- “Vậy ngươi hãy nói cho trẫm biết làm thế nào người đang yên đang lành bên cạnh trẫm lại bị rạch mặt như thế chứ?” Hoàng đế phẫn nổ, quát to đối với Đằng Nhạc phía dưới.
- “Bệ Hạ, thần to gan thỉnh cầu bệ hạ 3 ngày, đảm báo sẽ có đáp án thoả đáng cho bệ hạ và Phó đại nhân đây. Nếu ba ngày sau thần không tra được chuyện này, liền tuỳ ý bệ hạ và Phó Tư đại nhân đây xét xử.”– Đằng Nhạc chính là tin chắc không phải Hàn Tử Hiên làm chuyện này, với sự hiểu biết của Đằng Nhạc về Hàn Tử Hiên bao lâu nay, hắn biết tên này dù sẽ không bỏ qua cho ai dám nhục mạ, động đến Đằng La Nguyệt, nhưng hắn sẽ không làm mấy chuyện ám hại lén lút thế này, mà là quang minh chính đại bắt kẻ đó phải trải giá. Và cũng vừa lúc nãy, trong khoảnh khắc rất ngắn ngũi kia hắn đã vô thức nhìn thấy rõ ràng một thứ gì đó xẹt qua mắt hắn cực nhanh, nhưng khi hắn chứa kịp chớp mắt thì đã nghe tiếng hét đau đớn của Phó Hoa, lúc hắn nhìn lên thì mặt Phó Hoa bên cạnh hoàng đế đã bị huỷ. Thấy hoàng đế và Phó Tư định bắt tội Hàn Tử Hiên, hắn không kịp suy nghĩ gì nhiều, nên lập tức tiến lên thỉnh cầu hoàng đế cho hắn ba ngày điều tra chuyện này, nhưng giờ hắn mới nghĩ đau đầu, thầm mắng mình: “ Qúa gấp gáp rồi, hắn biết điều tra từ đâu đây, ba ngày, hắn không xử lí chuyện này chu toàn trong ba ngày, liền sẽ đem đến hoạ sát thân cho cả Đằng gia.”
- “Được, Trẫm cho ngươi ba ngày, nếu ba ngày sau, ngươi không thể cho trẫm đáp án thoả đáng, trẫm sẽ...... “. Hoàng đế bất lực không thể nói tiếp, sẽ thế nào đây, còn một đằng Quý ở đây, hắn làm sao có thể trước mặt đằng Quý đe doạ con ông ta chứ. Còn Phó Tư lúc này đầy phẫn nộ nhưng Đằng Nhạc đã nói như thế, hoàng đế cũng chấp nhận, ông ta cũng không thế cố chấp làm lớn chuyện.
- “Hảo, thần cam đoan với bệ hạ. Còn chuyện của Hàn Tướng Quân, mong bệ hạ mau sớm cho ngài ấy câu trả lời.”. Đằng Nhạc tự trấn tĩnh mình, rồi nhanh chóng thúc giục hoàng đế.
- “Được, được, Hàn Tử Hiên, trẫm xét ngươi có công trong mấy năm nay, nên sẽ đồng ý thỉnh cầu của ngươi, chuyện này ta giao cho Đằng Thừa tướng, Hàn Thái uý quyết định, cứ xong thì báo lại cho trẫm.” Hoàng đế biết hôm nay hắn không đồng ý thỉnh cầu của Hàn Tử Hiên thì sẽ không thể yên ổn, mấy năm nay, hắn là hoàng đế, nhưng chỉ hữu danh vô thực, mọi quyền hạn đều nằm trong tay Đằng Quý, Hàn Chính, hắn làm mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt hai người đó, hắn cũng không thể vì một sủng thiếp mà đối đầu, trở mặt với hai nhà Đằng, Hàn.
- “Tạ chủ long ân.”. Hàn Tử Hiên và Đằng Nhạc đồng thanh trả lời.
Bên cạnh, Đằng Quỳ, Hàn Chính, bọn người Đằng Dương, Đằng Kỳ, Hàn Tử Lam vẫn im lặng, không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng họ không hẹn nhưng cùng chung một suy nghĩ: “ Hàn Tử Hiên hôm nay thật lỗ mãng, còn cả Đằng Nhạc, tự rước rắc rối vào mình.”. Dù có bất mãn, nghi hoặc, nhưng bọn họ cũng chỉ đợi tàn tiệc mới có thể để chất vấn hai người họ.
- “Được rồi, trẫm không có hứng thú, bãi yến.” Hoàng đế bực tức phất tay áo rời đi...
- “Cung tiễn hoàng thượng” – Chúng triều thần đồng loạt hành lễ, khi hoàng đế đã đi khuất, ai nấy đều nhanh chóng rời đi, không dám nén ở lâu, hôm nay họ đã chứng kiến đủ bản lĩnh của Hàn Tử Hiên.
Một lát sau, khi tất cả chúng triều thần đều rời đi cả rồi, Đằng Nhạc tiến tới nói thầm bên tay Đằng Quý, chỉ thấy Đằng Quý gật đầu rồi Đằng Nhạc cùng Đằng Dương cúi chào bọn họ rồi cũng rời đi. Hàn Tử Hiên đã đứng lên từ lâu, vừa xoay ngươi cũng chuẩn bị đi đến tìm Đằng La Nguyêt, thì Đằng Kỳ đã giữ vai hắn, nghi hoặc hỏi: “ Hôm nay sao ngươi nóng nảy thế, xém chút đã hỏng kế hoạch.”
Chỉ thấy Hàn Tử Hiên quay người lại, ánh mắt kiên định nhìn về phía Đằng Quý, Hàn Chính, thanh âm lạnh lùng nói:
- “ Chuyện vừa nãy, không phải Tử Hiên ta làm.”.
Đằng Kỳ chưa kịp nói tiếp thì Hàn Tử Hiên đã xoay người thi triển khinh công rời đi, thân ảnh mất hút trong bóng đêm.
Đằng Kỳ định đuổi theo thì Hàn Tử Lam đã giữ chặt vai hắn, nói:
- “ Chuyện vừa nãy quả thật không phải Tử Hiên làm, tính cách của hắn chẳng lẽ ta và ngươi mấy năm qua không hiểu sao, hắn sẽ không làm mấy chuyện ám hại người khác như vậy, dù cho Tử Hiên có làm đi nữa, hắn cũng là người sẽ thừa nhận không chối bỏ trách nhiệm. Vả lại, Đằng Nhạc kiên quyết điều tra chuyện này, xem ra chuyện vừa nãy có kẻ đứng đằng sau, mục đích hắn là gì ta không rõ, nhưng chắc chắn cũng không phải là thiện ý.”.
Đằng Quý, Hàn Chính nghe Hàn Tử Lam phân tích cũng cảm thấy yên tâm, còn Đằng Kỳ nóng nảy bây giờ cũng suy nghĩ lại thấy Hàn Tử Lam nói rất có lí, hắn nói tiếp:
- “ Nếu có kẻ đứng đằng sau, ta nghĩ mục đích của hắn là muốn hãm hại Tử Hiên, nhưng hắn không ngờ tam đệ ta lại nhanh trước một bước áp chế hoàng đế, xin điều tra, bây giờ xem ra, Tử Hiên thoát một kiếp nạn nhưng tam đệ ta lại chịu rắc rối, lỡ như không điều tra được, hoàng đế sẽ không bỏ qua cơ hội này để làm khó dễ Đằng gia ta.”.
Đằng Quý, Hàn Chính, Hàn Tử Lam sớm đã nghĩ đến lời Đằng Kỳ nói, lúc này Đằng Quý nãy giờ im lặng cũng lên tiếng:
- “ Chuyện hôm nay đừng để lọt ra bên ngoài, đặc biệt là đừng để đến tai La Nguyệt, ta biết nó sẽ lo lắng cho tam đệ ngươi và Tử Hiên. Chúng ta về trước, sáng mai Đằng Dương, Đằng Nhạc chúng nó sẽ trở lại sau, tới đó hãy bàn tính tiếp.”.
Nghe Đằng Quý nói, bọn họ cũng rời đi trở về phủ, Đằng Quý cùng Đằng Kỳ trở lại Đằng Phủ, Hàn Chính cùng Hàn Tử Lam trở về Hàn Phủ, chuyện hôm nay e là không đơn giản như thế, xem ra đã có người ngắm mũi tên vào hai nhà Đằng, Hàn.
Lúc này Hàn Tử Hiên đã tới trước cửa lớn Đằng phủ, lúc nãy không phải hắn không suy nghĩ đến việc có người muốn hãm hại hắn, thậm chí ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được một nội lực rất mạnh ở gần đó, nhưng hắn chỉ cảm nhận được nhưng không tìm ra được, với võ công hắn hiện giờ nhưng cũng chỉ có thể cảm nhận được nguồn nội lực mạnh mẽ đó, xem ra chủ nhân của nguồn nội lực đó không tầm thường, thậm chí còn có võ công cao hơn cả hắn, nhưng hắn không ngờ chính là lúc mấu chốt, hắn chuẩn bị ra tay trừng trị hoàng đế vì tên hoàng đế kia dám đen Tiểu Nguyệt của hắn ra so sánh với dạng người đê tiện như Phó Hoa thì ngay lúc đó một tia gió sắc bén xẹt ngang qua tay hắn, bay thẳng đế mặt của Phó hoa, chém thành hai đường dữ tỡn. Hắn đã cố nhìn về phía sau để tìm kiếm nhưng vẫn tìm được kẻ ra tay, ngay lúc hắn chưa kịp suy nghĩ gì, Phó Tư đã đứng lên buộc tội hắn, lúc hắn đã hồi phục tinh thần, Đằng Nhạc đã đứng ra giải vây cho hắn, lúc này hắn chỉ lo lắng Hoàng đế không chấp nhận thỉnh cầu hắn, nhưng may mắn có Đằng Nhạc nhanh trí thúc giục hoàng đế đang rối loạn, nên kế hoạch đêm nay xem ra thành công, hắn và Tiểu Nguyệt coi như đã có thể không còn trở ngại nào. Hắn không vội biện hộ cho mình, ngay lúc hoàng đế đã đáp ứng, hắn chỉ muốn đi nhanh đến tìm Tiểu Nguyệt, báo cho Tiểu Nguyệt tin vui này, vì vậy hắn mới gấp rút rời đi đến thế, thậm chí bỏ mặc Đằng Kỳ đang hỏi hắn, nhưng hắn biết, hắn chỉ cần nói hắn không làm, bọn họ sẽ tin hắn.
Hắn luôn muốn nhanh chóng đến gặp Tiểu Nguyệt, nhưng giờ đây đứng trước cửa Đằng phủ, hắn lại không có can đam gõ cửa, hắn sợ phải thấy khuôn mặt thương tâm của Tiểu Nguyệt vì trông ngóng không được tin hắn, hắn tự trách mình, lúc đó sao không quyết định đến tìm đệ ấy trước, thì đệ ấy cũng sẽ không vì đợi hắn mà phải đổ bệnh. Sau bốn năm gặp lại, hắn rất nôn nóng muốn gặp Tiểu Nguyệt, nhưng hắn lại lúng túng không biết nên đối mặt với Tiểu Nguyệt như thế nào? Nói gì đầu tiên sau bốn năm gặp lại? Có trời mới biết Hàn Tử Hiên ngoài chiến trường nổi danh là tu la sát phạt quyết đoán, làm mọi chuyện đều không có một tia do dự, giờ đây lại lúng túng đứng trước của nhà người khác không dám gõ cửa, không dám gặp người hắn nhớ nhung suốt bốn năm qua. Nhưng hắn hôm nay chắc chắn phải gặp được Đằng La Nguyệt, nỗi nhớ nhung tích tụ bốn năm nay chỉ vì chờ ngày này, ngay lúc hắn định quyết tâm gõ cửa, một giọng đầy trêu trọc vang lên ở phía sau hắn:
- “ Sao? Ngươi còn chưa vào? Ngươi đã đi trước chúng ta rất lâu a, xem kìa, bộ dạng tiến thoái lưỡng nan của Hàn Tướng quân đây là sao a?- Người nói những lời này không ai khác chính là Đằng Kỳ, đang cùng Đằng Quý trở về, hai phụ thân bọn họ không dùng xe ngựa mà là cùng nhau đi bộ trở về, về đến trước cửa lại thấy Hàn Tử Hiên đang lưỡng lự đứng trước phủ của hắn.
- “ Được rồi, Tử Hiên, mau vào thăm La Nguyệt đi, chắc nó đang rất mong ngươi, đừng để nó đợi lâu, chuyện lúc nãy, ngươi không cần nhúng tay vào, ta và cha ngươi sẽ xử lí.” Đằng Quý cũng hơi tức cười với bộ dạng bây giờ của Hàn Tử Hiên, lúc nãy ông còn thấy tiểu tử này cương quyết, nôn nóng đến gặp con ông ra sao.
- “ Đa tạ bá phụ.”. Hàn Tử Hiên nói với Đằng Quý.
Ngay lúc này, quản gia Đằng Phúc đã đi đến mở cửa cho họ vào, lúc nhìn thấy Hàn Tử Hiên thì lập tức nhận ra nên sau khi chào hỏi Đằng Quý, Đằng Kỳ thì ông ta chủ động đưa Hàn Tử Hiên đi đến tiểu viện của Đằng La Nguyệt.
Đến trước sân viện nơi ở của Đằng La Nguyệt, Hàn Tử Hiên không kìm chế nỗi lòng, bước đi cũng nhanh hơn, lúc này cửa phòng của Đằng La Nguyệt đột nhiên mở ra, Hàn Tử Hiên khựng bước chân lại, người đi ra là Tứ Hỉ, trên tay đang bưng một cái mâm nhỏ, trên mâm đựng hai cái bát đã trống không, Tứ Hỉ sau khi đi ra đã đóng cửa lại, vừa quay lưng đi ra đã gặp quản gia Đằng Phúc, mà bên cạnh quản gia còn có một nam tử rất anh tuấn cũng đang đi đến.
Đằng Phúc lúc này cũng nhìn thấy Tứ Hỉ đang đi đến, hỏi hắn thì biết được Tứ Hỉ vừa cho thiếu gia ăn cháo và uống thuốc, thiếu gia đang chuẩn bị đi nghỉ. Thấy ánh mắt tò mò của Tứ Hỉ trên người Hàn Tử Hiên liền sẵn giọng nói:
- “ Đây là nhị công tử Hàn gia, ngài ấy muốn đến thăm thiếu gia của chúng ta.”.
- “ A, Hàn nhị công tử rốt cục ngài cũng đến rồi, vậy ngài mau vào đi, thiếu gia vừa khóc vì không đợi được ngài đó, nhưng thiếu gia lại nói với ta là khó chịu vì bệnh nên mới khóc.”. Tứ Hỉ hốt hoảng nhìn người mà thiếu gia hắn mấy ngày nay ngóng trông, ngóng trông đến đổ bệnh, vừa nãy còn liên tục hỏi hắn đã canh mấy, nghe hắn nói đã trễ lắm rồi thiếu gia liền đỏ mắt, leo lên giường nằm quay lưng với hắn, rồi trùm kín chăn, bảo hắn đi ra ngoài, nói rằng muốn ngủ, nhưng làm sao qua mặt được hắn chứ, thiêu gia trùm kín chăn nhưng cơ thể run rẩy vì đang khóc a.
Chỉ nghe đến Tứ Hỉ nói Tiểu Nguyệt vừa khóc vì không đợi được hắn đến, Hàn Tử Hiên không đợi Tứ Hỉ nói xong đã nhanh chóng đi đến trước cửa phòng của Đằng La Nguyệt, hắn hít sâu một hơi, kìm chế tâm tình của mình lúc này, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bước vào bên trong.
Khi hắn vừa đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy thanh âm của người mà hắn tâm niệm suốt bốn năm qua.
- “ Tứ Hỉ, sao lại trở lại, ta muốn nghỉ ngơi, ta không sao đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi” – Do mới khóc, thanh âm của Đằng La Nguyệt lúc này khàn khàn, mang giọng mũi, lại truyền ra từ chăn, nên rất mơ hồ không rõ ràng, nhưng Hàn Tử Hiên hắn lại nghe rõ ràng từng chữ một, Tiểu Nguyệt của y bao năm vẫn như vậy, dù là thiếu gia nhưng lại không hề kiêu căng với hạ nhân, lại rất tự lập luôn sợ người khác lo lắng, lúc này trên môi Hàn Tử Hiên bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng, rất đỗi ôn nhu.
Đằng La Nguyệt lại cảm thấy cực kì buồn bã và thất vọng, y đợi Hiên ca ca suốt cả ngày nay, dù đã được nhị ca Đằng Kỳ báo trước có thể hôm nay Hiên ca ca sẽ không đến tìm y được, nhưng y vẫn hi vọng, y vẫn cứ đợi, đến lúc nãy, y hỏi Tứ Hỉ bây giờ đã canh mấy, Tứ Hỉ nói với y đã trễ lắm rồi, lúc này y đã triệt để từ bỏ hi vọng, đã trễ thế này, chắc rằng Hiên ca ca đã đã thật sự không thể đến gặp y.
Cũng khó trách Đằng La Nguyệt y yếu đuối, ai đó nếu lâm vào hoàn cảnh như y cũng khó tránh khỏi phải thất vọng, chờ đợi người khác đến tìm mình, tin chắc rằng hôm nay người đó sẽ đến tìm mình, nghĩ rằng người đó cũng nôn nóng gặp đối phương như mình nhưng đến cuối cùng người đó đã không đến, còn mình hi vọng đến cuối cùng rồi lại triệt để thất vọng, lúc này tâm thật sự rất đau, Đằng La Nguyệt cũng khó kìm nén phải khóc để phát tiết tất cả buồn bực.
Thấy Tứ Hỉ không trả lời, Đằng La Nguyệt cảm thấy hơi kì lạ, bèn vén chăn xuống, ngồi dậy, quay người lại nhìn ra ngoài. Nhưng khi ánh mặt nhìn thấy thân ảnh mình mong nhớ ngày đến đang đứng ở kia, con tim Đằng La Nguyệt tựa như ngừng đập, một cỗ uỷ khuất từ đáy lòng bất giác xông lên, đôi mắt bắt đầu nhoè nước, y im lặng mà rơi lệ. Nhưng tưởng chừng y cứ thế ngồi rơi lệ, nhưng bất ngờ thay Đằng La Nguyệt lại không biết lấy sức lực từ đâu, trong ánh mặt kinh ngạc của Hàn Tử Hiên đã chạy đến ôm chầm lấy hắn, tựa như rất uỷ khuất mà rơi lệ càng nhiều, nức nở, nghẹn ngào nói to với hắn:
- “ Rốt cục huynh cũng đến tìm đệ, Hiên ca ca, đệ nhớ huynh, đệ rất nhớ huynh, huynh biết không? Đệ đợi huynh, huynh biết không? hức..hức...hức”.
Hàn Tử Hiên sau này đến cuối đời cũng không quên cái hình ảnh trong khoảnh khắc ngắn ngũi vừa nãy. Đằng La Nguyệt yếu ớt, mỏng manh tựa như một cây trúc thanh nhã, dường như lúc nào cũng có thể bị gió lay đi, lúc này y chỉ mặt một kiện y sam mỏng manh màu trắng bán trong suốt, như có như không để lộ làn dàn non mịn màng bên trong, do y sam quá rộng nên đã vô ý để lộ ra chiếc cổ thon dài, trắng mịn cùng với khung xương quai xanh vừa tinh tế lại dụ hoặc, ống tay áo quá rộng nên khi y chạy đến đã theo gió tung bay nhẹ để lộ rõ ràng cánh tay thon dài gầy yếu nhưng lại trắng trơn, mịn màng, đôi chân trần nhỏ nhắn đang từng bước chạy về phía hắn. Mái tóc dài đen mượt của y lúc này buông xoả tự do lại cho người ta cái cảm giác phong tình vạn chủng. Càng làm Hàn Tử Hiên chú ý hơn, lúc này trên mặt Đằng La Nguyệt không mang mặt nạ bạc nên toàn bộ diện mạo của y lúc này đều khảm sâu vào tâm trí hắn. Bốn năm trước, trước ngày ra đi, chính tay Hàn Từ Hiên đã tháo chiếc mặt nạ của Đằng La Nguyệt, dù bàn tay do luyện kiếm nhiều năm nên thô rát chậm rãi vuốt ve từng ngũ quan, góc cạnh của khuôn mặt này, bốn năm qua, khuôn mặt này luôn quanh quẩn tâm trí hắn, luôn làm xao động trái tim hắn. Nay đã bốn năm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần năm nào nay càng sắc xảo hơn trước kia, nay diện mạo này đã không đơn giản chỉ khắc sâu vào tâm can hắn mà dường như đã chiếm cứ toàn bộ linh hồn Hàn Tử Hiên hắn. Tiểu Nguyệt, đệ thật xinh đẹp!
Lúc hắn vẫn còn đắm chìm trong vẻ đẹp kia của Đằng La Nguyệt, mùi hương hoa nhài tự nhiên từ cơ thể Đằng La Nguyệt và tiếng oán trách đau thương kia đã kéo hắn về thực tại, Hàn Tử Hiên bối rối, chỉ biết ôm chặt người trong lòng mình lúc này, để Đằng La Nguyệt thoải mái phát tiết toàn bộ uỷ khuất lúc này với hắn. Một lát sau, khi thấy Đằng La Nguyệt đã ngừng khóc, nhưng vẫn cứ ôm chặt lấy hắn, Hàn Tử Hiên vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa cảm thấy đau đớn, Tiểu Nguyệt chính là sợ hắn lại bỏ đi. Hắn tự trách thế nào hắn lai làm cho tiểu Nguyệt có cảm giác không an toàn như thế?
- “ Tiểu Nguyệt, ta đến rồi. Tiểu Nguyệt, ta yêu đệ. Tiểu Nguyệt, tin tưởng ta, được không?”- Hàn Tử Hiên cúi đầu, ghé vào tai Đằng La Nguyệt nỉ non nói lên tiếng lòng của mình. Thấy y vẫn cứ im lặng, còn cố sức ôm chặt hắn hơn, Hàn Tử Hiên đau lòng nói tiếp:
- “ Tiểu Nguyệt, Hàn Tử Hiên sẽ không bao giờ phụ Đằng La Nguyệt, tin tưởng ta được không? – Thanh âm hắn trầm thấp đầy kiến định.
Đằng La Nguyệt vẫn im lặng, càng rút sâu vào người hắn, Hàn Tử Hiên kiên nhẫn nói tiếp:
- “ Đệ có thể giận ta, đánh ta, xin đệ đừng im lặng như thế với ta, xin đệ, Hiên ca ca xin đệ. Ta....” – Hàn Tử Hiên vừa định nói tiếp thì Đằng La Nguyệt im lặng nãy giờ rốt cục cũng đáp lời hắn:
- “Ta tin huynh, Tiểu Nguyệt tin Hiên ca ca, Tiểu Nguyệt yêu Hiên ca ca, vì vậy đệ cũng xin huynh, đừng bao giờ bỏ mặc đệ, đừng bao giờ, được không?- Đằng La Nguyệt vẫn ôm chặt Hàn Tử Hiên nhưng giờ y đang ngước lên mở to đôi mắt phiếm hồng, nhoè nước nhưng chứa đầy hi vọng với đối phương.
- “ Ta hứa, Hiên ca ca hứa với Tiểu Nguyệt, nếu ta phụ ngươi, ta....”- Ngay khi hắn định thốt ra lời thề độc, Đằng La Nguyệt đã giơ một ngón tay đặt trên môi hắn, ngăn cho hắn nói những lời không may, Đằng La Nguyệt lúc này nở một nụ cười thật thật xinh đẹp, không phải là cười mỉm xinh đẹp như hằng ngày, mà là nụ cười hạnh phúc, thoả mãn thật sự, để lộ ra hàm răng nhỏ trắng đều, thanh âm mang giọng mũi, nói với hắn:
- “Đừng, ta tin huynh. Ta mệt rồi, ta muốn ngủ, đêm nay, huynh...huynh ở lại với ta được không?”- Càng nói về cuối Đằng La Nguyệt càng ấp úng, hai vành tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Hàn Tử Hiên thu vào mắt tất cả hình ảnh này, Tiểu Nguyệt của hắn bao nhiêu năm cũng không thay đổi, khi xấu hổ luôn nói ấp úng không thành câu, đây cũng là một trong những điểm khiến Hàn Tử Hiên hắn yêu thích Đằng La Nguyệt, La Nguyệt luôn như vậy, luôn trong sáng thuần khiết như một đoá bạch liên, làm cho người ta có cảm giác thật thanh khiết, và tội lỗi khi dùng bàn tay trần thịt chạm vào y.
Hàn Tử Hiên không trả lời Đằng La Nguyệt, mà là cúi người xuống bế ngang Đằng La Nguyệt vào lòng (bế kiểu công chúa), trước sự kinh ngạc của Đằng La Nguyệt, Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng ấn một nụ hôn vào trán y, mặt Đằng La Nguyệt lúc này càng đỏ như muốn xuất huyết, lại nói:
- “ Huynh bỏ đệ xuống đi, đệ có thể tự đi, đệ là nam nhân, huynh...huynh... đừng làm như thế, đệ rất xấu hổ.”
- “ Không thích? Tiểu Nguyệt, ta làm vậy không vì đệ là nam nhân hay nữ nhân mà vì đệ là Tiểu Nguyệt của ta. Hiểu không? – Hàn Tử Hiên ôn nhu nói với Đằng La Nguyệt.
- “ Đệ hiểu Hiên ca ca”. Đằng La Nguyệt âm áp trong lòng, mạnh dạn đưa tay vòng quanh cổ Hàn Tử Hiên, chôn sâu đầu y vào hõm vai của hắn, hít lấy hương thơm nam tính tự nhiên chỉ có riêng ở mỗi Hiên ca ca của y.
Hàn Tử Hiên mỉm cười thoả mãn vì sự chủ động của Đằng La Nguyệt, xem ra, Tiểu Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn dựa dẫm vào hắn, Hàn Tử Hiên hắn càng phải cố gắng hơn nữa.
Đi đến bên giường, Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng đặt Đằng La Nguyệt ở phía trong, sau đó hắn nhanh nhẹ tháo giày, cởi bớt y phục, bội kiếm của hăn từ lúc nào đã yên vị nằm trên bàn trà. Sau đó hắn kinh thủ kinh cước lên giường, vừa lên giường xong, đã đem Đằng La Nguyệt ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, rồi không nhanh không chậm hôn vào trán y, tóc y, hai má y, nhưng khi nụ hôn hắn vừa định rơi xuống đôi môi của y thì hắn liền khựng lại, chuyển sang hôn khoé môi y. Đằng La Nguyệt vừa vui vẻ vừa hơi lo sợ cảm thụ từng nụ hôn của Hàn Tử Hiên, nhưng khi thấy Hàn Tử Hiên né tránh hôn môi y, một tia khó chịu, nuối tiếc xuất hiện trong lòng, liền mở đôi mắt to nhìn Hàn Tử Hiên rồi không nặng không nhẹ, chất vấn:
- “ Tại sao? Hiên ca ca không muốn chạm vào ta.”
- “ Tiểu Nguyệt, chưa phải lúc, ta sợ sẽ làm tổn thương đệ. Chúng ta đợi đến ngày thành hôn được không, ta hứa sẽ để đệ cảm thụ tốt nhất.” – Hàn Tử Hiên hơi xấu hổ nói, dù gì hắn cũng là xử nam, lại ở rất gần với Tiểu Nguyệt xinh đẹp, dụ hoặc như vậy, hắn quả thật kiềm chế rất khó khăn, hắn vừa muốn gần gũi với Tiểu Nguyệt, nhưng lại rất sợ bản năng dục vọng của hắn làm tổn thương Tiểu Nguyệt.
- “ Đệ hiểu rồi, Hiên ca ca, ngủ thôi, ngủ ngon.” – Nghe đến câu cuối của Hiên ca ca, Đằng La Nguyệt cũng xấu hổ, y lấy hết can đảm, rướn người ấn vào má Hàn Tử Hiên một nụ hôn rồi lại lập tức chui rúc vào lòng Hàn Tử Hiên, không để Hàn Tử Hiên thấy vẻ mặt thất thố của y.
Hàn Tử Hiên dở khóc dở cười với hành động lúng túng của Đằng La Nguyệt, cũng ấn lại trên trán y một nụ hôn rồi nói với y:
- “ Ngủ ngon, Tiểu Nguyệt”.
Đằng La Nguyệt trong lòng Hàn Tử Hiên lúc này không kìm chế mà khoé môi cong lên xinh đẹp, ngửi lấy mùi hương tự nhiên của Hàn Tử Hiên vừa nam tính vừa an tâm, dần dần thiếp đi, ý cười trên môi vẫn không dứt.
Còn Hàn Tử Hiên giờ đây thì chỉ chăm chú nhìn Đằng La Nguyệt trong lòng mình, mỉm cười thoả mãn, càng ôm chặt lấy Đằng La Nguyệt rồi cũng thiếp đi từ lúc nào không hay.
Trong bốn năm qua, đối với Đằng La Nguyệt đây là giấc ngủ an tâm nhất, ngọt ngào nhất, còn đối với Hàn Tử Hiên, đây là giấc ngủ ngon nhất, thoả mãn nhất của hắn, tóm lại vì đêm nay họ có nhau.