________________________
Một tối, vẫn như bao ngày, sau khi tắm xong tôi đứng lau tóc trong gian phòng tắm mà đến việc xoay người cũng khó, rồi ngồi trước chiếc bàn nhỏ, nương nhờ ánh đèn lay lắt để đọc báo và dùng bút ghi lại giá cả thị trường.
Mãi đến khi cửa phòng mục nát vang từng tiếng đinh tai tôi mới ngừng bút, bực bội bước ra mở cánh cửa suýt bị đánh sập kia.
Ngoài cửa là hai tên da đen cao hơn tôi, cùng với Shawn.
Cậu chẳng khác nào mớ phế thải bọc trong túi rác rách bươm, bị hai gã đàn ông ném vào lòng tôi. Tôi ngửi thấy mùi rỉ sắt tanh nồng khiến người ta buồn nôn, còn con “búp bê” phương Đông đã hỏng kia đang hấp ha hấp hối.
Tất nhiên tôi cũng đoán được cậu vừa xảy ra chuyện gì. Làn da nõn nà chằng chịt vết thương, bộ sườn xám bị xé tan tác, đôi guốc nguyên vẹn nay chỉ còn một chiếc, bàn chân trần trụi thì sưng tấy và vặn vẹo mất tự nhiên.Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chết
Cậu thở hổn hển hệt con thú nhỏ sắp trút hơi tàn, sức sống dường như chỉ vài giây thôi sẽ bỏ cậu đi mất. Tôi chạm vào người cậu, bàn tay lập tức bê bết máu toàn là máu.
Shawn vật vã mở to đôi mắt, một đôi mắt hẹp dài nhen nhóm ánh lửa gần lụi tắt. Cậu há miệng lại khó nói được trọn vẹn cả câu. Còn tôi nhìn cậu, trong khoảnh khắc nào đó những tưởng một vẻ đẹp vô hình đang bóp chẹt nhịp thở mình.
Con người chính là giống loài tàn nhẫn thế đấy, thứ càng sạch sẽ họ càng muốn vấy bẩn nó, rồi sau khi thực hiện xong thì sinh ra loại khoái cảm đầy biến thái.
Cơn phẫn nộ lẳng lặng nung nấu trong ngực tôi, tôi chẳng biết mình có thể lấy tư cách gì đi chỉ trích Shawn: “Cậu điên rồi hả? Bọn nó trả cậu bao nhiêu mà cậu để mình thành vầy hả? Cậu có thiết sống nữa không? Tiền quan trọng đến thế à!”
Nói ra câu cuối, tôi cũng phải trầm mặc…
Shawn khép mắt, giọt lệ đong trên hàng mi run run.
Bởi tiền thật sự quan trọng đến thế.
So với tiền tài, thì tôn nghiêm chẳng là cái thá gì cả.
Tôi biết bản thân không nên có bất kì thương cảm dư thừa với cậu trai này. Có điều, tôi lại nhớ đến người phụ nữ năm nào, là người tôi hẳn phải gọi bằng tiếng “mẹ”. Bà đã qua đời trong một nhà thổ của khu ổ chuột, đợi tới khi gần bốc mùi hôi thối tôi mới được “đồng nghiệp” bà báo tin.Đọc trang reup dù biết nó reup cũng là đều tró
Tôi tự tát mình một bạt tai thật mạnh, vừa khinh bỉ cái tính bao đồng này vừa ôm Shawn vọt nhanh khỏi phòng.
Cậu không có thân phận ở cái đất này nên tôi không thể đưa đến bệnh viện, chỉ có thể đến loại phòng khám đã đắt tiền còn không hợp pháp.
Shawn hôn mê rồi, tôi cũng chẳng biết cậu cất tiền ở đâu, nhưng tôi chắc một điều rằng trên người cậu sẽ không có. Tôi không thể làm gì khác hơn là dùng số lương ít ỏi mình tiết kiệm được nộp cho tên thầy thuốc trông cực kì thiếu tin cậy này.
Xong xuôi, Shawn được đẩy vào phòng phẫu thuật. Tôi ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, bần thần nhìn đôi bàn tay lấm lem từng vết máu loang lổ.
Tôi nghĩ… mình điên thật mà.
Shawn đang đứng trước bờ sinh tử, tôi lại đưa tay cứu cậu há chẳng phải nên chịu trách nhiệm tới cùng à.
Cậu nằm bất động trên giường, chỉ có thể ăn những thức lỏng, cứ như một bình sứ tinh xảo rơi vào vũng lầy. Có lẽ tôi không đành lòng nhìn cảnh ngọc nát hương tan thế là xin nghỉ phép ở nhà hàng một thời gian để chăm sóc cậu, tuy nhiên do nghỉ quá nhiều mà cuối cùng tôi bị đuổi việc.
Hôm tôi mất việc, sức khỏe Shawn cũng tốt lên trông thấy.
Cậu cầm bát cháo đựng trong ca nhựa tôi mua ở phố người Hoa lên, cái miệng nhỏ nuốt từng ngụm, khẽ khàng nói: “Cảm, cảm ơn… anh.”
Chỉ một câu cảm ơn thì giúp ích được gì chứ, chúng tôi biết rõ chẳng qua lúc ấy cả hai đều không bàn về việc làm sao để Shawn trả lại phần ân tình này.
Ngày tôi rời khỏi đây bị hoãn vô thời hạn…
Khi Shawn hồi phục hoàn toàn tôi mới đi tìm công việc mới, đồng thời cũng nghe được một tin dữ: tên quản lý nhân sự đã thương lượng với tôi trước đó đột ngột từ chức. Bấy giờ tôi chỉ còn cách “thua keo này bày keo khác”, chẳng cần quyền cao chức trọng gì, một nhân viên công chức cấp thấp thôi cũng đủ rồi.
Trải qua muôn dặm trắc trở khiến tôi vừa sầu não vừa thống khổ. Đêm nọ, tôi ngồi trong quán rượu nốc cạn mớ bia rẻ tiền vào bụng đến quên cả trời trăng mây đất. Sau cùng, do không trả nổi tiền mà tôi bị đám bảo vệ đánh một trận bầm dập rồi ném khỏi quán.
Tôi chẳng còn biết đau đớn là gì, đờ đẫn bò dậy, lảo đảo đi về nhà Shawn.
Cậu chàng mặc đồ ngủ ra mở cửa cho tôi.
Những bộ sườn xám của cậu đều được giặt sạch và phơi chung trước ô cửa sổ để bắt nắng. Chúng dàn ra hệt một tấm màn, có điều đã chẳng còn thấy chiếc màu đỏ thêu hoa hồng hôm bọn tôi gặp nhau lần đầu nữa.
Chắc cũng bị ly cà phê kia làm hỏng rồi, giống như tương lai mờ mịt của tôi vậy.
Ánh mắt tôi đục ngầu chuyển từ cửa sổ lên người Shawn. Cậu lo lắng nhìn tôi một lượt rồi đưa cánh tay gầy guộc yếu ớt đỡ lấy tôi.
Tôi thình lình giữ cậu lại.
Shawn thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện thuận theo. Như thể chờ lâu lắm rồi, cậu níu vai tôi, nhạt nhòa đặt lên môi chiếc hôn không nhuốm son đỏ.
Mọi chuyện cứ phát triển theo hướng nó phải diễn ra, cậu tựa đóa hồng tàn phai nở rộ dưới thân tôi, dẫu tàn mà vẫn mỹ lệ.
Sau khi kết thúc, tôi ôm chặt Shawn đang trần trụi trong mớ hỗn độn như ôm lấy điều chân thực nhất thế gian này, rồi ngổn ngang giãi bày hết những tâm sự của mình.
Mẹ tôi tha hương đến đây chỉ khao khát tìm được người đàn ông đã ruồng rẫy bà, để trèo cao hóa phượng hoàng.
Và bà thất bại, chết đi trong cảnh nghèo khốn bệnh tật, tôi không muốn giống bà.
Tôi điên cuồng làm mọi cách khiến bản thân thật nổi bật, đòi hỏi phải thăng quan tiến chức như diều gặp gió, dục vọng cùng dã tâm mãnh liệt rạo rực con tim tôi, kích thích cổ vũ tôi không biết mỏi mệt, nhiệt huyết sục sôi dường như có thể tuôn trào bất cứ lúc nào… Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc đã thiêu trụi nó.
Tôi là con của một người di cư trái phép, là con của một gái điếm, là thứ tạp chủng, mẹ tôi bán thân để nuôi lớn tôi. Tất cả tôi đều khắc sâu vào ký ức vào xương tủy, đồng thời trở thành nguồn cơn khiến tôi bị kì thị và coi thường.
Tôi không cam tâm, nhưng tôi cũng bất lực.
Cái đêm triền miên ấy, tôi chẳng nhớ mình đã nói với Shawn những gì, chẳng nhớ cậu đã trả lời tôi ra sao.
Tôi chỉ nhớ, sau hôm đó Shawn lại khoác lên mình chiếc sườn xám, thoa son vương vất hương tinh dầu nhàn nhạt, ăn mặc vẫn tầm thường mà diễm lệ, đợi màn đêm buông xuống rồi bước ra đầu phố như bao ngày.