“Nói là Triều gia có tổ huấn truyền từ đời này sang đời khác, đến đời Tần Triều, nhất định phải cưới con gái thứ năm của Khương gia, bằng không đến thế hệ Tần Triều sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
”“Tần gia tin chuyện đấy ư?”“Ngay từ đầu là không tin, về sau Tần Triều sinh ra nhiều tai ương khó khăn, mẹ lại thật sự một phát sinh tận năm cô con gái, sau đó con được ôm đến Tần gia nuôi, Tần Triều chậm rãi thuận buồm xuôi gió, dì Ngọc Trúc bấy giờ thật sự tin.
”Khương Lê cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
Đường Liên Tâm nói: “Có lẽ là trùng hợp, mẹ nói cho con biết, chị tư bàn xong chuyện kết hôn rồi, hôn kỳ định vào tháng sau, em vợ và anh rể không thể thời gian dài dưới một mái hiên, chị ba con làm con thừa tự cho người khác, hôn sự của con bé mẹ mặc kệ, nhưng hôn sự của con thì mẹ nhất định quyết định, Tần Triều và Lộ Dần Văn, con chọn một người đi, mẹ đảm bảo Tần gia sẽ đồng ý cửa hôn sự này.
”Trước khi Khương Lê xuyên qua, hôn nhân không thể tự mình chọn, người cha giàu có của cô, bởi vì không có con trai, gia sản lớn như vậy cuối cùng chỉ có thể tiện nghi nam đinh thông gia.
Cha muốn lưu lại cho cô thêm chút đồ cưới, lại sợ tộc tự mình mưu đồ của hồi môn của cô, hao phí tâm huyết thật lớn, mới tìm cho cô một quan lục phẩm muốn tái giá, đối phương đã hơn bốn mươi tuổi, dưới gối có hai đứa con, còn có hai phòng thiếp thất, chỉ có vậy, cha nói đã là thắp đèn lồ ng cũng không tìm được thân thiết tốt.
Khương Lê không muốn cũng không chống đỡ được, hiện tại tới bên này, hôn nhân có thể tự mình làm chủ, cô chọn thủ tiết cho Tần Triều.
Trong nguyên tác cho cô thân phận nhân vật chính này, an bài vài người theo đuổi, Tần Triều là liệt sĩ, góa phụ liệt sĩ, cũng không sợ bọn họ dây dưa.
Khương Lê nói: “Mẹ, năm đó con mới mười lăm tuổi, làm sao hiểu được cái gì thích hay không thích, Lộ gia vừa mới bình phản, mẹ Lộ Dần Văn liền nói với con, coi con như con gái mà yêu thương như nhau, ý tứ kia chính là xem thường cô nhi quả mẫu nhà chúng ta, không xứng làm con dâu nhà giàu, mẹ, chúng ta vẫn nên nhìn vào hiện thực, đừng đi Lộ gia lấy lòng làm gì nữa, ngược lại Tần Triều không tệ, mẹ Tần Triều đối với con cũng tốt, nếu mẹ Tần Triều còn nhận con nuôi, thì con nguyện ý gả cho Tần Triều.
”! ! Bên kia, mẹ Lộ Dần Văn, cũng chính là Tần Ái Bình, oán khí mười phần chạy về nhà mẹ đẻ.
Thím ta vừa oán giận với nhà mẹ đẻ, “Dần Văn không biết uống nhầm thuốc gì, sáng sớm mang theo một quả phụ nhỏ đến cửa nhà con, nhưng con nhất quyết không cho bọn họ vào, con nói với thằng con bất hiếu kia, nếu nó muốn để con ranh quả phụ đó vào cửa, thì chờ sau khi con chết mới được toại nguyện.
”Tần Trường Hải quá hiểu con gái mình, nói: “Oán giận có ích lợi gì, con cứ nói đi, muốn chúng ta làm sao?”.
Danh Sách Chương: