Nhìn Mèo mướp ngủ chổng vó lên trời, Cố Kỳ Thuỵ quyết định đổi địa bàn dạy dỗ con chó kia. Nghĩ tới nghĩ lui, không chỗ nào phù hợp hơn nhà hàng xóm.
Tề Khải Trạch luôn dễ nói chuyện, đối với Cố Kỳ Thuỵ luôn là muốn gì cũng đáp ứng. Mặc dù y biết như thế hơi có vẻ được chiều mà kiêu, hơi chút xíu thôi. Nhưng vì phải dạy lại con chó ngáo kia, Cố Kỳ Thuỵ cũng không đếm xỉa vấn đề đó. Cùng lắm thì, lần sau bồi thường cho anh hàng xóm thôi.
Cho nên hiện giờ Cố Kỳ Thuỵ đang lạnh mặt nhìn Tiểu Nhất, giọng như không quen: "Biến về hình chó."
Dường như Husky cuối cùng đã ý thức được nguy hiểm, hắn co rúm lại lùi về sau, không muốn nghe lời y.
"Biến về, Tiểu Nhất, đừng để tôi nói lần thứ hai." Sắc mặt Cố Kỳ Thuỵ càng trầm xuống, thanh niên anh tuấn kia thậm chí phát ra tiếng "hu, hu..." thật là uổng một gương mặt đẹp trai.
Nhìn thấy chủ nhân thật là tức đến xì khói, Tiểu Nhất mới chịu biến trở về, hy vọng vào việc mình ngoan ngoãn nghe lời mà được giảm bớt hình phạt.
Cố Kỳ Thuỵ từng bước áp sát, Husky bắt đầu chơi xấu muốn kêu gào, nhưng Cố Kỳ Thuỵ đã bắt được nhược điểm của Husky: "Mày định đánh thức Đại Vu?"
Một câu nhẹ nhàng thành công khiến Husky câm nín, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ đi theo Cố Kỳ Thuỵ.
Nghe tiếng gõ cửa Tề Khải Trạch hơi thắc mắc một chút, nơi này của anh bình thường không ai đến thăm, thỉnh thoảng có khách cũng sẽ nhấn chuông ở cửa tiểu khu, trực tiếp gõ cửa thế này, xưa nay chưa có.
Nhưng anh vẫn đi mở cửa, điều khiến anh vui vẻ là người đến là Cố Kỳ Thuỵ, cho dù nghĩ anh cũng không dám nghĩ thanh niên sẽ đến.
Tề Khải Trạch hơi ngại ngùng nhìn thanh niên, trong đầu lại nhanh chóng nghĩ hình tượng của mình có cỗ nào không phù hợp không, lúc sáng sớm đánh răng rửa mặt anh đã soi gương, giờ cố dùng ký ức của mình nhớ lại, rất tốt, dù hơi rối, nhưng vẫn bô trai.
Quần áo, nhà cửa đều sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không khiến thanh niên cảm thấy anh lôi thôi. Mà mấy ngày nay được thăng chức nghỉ phép ở nhà, nghỉ ngơi đầy đủ, da dẻ đẹp đẽ, xem ra là ổn rồi.
Theo bản năng, Tề Khải Trạch không muốn lưu lại ấn tượng xấu với Cố Kỳ Thuỵ.
"Em phải làm phiền anh một chút rồi." Cố Kỳ Thuỵ kéo dây dắt chó, mặt lộ vẻ sầu lo, "Em sợ quấy rối giấc ngủ của Đại Vu nhà em, nên mượn nhà anh dùng một chút."
"Con chó ngáo này, còn không trị nó, nó sẽ lên trời luôn." Cố Kỳ Thuỵ vừa nói vừa nhìn Husky ngoài cửa ánh mắt biến đổi, cười lạnh khiến Husky và Tề Khải Trạch đều run cầm cập.
"Nhà tôi cách âm tốt lắm, có thể yên tâm dạy dỗ nó." Tề Khải Trạch nghiên người, để Cố Kỳ Thuỵ đi vào.
Nhà Tề Khải Trạch không khác gì con người anh biểu hiện ra ngoài, đơn giản đến có chút lạnh lẽo. Nếu không phải đằng kia có một con vẹt khiến không gian thêm chút sắc màu thì thật sự căn nhà này lạnh như băng.
Cố Kỳ Thuỵ nhìn Tề Khải Trạch muốn nói lại thôi, y cảm thấy mình hơi đường đột. Nhưng mà con Husky lén trốn đi kia đã thành công thu hút sự chú ý của y, cũng làm Cố Kỳ Thuỵ không chú ý đến ánh mắt tò mò của Tề Khải Trạch.
Cố Kỳ Thuỵ cảm thấy từ khi Đại Vu được mình ôm về, trí thông mình của Tiểu Nhất cứ rơi dần về âm vô cực, sinh vật nào trong tình yêu cũng thế sao, yêu vào là quăng não đi?
Con Husky này không biết mình đang đeo xích chó ư? Dây đang nằm trong tay y, nó lén trốn đi sao y có thể không biết?
"Con chó ngáo! Con chó ngáo!" Con vẹt màu xanh lục bay vòng trên không trung, dùng âm thanh non nớt trào phúng, dáng vẻ ầm ĩ kia đúng thật là một đứa nhóc quậy phá.
Liên tiếp bị quấy rối như vậy, cơn tức của Cố Kỳ Thuỵ đã xẹp xuống phân nửa, nhưng y vẫn cố chấp phải dạy dỗ Tiểu Nhất, dù sao, cứ cư xử như đứa không não thế này, sao y có thể yên tâm thả con chó kia ra cửa được.
Cho nên khi thấy con vẹt xanh kia, mắt Cố Kỳ Thuỵ sáng lên, cậu lén nhìn Tề Khải Trạch lần nữa, xác định anh hàng xóm này đối với mình muốn gì được nấy, lúc này mới ngại ngùng mở miệng: "Có thể nhờ Khải Trạch giúp em một việc không?"
"Hả?" Tề Khải Trạch hơi nghi ngờ nhìn sang, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của thanh niên, tim anh đập loạn một trận, anh cố nén gương mặt dần nóng lên, tỏ vẻ mình rất bình tĩnh.
"Có thể nhốt Thuyền Trưởng nhà anh chung với Tiểu Nhất không?" Cố Kỳ Thuỵ không biết trên mặt mình còn lộ ra ý lấy lòng, Tề Khải Trạch ho nhẹ một tiếng, gật đầu đồng ý. Thật ra anh cũng không nghe rõ Cố Kỳ Thuỵ nói gì, trong đầu anh chỉ có biểu cảm nịnh nọt vừa rồi của thanh niên, muốn hôn cậu ghê!
Còn Cố Kỳ Thuỵ sau khi được Tề Khải Trạch đồng ý thì vui vẻ háo hức nhốt một con chim và một con chó trong phòng cho khách, y có thể xác định bên trong chắc chắn náo loạn bay nhảy, phòng của hàng xóm tiên sinh nhất định bị tàn phá, nhưng sao y thấy vui thế nhỉ?
Giải quyết xong vấn đề nên tâm trạng Cố Kỳ Thuỵ rất tốt, mặt mày rạng rỡ nhìn anh hàng xóm: "Khải Trạch, cảm ơn anh đã giúp em, em nấu cho anh bữa cơm nhé?"
Nghe vậy, mắt Tề Khải Trạch sáng lên, lòng vô cùng mong đợi, nhưng vì để bảo trì tính cách thiết lập anh đành cố gắng nghiêm mặt, trầm thấp "ừ" một tiếng.
Anh hàng xóm thật là nghĩ một đằng làm một nẻo! Cố Kỳ Thuỵ càng cười vui vẻ hơn.
Mở cửa tủ lạnh ra, có thể thấy hàng xóm tiên sinh cũng là một người đàn ông tề gia, đồ ăn bên trong đều tươi mới, cậu trộm nghĩ ngày thường chắc Tề tiên sinh cũng tự nấu cơm.
Vì dốc lòng cảm ơn hàng xóm tiên sinh luôn đối với mình muốn gì được nấy, Cố Kỳ Thuỵ quyết định bộc lộ tài năng, làm cho anh một mâm thịnh soạn, nhưng vẫn không quên hỏi: "Anh có kiên món nào không?"
"Anh không ăn đồ có vị nồng và cá." Âm thanh trầm thấp vang lên từ sau lưng, làm Cố Kỳ Thuỵ đang săm soi tủ lạnh giật mình, quay đầu lại, không biết hàng xóm tiên sinh đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ.
Cố Kỳ Thuỵ hồi phục tinh thần, cười cười: "Em còn đang nghĩ sao trong tủ lạnh không có cá!" Dừng một chút, y nói tiếp: "Anh nói vậy em mới để ý cũng không có rau thơm."
"Em thích rau thơm với cá?" Tề Khải Trạch có hơi khó xử. #Topic: người trong lòng thích những món mà tôi ghét phải làm sao đây?#
Cố Kỳ Thuỵ suy nghĩ một chút mới đáp: "Cũng tạm, nhưng rau thơm thuộc về gia vị, không thêm vào món ăn không tròn vị. Còn cá hả, Mèo mướp nhà em thích lắm đó."
"Còn em? Ý anh là, em có thích cá không?" Không biết tại sao Tề Khải Trạch lại hỏi thêm một câu.
Cố Kỳ Thuỵ xoay người, đột nhiên lao về phía trước, mắt thấy hai người sắp đụng vào nhau, y vững vàng ngưng lại. Hô hấp hai người hoà vào nhau, lần này Tề Khải Trạch không khống chế được nên đỏ mặt, Cố Kỳ Thuỵ thấy rõ ràng, y hơi nhíu mày, hỏi: "Anh thích em à?"
"A?!" Tề Khải Trạch cả kinh, mặt càng đỏ hơn, lui về sau mấy bước, muốn phản bác nhưng không nói được.
Cố Kỳ Thuỵ thấy anh như vậy thì cười vui vô cùng: "Em thích cá biển, cá nước ngọt cũng ăn được nhưng không thích lắm. Nhưng tôm, cua, sò, hến các loại thì thích lắm, đừng nói anh cũng không thích nha?"
Cố Kỳ Thuỵ vờ như không có chuyện gì, như là người vừa hỏi câu kia không phải cậu, bình tĩnh trả lời hàng xóm tiên sinh.
Tề Khải Trạch nhìn thanh niên đã bắt đầu rửa rau, bối rối nửa ngày, mấy lần muốn mở miệng nhưng không biết làm sao.
Anh nản lòng ngồi trên ghế sô pha, nắm tóc, muốn tự đánh chính mình. Đã nói là tổng tài khốc suất cuồng bá duệ mà! Làm sao bị doạ thành như vậy chứ?
Tề Khải Trạch tuyệt vọng phát hiện, hình tượng đã vỡ nát không thể hàn gắng.
Thêm nữa, sao giờ anh mới phát hiện thanh niên cũng có một mặt xấu như vậy chứ, nhưng mà hình như càng thích em ấy rồi nên làm sao đây?
Nếu hỏi Tề Khải Trạch thích người ta từ lúc nào? Chỉ có thể nói lúc ban đầu anh đã có rất nhiều hảo cảm với Cố Kỳ Thuỵ, sau này giao tiếp lâu hơn, người này quá dịu dàng luôn làm Tề Khải Trạch có thể thả lỏng cả người, cảm tình cứ dần tăng lên, dưới tình huống mà chính bản thân anh cũng không nhận ra đã đối với người ta như bạn trai nhị thập tứ hiếu*.
Mấy ngày trước, khi bắt gặp ánh mắt kinh diễm kia của thanh niên, anh đột nhiên hiểu rõ lòng mình.
Thì ra, anh đã thích cậu từ lâu, nghĩ vậy, anh nhìn về phía Cố Kỳ Thuỵ bận rộn trong nhà bếp, đôi mắt màu nâu đậm ấp áp đến nỗi có thể hoà tan người ta.
Cố Kỳ Thuỵ rửa đồ ăn xong, cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình, cậu có hơi không khống chế được nhiệt độ trên mặt, dùng đôi tay dính nước vỗ nhẹ.
Nguội đi mau!
Bầu không khí trong nhà bếp vừa ấm áp vừa mờ ám, còn trong phòng, thanh niên mặt trường bào xám đẹp bá cháy đang đứng trên bàn, thiếu niên diễm lệ sắc bén quần áo xanh đỏ loè loẹt bị móc lủng lẳng trên đèn, nổi giận đùng đùng nhìn Tiểu Nhất. Nếu có người thấy cảnh này, điều đầu tiên chắc là phải lo lắng đèn treo có chịu nổi trọng lượng của thiếu niên không?
May mà, Tề tiên sinh của chúng ta rất giàu có, đồ trong nhà đều là chất lượng tốt. Chứ nếu mà là mấy cái đồ dỏm, thiếu niên kia chắc đã té ngã rồi bị quấn thành xác ướp.
Husky trưng ra gương mặt được gọi là cao thâm khó dò, khí thế giả vờ cao thâm toả ra, âm thanh say lòng người mang ngữ điệu kỳ lạ: "Ha ha, mày không xuống được!"
Một chiêu trúng đích, khỏi phản kháng.
*Tác giả có lời muốn nói: hahaha Đại Vu nhà chúng ta hôm nay không có đất diễn!
Đại Vu: không cần thấy con ngáo kia phát bệnh tôi hạnh phúc!
Tiểu Nhất: hu...gâu (chạy đến hạ gục mèo mướp, nhất định phải liếm liếm liếm!)
——
*Nhi thập tứ hiếu: hai mươi bốn đạo hiếu. Ý là chưa gì anh Trạch đã đội vợ lên đầu. Anh Trạch simp người ta muốn chớt mà bày đặt chọn hình tượng bá đạo tổng tài chi vậy?
HẾT CHƯƠNG 4