bị thương, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy là lạ.
Lục Hủ đuổi tất cả bọn chúng đi, chỉ để lại hai tên nhìn qua có vẻ: ‘’Biết điều, thông minh nhất” ở bên cạnh.
Anh ấy còn tự giác ngộ được rằng: “Anh đây có tính là cáo mượn oai hùm không nhỉ?.”
“Tính chứ, đặc biệt tính.”
Lục Hủ thong thả chọn quần áo, còn để hai tên đàn em thây ma giúp anh làm cố vấn.
Nhưng mà, bọn họ trừ “Hô hô hô hô” ra thì cũng chẳng biết nói gì khác cả.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Lu Hủ lại để hai thây ma bên cạnh mình.
Đúng là điên rồi, anh ấy đang chọn quần áo ở đó, lại nhờ hai con thây ma xách giúp, đúng là coi bọn chúng như đàn em đây mà.
Sợ làm vấy bẩn quần áo nên anh còn ra lệnh cho bọn họ giang tay ta giữ như mắc áo và không được chạm vào chúng.
Dáng người của hai con thây ma đáng thương này còn rất cường tráng, xem ra cũng được lựa chọn kỹ càng.
Cầm quần áo nhìn khắp nơi, hai mặt vô tội.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu cứu truyền đến từ phía trước.
Chúng tôi chạy nhanh tới thì nhìn thấy một nhóm lớn thây ma đang tụ tập ở đó.
Có ba người bị chúng bao vây, ở giữa là một người đàn ông mặc đồ ngụy trang, chân đi ủng quân đội, ánh mắt kiên nghị.
Hai người bên cạnh bảo vệ hắn chặt chẽ ở bên trong.
“Không ổn, đây là một chi nhánh nhỏ của làn sóng thây ma mấy ngày trước.”
“Chúng ta có thể dụ chúng đi được không?”
“Chắc là được, nhưng anh không chắc có thể giao tiếp với nhiều thây ma như vậy cùng một lúc, cho nên đợi lát nữa chúng ta giữ một khoảng cách nhất định với đám thây ma này rồi thử xem sao.”
Lục Hủ phất tay với ba người kia: “Này, người anh em! Dị năng của chúng tôi là giao tiếp với thây ma, chờ lát nữa chúng tôi dụ chúng rời đi, các người mau chạy đi, đừng lo cho chúng tôi, chúng tôi có thể chạy thoát!”
Sau đó Lục Hủ rống lên với lũ thây ma: “Hô hô hô! Hô! Hô hô!”
Đám thây ma sửng sốt, từ từ quay đầu lại.
Do dự một lúc rồi quyết định đuổi theo chúng tôi.
Chúng tôi vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách với thây ma, Lục Hủ lần lượt giao tiếp với từng nhóm thây ma để phân lưu(*) chúng.
(*) phân lưu: đại loại là làm chúng chia ra thành từng nhóm nhỏ
Mãi đến khi chạy tới chỗ ba người kia không nhìn thấy, anh mới buông quyền chỉ huy thây ma xuống.
Không chịu nổi sự nhiệt tình của thây ma đâu!
Hai tên đàn em thây ma cũng không biết chạy đi đâu rồi.
“Sao lần đầu gặp anh, anh nói chuyện với chúng mà hôm nay anh lại rống?”
Lục Hủ liếc nhìn tôi một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra rống cũng được, nói chuyện sẽ tiêu hao nhiều năng lượng hơn. Lần ở tiệm thuốc anh nói chuyện là vì anh cảm thấy xuất hiện như thế sẽ rất ngầu.”
Tôi: “…”
“Thật ra anh dùng rống hay nói, hiệu quả cũng khác nhau.”
“Sức mạnh của dị năng và đối tượng sử dụng cũng có thể khống chế sao? Dạy cho em đi.” Tôi thực sự muốn khống chế dị năng của mình một chút, tôi không muốn mang lại lợi ích cho tất cả mọi người xung quanh mà không phân biệt ai với ai.
“Được thôi.”
Nhưng có một vấn đề.
“Đó là em hoàn toàn không cảm giác được dị năng của mình, cũng không nhìn thấy hiệu quả.”
“Không sao hết, em thử nhắm mắt lại đi, thử thay đổi một chút, anh có thể cảm nhận được.”
Sau khi thử rất lâu.
Cuối cùng tôi cũng có thể tự nhiên thu phóng dị năng. Tôi muốn cho Lục Hủ phần lớn hiệu quả cường hóa của mình, phần nhỏ dùng để khống chế thây ma, nhưng anh lại kiên trì từ chối: “Em không cần cho anh, anh vẫn có thể bảo vệ em, anh không cần nó.”
“Không sao, không cho anh thì rất lãng phí.”
“Không được, em có thể dùng nó để cường hóa chính mình, sẽ không lãng phí.”
Nghĩ rồi anh lại lo lắng nói thêm: “Sau này mặc kệ là ai, em cũng không được tùy tiện giúp hắn cường hóa, cho dù là anh cũng không được, con người đều sẽ thay đổi, biết chưa chị gái?”
…
Chúng tôi vừa nhớ ra một việc, đó là chọn quần áo hơn nửa ngày, kết quả một bộ cũng không lấy được, toàn bộ đều bị vứt trên đường.
“Chúng ta mau tìm tạm một bộ đi, anh nhìn bộ quần áo rách rưới trên người anh xem, em không nhìn nổi nữa.”
Lục Hủ trừng lớn mắt: “Chị à! Bộ quần áo này của em là thiết kế như thế, mấy cái lỗ to này đều là bị xước.”
Cái này.
Giờ đến lượt tôi trừng lớn mắt, phong cách ăn mặc này, rất có “phong cách thây ma” nha.
Tôi lắc đầu: “Em không hiểu.”