"Ông nội, bà nội, các người ăn..."
Sở Linh Nguyệt đem số thịt dư lại gắp cho ông nội, bà nội cùng tam thẩm mỗi người hai miếng, sau đem toàn bộ chia xong, liền một giọt canh cũng không còn lại, kiếp trước tuy nàng là cô nhi, nhưng ăn mặc cũng không thiếu.
Viện trưởng vốn là người thừa kế của gia tộc trung y, bà nhìn trúng thiên phú của nàng nên liền đem kỹ năng châm cứu cùng y thuật truyền hết toàn bộ cho nàng, từ đó nàng cũng có được một chút thành tựu.
Bất quá đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện như nàng thì làm gì có bối cảnh, không thân phận, càng không có cha mẹ, vì sinh tồn đều vô cùng cói gắng ra sức học tập, cô nhi viện cũng hỗ trợ các nàng trong phạm vi mà họ có thể.
Những đứa trẻ trong cô nhi viện đều chú trọng về thực hành, kĩ năng sống là môn học bắt buộc, võ thuật phòng thân cũng là môn bắt buộc, ngoài ra l nấu nướng cũng là môn nằm trong trương trình học.
Trước kia chưa kịp tham gia cuộc thi mỹ thực đại tài đã bị xuyên qua, nếu là đoạt giải mà nói công việc sau này cũng không phải lo, đáng tiếc...!Tất cả chỉ có thể là một tiếng thở dài a...!
"Nguyệt Nhi, ngươi đều chia cho mọi người, vậy của ngươi đâu?"
Tống Mỹ Lan rất yêu thương Sở Linh Nguyệt, thấy nàng đem tất cả tô thịt gà chia cho mọi người, chính mình chỉ ăn một miếng, liền đau lòng nàng ngay lập tức nói.
"Bà nội, con ăn no rồi, chưa kể con ở nhà cả ngày căn bản là không muốn ăn, sau này con sẽ giúp đỡ mọi người kiếm tiền, cho mọi người sống cuộc sống sung túc."
Sở Linh Nguyệt có chút cảm động nói.
"Tốt, tốt, Nguyệt Nhi, bà nội sẽ chờ."
Lời nói của nàng dỗ bà rất cao hứng, mọi người cũng mong ước về một cuộc sống ấm no như vậy.
Sau khi ăn xong, Sở Linh Chi thu dọn bàn ăn, Sở Linh Nguyệt cũng giúp đỡ nàng thu dọn bát đũa, Sở Linh Chi thấy nàng thiệt tình hỗ trợ, vui sướng cùng nàng đi vào bếp.
Sở Linh Nguyệt đưa Sở Linh Chi trong đầu nảy ra vài câu chuyện, Sở Linh Chi cười nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, tỷ muội vừa nói vừa làm việc rất mau liền rửa xong chén đũa.
Sở Linh Chi cùng Sở Tử Khâu là đại con của đại bá, sau khi đại bá nương qua đời liền được Lý Tú Anh chăm sóc, cho nên mấy người bọn họ so với tỷ muội ruột thịt cũng không khác nhau là mấy, đặc biệt Sở Linh Chi so Sở Linh Nguyệt chỉ lớn hơn hai tuổi, nhưng lại giống như người lớn lúc nào cũng chiếu cố nàng, đem nàng bảo hộ sau lưng.
Bưng chén sắp xếp gọn gàng xong, Sở Linh Nguyệt cầm chổi quét rác, thấy ở phía góc tường dường như có một cái lưới, nàng duỗi tay cầm lấy, nhìn xong lập tức vui mừng.
"Tỷ tỷ, cái này lưới này ở đâu ra?"
Sở Linh nguyệt cao hứng hỏi Sở Linh Chi, trong đầu liền có ý tưởng.
"Nga, cái này a, ta cũng không biết, hình như đã để đây từ lâu rồi."
Sở Linh Chi đi tới cầm lấy nhìn thoáng qua, liền trả lời.
"Đi, chúng ta đi hỏi ông nội "
Sở Linh Nguyệt kéo nàng rồi cầm lấy cái lưới kia hưng phấn hướng đến phòng Sở Khai Điền mà đi.
"Ông nội, thứ này từ ở đâu mà có vậy?"
Bước vào trong nhà, nàng liền cùng Sở Linh Chi đem cái lưới giũ ra, hỏi Sở Khai Điền đang cắt giấy dán cửa nói.
"Đây là đại bá ngươi lấy từ nhà địa chủ về, nói là lưới dùng để đánh cá bởi vì không ai dùng cho nên ném đi hắn liền nhặt về, sau này dùng không được nên vứt, lưới lớn như vậy sao có thể bắt được cá? Ngươi nếu muốn liền cầm đi chơi đi."
Sở Khai Điền thấy Sở Linh Nguyệt hưng phấn cầm thứ này mang vào, còn tưởng rằng nàng muốn chơi, cho nên sảng khoái đáp ứng.
"Ông nội, đây chính là thứ tốt, chờ con nghỉ hai ngày liền cùng các ca ca đi đến sông phía sau núi bắt cá, đến lúc đó con tự mình làm cho ngài bàn tiệc cá nha..."
Sở Linh Nguyệt cầm lấy tấm lưới đánh cá ngó trái ngó phải, yêu thích không buông tay.
"Nguyệt Nhi, con sông kia sâu không thấy đáy, lần trước ngươi bị người trong thôn đẩy vào trong sông, sau này tốt nhất vẫn là đừng đi nữa, thứ này ai cũng thấy vô dụng, không làm được gì."
Sở Khai Điền nghĩ đến Sở Linh Nguyệt bị đẩy vào trong sông liền hôn mê nhiều ngày còn bị bọn họ hiểu lầm là nàng đã chết,thiếu chút nữa chôn sống nàng, nghĩ mà sợ, cho nên vội vàng mở miệng ngăn cản.
"Không có việc gì đâu ông nội, bà nội cái lưới này dùng rất tốt, đến lúc đó con cùng các ca ca đi giăng lưới, con liền đem phương pháp giăng lưới nói cho bọn họ nghe xem có khả thi không, mọi người cứ chờ xem đi."
Sở Linh Nguyệt biết nếu nàng nói muốn đi giăng lưới bắt cá, ông nội nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng mà nếu nàng chỉ đi theo tam thúc bọn họ, nói cho bọn họ cách giăng lưới ông nội nhất định sẽ để nàng đi.
Nàng nhớ tới kiếp trước ăn qua món cá Nheo Hoàng Hà, thịt cá non mịn, thơm ngon bổ dưỡng, đặc biệt thích hợp với người già, trẻ nhỏ và phụ nữ có thai, không biết sông Thanh Long cùng sông Hoàng Hà kiếp trước có phải là một hay không, nếu có thể bắt được loại cá này, thì thật tốt quá.
"Nếu là như vậy thì ngươi có thể đi, bất quá Nguyệt Nhi ngươi như thế nào biết lưới này đánh được cá, liền ngay cả nhà địa chủ cũng không dùng thứ này."
Sở Khai Điền chần chờ một chút rồi hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Ông nội, con những thứ con biết còn nhiều hơn tưởng tượng nhiều, không dối gạt mọi người thật ra lúc con hôn mê đã thấy rất nhiều giấc mộng, trong mộng con đến một nơi xa lạ giống như tiên cảnh, ở nơi đó con nhìn thấy được thật nhiều thứ mà trước nay chưa từng thấy, để được quay về con phải đi theo những người ở nơi đó học theo họ."
Sở Linh Nguyệt vừa nói vừa quan sát phản ứng của mấy người họ, sớm hay muộn thì nàng cũng phải thể hiện ra bản lãnh của mình, thay vì khiến họ nghi ngờ rồi mới giải thích còn không bằng ngay từ đầu rằng mình trong lúc hôn mê linh hồn liền du ngoại khắp nơi nên học được rất nhiều thứ.
"Cái gì? Ngươi đi đến địa phương mà trước nay chưa từng đi qua?" Tống Mỹ Lan nghe Sở Linh Nguyệt nói như vậy thì cả kinh từ trên ghế đứng lên, lo lắng sờ đầu nàng, lại ghé tay véo mặt nàng.
"Đúng vậy, bà nội con thật sự là ở trong mộng đi đến nơi chưa bao giờ gặp qua, con còn có thể miêu tả ra ở nơi đó người ta quần áo cùng trang sức so với nơi này của chúng ta tốt hơn biết bao nhiêu lần."
Sở Linh Nguyệt xác nhận lời nàng nói không hề giả thuyết phục mọi người tin rằng nàng ở trong mộng học được.
"Chẳng lẽ, Nguyệt Nhi mấy ngày trước là ly hồn, cho nên mới không tỉnh lại?" Sở Linh Chi thấy động tác của bà, lại nghĩ đến bà tuổi tác đã cao sợ hãi không giám hét ra tiếng.
"Nguyệt Nhi, hiện tại trong người ngươi có khó chịu không?"
Nghe vậy Sở Khai Điền cũng khẩn trương hỏi.
"Không có a, con vẫn rất tốt, mọi người không phải đều thấy được sao?" Sở Linh Nguyệt thầm nghĩ quả nhiên là rất khó tin? Nhìn dáng vẻ khẩn trương của mọi người, cách nói ly hồn kia không phải là chuyện tốt.
"Ông nội bà nội, Nguyệt Nhi năm nay mới mười hai tuổi,nếu như nàng thật sự ly hồn, vậy nên làm sao bây giờ?"
Hiển nhiên điểm chú ý của Sở Linh Nguyệt và mọi người khác nhau, bọn họ giống như là rất khẩn trương với việc ly hồn này.
"Đại tỷ, ly hồn là có ý gì? Mọi người sao lại khẩn trương như vậy?"
Sở Linh Nguyệt có chút mờ mịt hỏi.
"Nguyệt Nhi, mười hai tuổi là độ tuổi dễ dàng bị ly hồn, ta nghe các lão nhân nói, người ly hồn không lâu người liền sẽ thật sự...!Chết đi.".
Danh Sách Chương: