Nếu muốn lui tới, đương nhiên phải lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết. Anh cũng không có thời gian chơi trò yêu đương, cũng không có tâm tình đó. Nói thật Mao Tuệ Châu khá đặc biệt đối với anh, cũng quả thật có hứng thú tương đầu, nói chuyện phiếm cùng với cô cũng rất vui vẻ. Nhưng cô mới vừa suy đoán nhắc đến việc Doãn Đình vay tiền anh, khiến cho anh hơi để ý. Cô là một cô gái rất mạnh mẽ, mạnh mẽ lại thích nhúng tay vào những chuyện vụn vặt nhỏ nhoi này sao, Cừu Chính Khanh cũng không tỏ thái độ, không lập tức đồng ý.
Thật ra thì trước lúc hẹn hò, anh mơ hồ cảm thấy có thể Mao Tuệ Châu sẽ có ý tứ này, có lẽ là trực giác của đàn ông. Mà anh rất vui mừng cũng có một chút mong đợi, đây là lòng hư vinh của phái nam sao. Mà coi như cô không có ý đó, anh cũng rất vui lòng vì gặp mặt cô. Tóm lại, lý trí nói cho anh biết, bàn về học thức luận kinh nghiệm bàn về cá tính, Mao Tuệ Châu là đối tượng lý tưởng đối với anh. Nhưng lời mới vừa nói ra, cũng là lý trí nói cho anh biết, có lẽ đối tượng này cũng không phải rất quá lý tưởng.
Thân là một người đàn ông bận bịu chuyện công tác chuyên nghiệp, cưới một người vợ mạnh mẽ anh cũng không ngại, anh cảm thấy một nửa kia của mình độc lập giỏi giang thì thật là tốt, rất thích hợp với anh. Nhưng nếu như mạnh mẽ mà vẫn thích quản chuyện vặt vãnh của anh, anh sẽ khó chịu.
Anh hơi do dự đã bị Mao Tuệ Châu nhìn vào trong mắt, cô khẽ mỉm cười, nói tự nhiên rộng rãi: "Bây giờ không cần lập tức trả lời tớ, dù sao đây là chuyện nghiêm túc. Cậu có thể suy nghĩ kỹ, chúng ta sẽ giữ vững liên lạc, nếu trong lòng cậu có kết quả, có thể nói cho tớ."
Cừu Chính Khanh thở nhẹ một hơi, đáp lại cô bằng nụ cười, "Tốt." Anh quả thật vẫn cần thời gian đánh giá và suy tính lại, căn cứ vào thái độ chịu trách nhiệm cùng tinh lực và thời gian quý báu, một khi đồng ý lui tới, anh sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành mục tiêu kết hôn này. Mà quả thật vô cùng nghiêm chỉnh nghiêm túc, không thể kết luận mù quáng qua loa.
Cừu Chính Khanh thích phong độ tự nhiên rộng rãi của Mao Tuệ Châu, ở trong lòng yên lặng tăng thêm điểm số khả thi cho hạng mục này.
Ba ngày sau, thứ tư.
Khoảng gần năm giờ chiều, Cừu Chính Khanh đang họp ở trong phòng hội nghị cùng với cấp dưới, hội nghị gần tới hồi cuối, quản lý tiêu thụ đang nói rõ kế hoạch cuối cùng. Lúc này Cừu Chính Khanh xuyên qua tường thủy tinh phòng họp thấy Doãn Đình đi qua ở bên ngoài phòng họp. Anh nhớ tới chuyện chủ nhật, cảm thấy Doãn Đình là tới trả lại tiền.
Quả nhiên, anh nhìn thấy Doãn Đình dừng lại ở cửa phòng làm việc của anh, nói cái gì cùng thư ký của anh. Thư ký của anh nói cho cô biết anh đang họp, bởi vì anh thấy Doãn Đình nghiêng đầu nhìn qua hướng bên này. Cô nhìn thấy anh, phất phất tay hướng anh, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói. Lại giơ một bức thư trong tay lên, dùng ngón tay chỉ chỉ, ý bảo cô giao phong thư này cho thư ký của anh.
Cừu Chính Khanh khẽ gật đầu một cái coi như là chào hỏi. Anh đoán trong phong thư hẳn là tiền. Anh xoay đầu lại tiếp tục chuyên tâm nghe báo cáo, sau đó đơn giản tóm tắt rồi phê duyệt, tiếp tan họp. Anh mở không ít hội nghị, ghét nhất nói nhảm trong buổi họp, làm chận trễ thời gian của mình cũng làm chậm trễ thời gian của người khác, ảnh hưởng hiệu suất.
Cừu Chính Khanh ra khỏi phòng họp đầu tiên, ngang qua chỗ thư ký thì thư ký đưa cho anh lá thư Doãn Đình lưu lại: "Doãn tiểu thư nói trả tiền cho anh."
Cừu Chính Khanh gật đầu một cái, trở lại phòng làm việc ngồi xuống, giật giật cổ cứng ngắc, lơ đãng thấy cái ly trên bàn trống không, anh quyết định tự đi rót cho mình ly trà. Cừu Chính Khanh thích tự mình đi phòng giải khát pha trà rót coffee, thứ nhất khi anh ngồi lâu ở trong phòng làm việc thì đây là cơ hội đi lại hoạt động, thứ hai đường đi phòng giải khát xuyên qua hơn phân nửa khu làm việc, anh có thể quan sát thái độ làm việc của các nhân viên. Bản thân anh chính là một người liều mạng nỗ lực, cho nên anh rất là để ý thái độ làm việc của cấp dưới. Từ hướng này mà nói, anh cũng được coi là một cấp trên nghiêm khắc.
Cầm cái ly từ từ đi, dọc đường ngang qua cửa phòng làm việc của đại tiểu thư Tần Vũ Phi, anh nghe được giọng Doãn Đình.
"Phúc tinh cao chiếu."
Giọng của cô vừa giòn vừa vang dội, Cừu Chính Khanh nghe cũng có thể tưởng tượng ra cô đang mặt mày hớn hở. Bước chân hơi chậm lại, nghe được Doãn Đình ở bên trong tiếp tục nói. Chỉ là âm thanh không có bốn chữ vang dội "Phúc tinh cao chiếu", anh nghe không được hoàn chỉnh, chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà "Xin anh đứng đắn một chút" , "Bạn gái" , "Chở xe đi sửa" , "Kỳ đà cản mũi", Cừu Chính Khanh cảm thấy nhất định là đang nói anh.
"Xin anh đứng đắn một chút", năm chữ khiến anh cực kỳ hứng thú. Có ý gì? Không phải là bí danh chứ? Có bí danh dài như vậy ư?
Cừu Chính Khanh dứt khoát đứng ở cửa phòng làm việc của Tần Vũ Phi, nghe thử xem Doãn Đình rốt cuộc đang nói cái gì.
Doãn Đình quả nhiên là đang bát quái chuyện của anh.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n. Cô nói cảm thấy vị Zoe và anh rất có tướng vợ chồng, phong cách tương đồng, hứng thú tương đầu, sau đó bọn họ nói gì cô nghe không hiểu, lại ghét bỏ anh không biết chọn phòng ăn, còn nói lúc ấy thật sự muốn đề cử cho anh phòng ăn thích hợp nói yêu đương, bất quá thời cơ không đúng nên chỉ có thể kìm nén.
Cừu Chính Khanh nhếch miệng, nói yêu đương? Anh hoàn toàn không cảm thấy đang nói yêu đương, yêu đương hẳn sẽ không có công việc thú vị, nhưng Mao Tuệ Châu và anh đúng là một đẳng cấp. Anh cũng không thấy phải cần Mao Tuệ Châu yêu, chỉ là tuổi đến, cần thành lập gia đình rồi, mà bọn họ rất hợp duyên, mới có thể trở thành bạn bè tốt. Anh cùng với Mao Tuệ Châu đại khái đều có là ý nghĩ như vậy.
Doãn Đình làm người ngoài, chỉ dùng thời gian ngắn như vậy xác định ra anh và Mao Tuệ Châu là một đôi thích hợp, có lẽ thật sự là thích hợp. Trong lòng anh yên lặng tự thêm điểm số cho con mắt có tính khả thi này.
Trong phòng chủ đề của hai nữ sinh đã vòng qua đến kinh nghiệm Doãn Đình nhiều lần theo đuổi nam sinh nhưng luôn thất bại, đang phiền não vì chuyện tình cảm giữa mình và bạn trai nên Tần Vũ Phi hỏi Doãn Đình: "Cậu thất tình nhiều lần như vậy, làm sao qua được?"
"Tớ chỉ nghĩ, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, gốc cây không có cây tiếp theo. Đều sẽ gặp được người thích hợp thôi. Nếu xui xẻo vẫn không gặp được, tớ cũng trôi qua rất tốt để không uổng phí cuộc đời này. So với trốn tránh thầm mến thì cũng kiên cường hơn."
Cừu Chính Khanh cong cong khóe miệng, có chút buồn cười, thật là nữ sinh nhỏ, còn có thể nghĩ thoáng đến thế. Anh định đi, đề tài nữ sinh không thích hợp để anh nghe. Chốc nữa anh cũng phải nhắc nhở Tần Vũ Phi một cái, mặc dù cô ấy là thiên kim của ông chủ, công chúa đại nhân của Tập đoàn Vĩnh Khải, nhưng thân là một nhân viên trong công ty, giờ làm việc phải chăm chỉ làm việc mới phải. Hiện tại cô ấy đang có khách, anh cũng không thể nói trực tiếp.
Nhưng vừa muốn xoay người, Tần Vũ Phi lại phát hiện anh. Ánh mắt kia quét tới, ngay sau đó ánh mắt Doãn Đình cũng quét tới, bắt được anh nghe lén. Lần này Cừu Chính Khanh cũng không lập tức rời đi, vì vậy hắng giọng một cái, nói: "Đầu tiên cải chính một chút, nữ sinh kia là bạn học thời đại học của tôi, còn chưa phải là bạn gái của tôi."
"À." Doãn Đình gật đầu, rất có thể tùy cơ ứng biến, "Còn không phải ý là, về sau sẽ là chứ?"
Cừu Chính Khanh nhíu mày, làm như thế nào định nghĩa chuyện này đây? Nói ra thì phải phụ trách, mà anh cũng chưa có xác định chắc chắn phát triển quan hệ cùng với Mao Tuệ Châu. Doãn Đình thấy anh trầm ngâm suy tư, hiểu, vội vàng nói với Tần Vũ Phi: "Tình báo của tớ không tính là sai, chỉ tính là sai lệch thời gian."
Cừu Chính Khanh cau mày, tính toán một chút, không cần thiết phải giải thích vấn đề này cùng các cô. Anh muốn xác nhận một vấn đề: "Xin anh đứng đắn một chút là có ý gì?"
Tần Vũ Phi giả bộ ngu không nói lời nào, Doãn Đình mở trừng hai mắt: "Đúng là, ừ, cái đó, là biệt hiệu của anh."
". . . . . ." Thật đúng là. Cừu Chính Khanh không có che giấu vẻ mặt trên mặt mình.
Người đặt biệt hiệu nhất định không biết hàm nghĩa cái từ "đơn giản" này. Chỉ là ngược lại thoả mãn nội tâm, bởi vì anh thật sự rất muốn nói câu này trước mặt hai vị đại tiểu thư —— Xin em đứng đắn một chút. Sinh ở gia đình điều kiện tốt, thì càng nên biết quý trọng, nghiêm túc phụ trách đối đãi với công việc cùng cuộc sống mới đúng.
Chỉ là Tần Vũ Phi lại phá vỡ nhân sinh quan "tích cực" của Cừu Chính Khanh, cô nói: "Cừu tổng, tiểu Đình tìm tôi có việc, tôi tan việc sớm một lát." Nói xong còn hết sức rõ ràng cho Doãn Đình một ánh mắt.
Doãn Đình hiểu ý, rất trượng nghĩa lập tức bênh vực cô ấy: "Đúng, đúng."
Cừu Chính Khanh không có tức giận: "Vì sao Doãn tiểu thư tự mình trốn việc chạy tới chỗ chúng tôi, bây giờ còn dụ dỗ nhân viên của tôi về sớm?"
Doãn Đình sững sờ, há miệng, đúng thế, mặc dù đây cũng không phải là ý của cô, nhưng tình huống hiện tại thật giống như là như vậy.
Tần Vũ Phi mới mặc kệ phản ứng của hai người này, cô đang bởi vì bạn trai Cố Anh Kiệt bệnh nằm viện mà õng ẹo náo loạn, hiện tại cô hối hận, cô muốn đi thăm anh ấy, ai cũng không ngăn được! Cô thu thập xong túi xách thì kéo Doãn Đình đi. Doãn Đình chạy mấy bước sau lại quay đầu lại, thấy Cừu Chính Khanh còn đứng ở đó nhìn họ, đột nhiên cảm thấy vị Cừu tổng đại nhân này thật có chút đáng thương. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônMỗi ngày anh chỉ biết công việc với công việc, ngay cả quầy rượu cũng không đến, bây giờ còn bị Tần Vũ Phi khi dễ.
Chỉ là, thái độ của anh, thật sự rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến độ khiến cô có chút buồn cười. Doãn Đình không nhịn được làm cái mặt quỷ với Cừu Chính Khanh: "Xin anh đứng đắn một chút, thật may là anh không phải là ông chủ tôi."
Người không ôm chí lớn giống như cô, người không có sự nghiệp, nếu là cấp dưới của Cừu Chính Khanh, nhất định sẽ rất thảm.
A di đà Phật, phúc tinh cao chiếu.
Tần Vũ Phi và Doãn Đình chạy mất. Cừu Chính Khanh tiếp tục chậm rãi đi hướng phòng giải khát, dọc đường thấy có vài nhân viên nhìn Tần Vũ Phi trốn việc, mặt lộ vẻ hâm mộ. Nhìn thấy anh, không cần nói chuyện, những nhân viên kia đều vội vàng cúi đầu làm việc cho giỏi. Cũng đúng, người ta có thể tự do không bị cản trở bởi vì cha người ta là ông chủ lớn.
Cừu Chính Khanh đoán được bọn họ đang suy nghĩ gì, anh rất không vui rót trà trở về phòng làm việc. Anh nhất định phải hàn huyên với Tần Vũ Phi mới được, loại thái độ làm việc chậm chạp của cô ấy đã không phải một ngày hay hai ngày rồi, như vậy sẽ cho mọi người một hình mẫu không tốt. Sẽ khiến người ta cảm thấy không lý tưởng sẽ phụ lòng với khả năng làm việc và tiền lương của mình, bằng không, cũng sẽ có ý tưởng tiêu cực, cảm thấy dù cố gắng thế nào đều vô dụng, xuất thân không tốt, điều kiện gia đình không tốt nên nhất định không có lý tưởng.
Như vậy không đúng. Đây mới thật là hình mẫu vô cùng không tốt. Cừu Chính Khanh không hy vọng mọi người nghĩ như vậy.
Theo ý anh, vô luận điều kiện gia đình như thế nào, bối cảnh gia đình như thế nào, đều không phải là yếu tố quyết định cuộc sống của anh trải qua như thế nào. Mình không đủ cố gắng thì đừng tìm bất kỳ lý do nào. Điều kiện không tốt đúng là sẽ tăng hạn chế, nhưng cơ hội là cho người chuẩn bị tốt. Ví như anh, anh tốt nghiệp có thể nhậm chức ở công ty lớn, có thể từng bước một leo lên vị trí cao, có thể được Tần Văn Dịch nhìn trúng khai thác và trả lương cao, có thể trở thành tinh anh trẻ tuổi trong ngành, tất cả đều dựa vào cố gắng. Không có cha mẹ làm chỗ dựa cho anh, gia đình không có địa vị mở đường cho anh, tất cả phải dựa vào mình.
Như vậy mới là chính xác nhất.
Cừu Chính Khanh vừa mở lá thư Doãn Đình gửi ra vừa nghĩ xem ngày mai sẽ phải tìm Tần Vũ Phi nói chuyện như thế nào. Lá thư mở ra, Cừu Chính Khanh sững sờ một chút, bên trong trừ 560 đồng tiền, còn có một tờ giấy nhỏ màu hồng. Anh mở tờ giấy hồng ra, một sợi tơ hồng rơi trên bàn anh.
Đây là ý gì?
Cừu Chính Khanh muốn gọi điện thoại cho Doãn Đình, lại nhớ tới mình cũng không có số của cô.
Lúc này điện thoại di động của anh vang lên, Cừu Chính Khanh tiếp thông, bên đầu kia điện thoại là âm thanh nhẹ nhàng của Doãn Đình: "Cừu tổng à?"
"Vâng" Thật đúng là khéo, muốn cái gì thì cái đó đến.
"Tôi quên nói cho anh biết, trong lá thư có tơ hồng. Cái đó được tôi cầu ở trong miếu, có trợ giúp đối với nhân duyên. Tơ hồng đặt ở trong túi giấy đỏ, sau đó mang túi hồng bên mình, ví như để trong ví tiền chẳng hạn, như vậy là tốt rồi."
Cừu Chính Khanh nhíu chân mày: "Cảm ơn." Ừ, nên nói như thế nào đây? "Khiến cô hao tổn tâm trí." Thật là lễ lớn. Nhìn tơ hồng trên tay anh, bọn họ đã quen thuộc đến mức có thể đưa loại vật này chưa?
"Đừng khách khí. Lần đó tôi xin tổng cộng năm cái, mình giữ lại một cái, còn có bốn cái đều cầu giúp chị em tốt. Kết quả sau khi tôi cầu trở lại, có một đã cưới chui gả đi rồi, không cần dùng nữa. Nên dư ra một cái. Ngày đó tôi thấy tình huống hẹn hò của hai người, cảm thấy anh rất cần, cho nên tặng cho anh thôi."
Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. Này còn không bằng không giải thích. Đồ còn dư lại cho anh coi như xong, cái gì gọi là thấy tình huống hai người hẹn hò cảm thấy anh rất cần, có coi là đồ thừa muốn vứt bỏ?
"Nhận lấy nhé, nó sẽ mang đến vận may cho anh. Ba chị em khác của tôi cũng đã tìm được chân mệnh thiên tử rồi, rất linh."
Cừu Chính Khanh thầm nghĩ vậy còn cô? Cô tự mình đi cầu, vì sao còn không có đối tượng? Chỉ là lời nói ác độc như vậy anh sẽ không nói với nữ sinh.
Kết quả một giây kế tiếp Doãn Đình lại nói: " Có phải anh muốn nói vậy còn tôi hay không, vì sao tôi còn không tìm được? Tôi đã nói với anh rồi, biểu hiện của tôi gặp trắc trở nên sau này tôi nhất định sẽ có hạnh phúc rất lớn. Anh phải thấy một mặt tích cực, đừng không tin tưởng. Ý nghĩ rất quan trọng."
Được rồi, dầu gì người ta còn có một mặt tích cực, mặc dù không phải sự nghiệp mà là đang theo đuổi trên mặt tình cảm, miễn cưỡng coi như trong lòng cô đầy năng lượng.
Cừu Chính Khanh nhìn lại cái túi đỏ kia: "Được lắm, vậy tôi nhận. Cô vứt bỏ như vậy thì không có tinh thần, nhất định sẽ lấy được đơn đặt hàng."
Đơn đặt hàng?
Doãn Đình tiêu hóa thật lâu cái từ này.
Cái này so với dụ thật đúng là —— mới mẻ độc đáo.
Doãn Đình đang ngồi ở trên xe taxi về nhà, nhìn quang cảnh thành phố phía ngoài cửa xe, tưởng tượng trên trán Zoe tiểu thư có khắc ba chữ "đơn đặt hàng", không khỏi bật cười. Không biết tiểu thư đơn đặt hàng có sẽ hài lòng đối với biệt hiệu này hay không nhỉ?
Cừu Chính Khanh không biết Doãn Đình đang cười cái gì, sau đó anh nghe cô nói: "Cũng chúc anh lấy được đơn đặt hàng. Vậy tôi cúp, bái bai."
Cừu Chính Khanh đáp lại, hai bên cùng nhau cúp điện thoại. Anh nhìn sợi tơ hồng, suy nghĩ một chút, dựa theo lời Doãn Đình nói, dùng giấy đỏ gói kỹ tơ hồng, bỏ vào trong ví tiền.
Trên xe taxi, Doãn Đình mở ví tiền của cô ra, nhìn túi hồng nhỏ bên trong, không nhịn được cười, về sau tìm được bạn trai, cô phải gọi anh ấy là đơn đặt hàng tiên sinh, xưng hô này thật là thú vị. . . .