• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Lăng Duệ dùng thái độ cứng rắn cùng sức mạnh hiếp bức Tiêu Dương, bắt hắn trở về hỗ trợ xử lý “món đồ chơi sống” kia, không đợi hắn đổi ý liền dứt khoác gác máy. Gọi điện thoại xong, Lãnh Lăng Duệ trong lòng bình tĩnh hạ kết luận: ”vật nhỏ kia ở nhà cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, vậy nên có thể dễ dàng tha thứ đi!”. Tâm tình thư sướng khiến mọi thứ đều dễ thương lượng. Vì vậy, cái quyết định: ”mặc nó đói chết” lúc sáng cũng được tạm thời nhân đạo thu hồi.

Khi ra khỏi công ty, sắc trời đã tối đen, Lãnh Lăng Duệ tới bãi đỗ xe, vòng một cái chuyển lên đường chính.Chiếc Audy phổ thông này mua từ hồi công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, phương tiện cho công việc, tới giờ đã hơn năm năm. Tuy rằng sự nghiệp ngày càng lớn, tiền càng kiếm càng nhiều, Lãnh Lăng Duệ vẫn không nghĩ tới đổi xe mới. Trong ngoài xe cũng chú ý bảo dưỡng vệ sinh, vậy nên đến giờ vẫn mới tám chín phần. Tiêu Dương thường hay cười nói: ”xe này đừng nên đổi, nó thích hợp với ngươi, đủ rắn chắc, xe khác sao có thể chịu được mỗi khi ngươi tức giận liền đá một cước hạ hỏa?”

Bắc Kinh mùa này vào ban đêm, không khí có chút lạnh, nhưng cũng không gây trở ngại cho sự phồn hoa của nơi đây. Hai bên đường, các cửa hàng với những ánh đèn rực rỡ, hỗn loạn, có chút chói mắt.

Ngón tay gõ gõ tay lái, Lãnh Lăng Duệ theo một chuỗi xe đang chờ đèn đỏ đi qua, khóe mắt liếc nhẹ hai bên ngã tư đường qua cửa kính xe, trong đầu không biết nghĩ gì mà lại nhớ tới chuyện lúc sáng vô tình nghe được mấy viên chức nhỏ mới vào trong thời gian nghỉ ngơi líu ríu bàn tán, hôm nay là ngày quang côn! (ngày cuả những người độc thân)

Lãnh Lăng Duệ với những loại ngày đặc biệt luôn không để ý, nếu nghe được, thường thường mắt chẳng thèm liếc lấy một cái mặc nó trôi qua. Mấy năm nay lại càng nhiều. Hôm nay đột nhiên chú ý tới, hóa ra mình cũng là một phần tử của ngày này

Kì thật trước đây Lãnh Lăng Duệ cũng có vài bạn gái, nhưng thường không bao lâu liền qua loa chia tay. Họ đều rất được, cũng biết ôn nhu sắn sóc, hiểu biết cân nhắc đắn đo đúng mực, nhưng cái chính là hắn không thể nhập tâm, cũng có lẽ là vì.. khi cùng bọn họ một chỗ, hắn không tìm thấy hương vị gia đình.

Xe tới trước khu chung cư, Lãnh Lăng Duệ vòng tay lái, tới siêu thị kế bên. Vật nhỏ kia đã một ngày không ăn gì, nếu tạm thời không muốn nó đói chết, tất nhiên là phải chuẩn bị cho nó đồ ăn.

Bước chân vào siêu thị lại làm hắn cảm thấy đau đầu, vật nhỏ kia không biết là giống gì kia rốt cục ăn cái gì??? Thức ăn cho mèo? Cho chó? Cho cá?

Dù nhìn thế nào cũng không rõ Bé cùng họ với loại nào trong mấy loài kia. (=___= đầu anh làm bằng cái thứ gì vậy??? Em nó rõ ràng là người mà) Lãnh Lăng Duệ vốn rất ít đến siêu thị, nếu tới đây cũng là tốc chiến tốc thắng. Hắn đứng trước giá hàng, đen mặt—- mẹ nó là chuyện gì xảy ra?

Mẹ nó! Mặc kệ! Sữa vậy! Sữa chung quy cũng không độc chết Bé được! Căn cứ lý luận từ chó, mèo tới con người đều phải uống sữa, Lãnh Lăng Duệ mất kiên nhẫn, trực tiếp xách lên một chai sữa, thanh toán tiền, quay đầu bước đi, thuận tay gọi điện thoại cho nhà hàng mang thức ăn đến nhà.

Vào nhà, Lãnh Lăng Duệ bật đèn phòng khách. Một bên đổi giầy, một bên nhìn quanh bốn phía, không thấy vật nhỏ quỷ dị nhảy nhót, trong lòng âm thầm buồn bực. Buổi sáng lúc mình đi, Bé còn ở trên sô pha, sao giờ chẳng có chút động tĩnh, chẳng lẽ đi rồi??

Dường như đáp lại nghi vẫn trong đầu Lãnh Lăng Duệ, trong tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm kì quái, như là….hô đánh?=_=

Giương mắt nhìn về phía sô pha, Lãnh Lăng Duệ đặt chai sữa sang một bên, căng mắt lê dép đến bên đó. Đứng trước sô pha, nhìn bọc nhỏ dưới khăn mặt trắng khẽ phập phồng, Lãnh Lăng Duệ khóe miệng run rẩy.

Quên đi, tính thời gian, từ lúc tám giờ rời nhà tới bây giờ đã là bảy giờ tối, tổng cộng là mười một tiếng, Bé chẳng lẽ vẫn ngủ từ bấy tới giờ sao? Lãnh Lăng Duệ đen mặt, khó chịu ho khan một tiếng, nghiến răng ngiến lợi nói: ”Ngay lập tức đứng lên cho ta!!”

Một giây, hai giây, ba giây……

“zzz”……

Gân xanh trên trán nhảy dựng, Lãnh Lăng Duệ không thể nhịn nổi, trực tiếp vươn ngón tay hung hăng trạc cái bọc nhỏ kia (trạc:đâm đâm)

“Ô oa ~~”

Tỉnh ?

Không quan tâm Bé đang rầm rì cái gì, dù sao hắn cũng nghe không hiểu. Lãnh Lăng Duệ xách Bé lên, qua phòng khách, đặt Bé lên bàn ăn, sau đó bóc vỏ chai sữa, mở nắp đổ sữa vào bát, lại lấy ống hút lấy từ quầy thu ngân ra, đặt trước mặt Bé.

Bé mở to ánh mắt viên trượt (viên trượt:mắt tròn tròn như quả bóng lăn lăn), nhìn hàng loạt động tác của hắn, đôi mắt xanh lục dưới ánh đèn chiếu rọi tựa như hai viên ngọc lục bảo tinh thuần trong suốt, khiến Lãnh Lăng Duệ nhìn thấy không hiểu sao mà tiêu tan cơn tức giận, thở dài, đem ống hút đặt trước mặt Bé, nói: ”Được rồi, uống đi.”

Không biết do khát hay đói không chịu nổi, Bé đặt mông ngồi trên bàn, hai tay ôm ống hút ùng ục ùng ục vội vàng uống. Lãnh Lăng Duệ thấy Bé uống vậy thật dễ bị sặc, đang muốn mở miệng nói thì chuông cửa vang lên.

Đợi hắn cầm đồ ăn mang tới trở lại bàn ăn, đã thấy bé nâng mắt, chớp mắt một cái mà nhìn hắn, chén sữa lớn trước mặt đã không còn một giọt.

“……”

Tốc độ này là sao?!!=_=

Thấy ánh mắt của Bé tựa như dân chạy nạn Châu Phi, Lãnh Lăng Duệ không nói được gì, tới tủ bát cầm thêm cái đĩa, ngồi trước bàn ăn. Trong túi thức ăn chọn ra hai miếng thịt, đặt vào đĩa, mang tới trước mặt Bé, nhìn ánh mắt rõ ràng sáng lên của Bé, Lãnh Lăng Duệ ức chế không được mà trên mặt nổi lên thêm mấy đạo hắc tuyến.

Hắn mới ăn chưa được hai miếng, chợt nghe thấy một trận âm thanh quỷ dị ”khò khè khò khè”, nhướn mi hướng phía thanh âm nhìn lại, Lãnh Lăng Duệ bỗng nhiên mắc nghẹn, nuốt mạnh hai lần, lại uống thêm chén nước mới nuốt trôi, sau đó đen mặt trừng mắt tên đầu sỏ gây nên. Đầu sỏ lại vẻ mặt vô tội, liếm nước sốt thịt ở khóe miệng, cái đĩa trước mắt, hai khối thịt lớn bằng nửa người bé đã biến mất vô tung vô ảnh.

Nhất thời, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy sau lưng Bé tựa hồ lượn lờ một ảo giác loáng thoáng, đang giương há to miệng nhìn chằm nhằm hết thẩy thức ăn trên bàn mình…bản chất của Bé là Sói đi?!!=_=

Thử thăm dò: gắp tới một miếng thịt..

. “Khò khè”

một miếng nữa!……

“Khò khè”

Một hơi gắp n miếng….

“Khò khè khò khè khò khè……”

Lãnh Lăng Duệ hít vào một ngụm lãnh khí: Mẹ nó!mấy năm rồi chưa ăn?!!!

Nhìn bàn đồ ăn từ đồng bằng biến thành Tứ Xuyên bồn địa cái này mọi người lên bác Gu Gồ mà tra nha). Khuôn mặt bất biến của Lãnh Lăng Duệ cũng trở nên hỗn độn. Lấy đĩa lại, mỗi món ăn đều gắp đầy thả lại trước mặt Bé, quyết định mặc nó ”khò khè”thôi. Hắn mặc kệ! Nếu cứ tiếp tục như vậy người đói bụng sẽ là hắn =__=

Tự động đóng cửa hệ thống thính giác, Lãnh Lăng Duệ bình tĩnh ăn cơm xong, dọn dẹp cái bàn, thu lấy cái đĩa trước mặt Bé, quả nhiên sạch sẽ, ngày cả một chút nước cũng không còn. Âm âm liếc mắt, quét Bé một cái, phát hiện Bé vẫn ngồi như cũ, hai mắt to tròn nhanh như chớp mà chuyển theo mình, nhưng thân thể lại không nhúc nhích…

Bé yên lặng tỏ vẻ: Ăn quá no nên không có sức o__o

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK