"Tiểu thư vì sao dậy sớm như vậy?"
Phú Nga có chút không quen với việc này, bất an ngó qua thân thể Dung Nhi Vân một lượt.
Ngày qua, tiểu thư khi ngã xuống hồ một hồi, đến khi tỉnh lại gần như biến thành người khác.
Ánh mắt bình thường có những mông lung mơ mộng, bây giờ thuận thuận gột rửa sạch sẽ, mang nhiều phần phiền muộn.
Nàng ấy cũng không còn nhắc đến nửa chữ Thế Quan Vương, cũng không dò hỏi lấy một lần tin tức.
Phú Nga nhìn tiểu thư ngồi bên bậc cửa sổ nhỏ.
Làn da trắng như làn tuyết mùa đông trong vắt trắng ngần, ánh mắt dịu dàng mở to cùng má đào hơi ửng đỏ trong thời giá lạnh.
Nét thuần khiết khiến người ta bất giác muốn bao bọc trong lòng tay, che che chở chở không muốn hao tổn.
Nhưng lại trong giờ khắc này, nàng ngắt xuống nụ hồng thắm, lạnh lẽo dùng ánh mắt chiêm ngưỡng vệt máu tươi thấm xuống mặt đất.
"Tiểu thư! Người không sao chứ?"
Nhưng Dung Nhi Vân không để Phú Nga chạy đến, cũng không để nô tỳ băng bó, càng siết lấy nơi vết máu đang chảy:
"Phá khóm hoa này đi!"
"Nhưng..."
Đây là hoa Thế Quan Vương tặng trong đêm hội.
Phú Nga nuốt xuống lời vừa định nói lại trong bụng.
Tiểu thư nhà nàng từng yêu thương khóm hồng này như thế nào, nàng chính là được chứng kiến hết thảy.
Nhưng nữ nhân đã ghét bỏ thì thảm tới bao nhiêu?
Chính là không yêu thương, không trân trọng, không để vào tầm mắt lại không thể để tồn tại.
Chính ngay lúc này, bên ngoài truyền lại tiếng gia nô hớt hải:
"Tiểu thư! Không xong rồi! Không xong rồi!"
Người còn chưa thấy đâu nhưng tiếng giọng đã vang tới nhức óc.
Đợi đến khi hạ nhân xuất hiện trước mặt hoàn chỉnh, hắn còn thở không ra hơi, rặn cố sức không thành lời.
Dung Nhi Vân tựa lưng trên cửa sổ, ánh mắt đạm bạc liếc khoảng trống lớn dưới đất:
"Kim Thiết Vương đến?"
Hạ nhân nhanh chóng gật đầu.
"Hắn mang theo sính lễ?"
Lại gật đầu đến gãy cổ.
"Là muốn cầu thân?"
Chính là giờ phút này, tất cả đều muốn xé rách màng nhĩ mà vứt bỏ.
Phú Nga quỳ xuống bên chân tiểu thư, hai mắt rưng rưng chực khóc:
"Tiểu thư! Bây giờ phải làm sao đây? Làm sao bây giờ đây tiểu thư?"
"Kim Thiết Vương kia là người như thế nào chứ? Ác bá hung thần, dung mạo xấu xí, nhân phẩm thối nát.
Có bao nhiêu khiếm khuyết trần đời đều rơi trúng người này.
Tiểu thư mà gả cho Kim Thiết Vương, đừng nói có thể sung sướng hưởng vinh hoa phú quý, đến cả ăn một bữa thoải mái cũng còn khó khăn."
"Tiểu thư! Làm sao bây giờ? Hay là em chạy đến chỗ lão gia nói tiểu thư không đồng ý.
Nếu ngài ép buộc thì...thì..."
Dung Nhi Vân nhìn bên ngoài hồi lâu cũng không chú ý đến Phú Nga đang kêu khóc bên tai.
Thực sự tâm tình lúc này thoải mái đến cực kì thả lỏng, lại không biết bên ngoài có người đang tiến vào.
"Thì sao?"
Giọng nói không lớn, nhưng vừa đủ căn khuê phòng nhỏ vỡ vụn thành từng mảnh âm sắc.
Lã Diên Mục đứng trước cửa, tâm thế cao lớn hiên ngang, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống kẻ bên dưới như nhìn một thứ phế phẩm nực cười.
Gương mặt bị khối sắt lạnh in hình mặt nạ che khuất một nửa khí chất.
Hắn đứng ở đó, vốn dĩ chỉ hỏi nhưng lại khiến kẻ nghe thấy sợ mất mật.
Dung Quý An từ phía sau cũng chạy kịp tới nơi.
Lướt qua cũng tường tận đủ mọi chuyện:
"Kim Thiết vương chê cười rồi! Là hạ nhân không hiểu chuyện, là hạ quan dạy bảo không nghiêm, tự hạ quan tại đây thỉnh tội."
Lã Diên Mục cứ vậy, cũng không ngăn cản, không quan tâm, trực tiếp đến trước mặt thiếu nữ.
Ánh mắt run rẩy mang một tầng hơi nước, bàn tay nắm lấy bấu cửa sổ, cơ thể nhỏ nhắn co rụt lại.
"Đây là đích nữ? Tên Dung Nhi Vân?"
Dung Quý An vốn đang đập đầu lại nghe thấy lời này, chứng kiến cảnh tượng Kim Thiết Vương bóp cằm tiểu nữ nhi dâng cao một tầng chạm gần gương mặt.
Nhìn thấy Dung Nhi Vân vẻ sợ hãi cũng không dám khóc, cơ thể co lại cũng không dám phản kháng càng thêm điên cuồng đập đầu cầu xin:
"Tiểu nữ còn nhỏ chưa thể gả! Kim Thiết Vương công cao vọng trọng, đáng gì hạ mình nhìn xuống tiểu nữ?"
"Đây là đích nữ, nhưng cấp hàm của hạ quan chỉ dừng tại Công bộ.
So với ngài chính là trèo cao.
Cho dù tiểu nữ có nâng phòng làm thiếp cũng không xứng chứ đừng nói làm Vương phi."
"Đại nhân suy xét lại!"
Dung Nhi Vân vốn là muốn biểu hiện thuần thục sợ hãi.
Nhưng nghe đến hai từ Vương Phi bỗng chốc thu lại thái độ.
Bàn tay giữ cằm cũng không còn chạm vào được làn da mịn màng, hương thơm vương vấn có chút làm tiếc nuối.
Lã Diên Mục hắng giọng:
"Nếu ngươi không bằng lòng, chi bằng dâng tấu lên Thánh Thượng."
Lại nói thêm:
"Ta cũng nói rồi, đề thân là chuyện của ta, chấp nhận hay không là chuyện của ngươi.
Người ta lấy chính là phải lấy.
Hôn sự có phần gấp gáp, ta để lại phần lớn kẻ hầu giúp ngươi trang trí đại hôn.
Ngày mai chính thức đón người thành Vương Phi."
"Nhạc phụ đại nhân tương lai! Yêu cầu muốn nương tử của ta tiễn ra cửa có là quá đáng?"
Dung Quý An chính là kiến nhỏ không đấu nổi voi to.
Kim Thiết Vương mở đường cho dâng tấu.
Nhưng Công Bộ cũng chỉ là quan nhị phẩm quá cao, tam phẩm không xứng, dâng sao nổi tấu sớ đến tay Thánh Thượng? Cho dù có đến được tay, chẳng lẽ Thánh Thượng rảnh rỗi quản chuyện hôn sự của nhân quyến hạ thần? Ai cũng như Dung Quý An thì triều đình loạn chính là quá loạn.
Dung Nhi Vân theo sau Lã Diên Mục, hướng thẳng cổng chính tiễn người.
Cả quãng đường đến nửa lời cũng không nói.
Cho tới khi đám người trong phủ lùi xa một khoảng, vừa vặn đến cạnh xe ngựa.
Dung Nhi Vân lấy từ trong tay áo thanh đoản kiếm, tiến lại trước mặt Lã Diên Mục nhằm đúng bên hông dắt lên:
"Thanh đoản đao này trả lại cho Ngài! Sính lễ ta nhận rồi, còn lấy thêm thanh đoản đao, mối làm ăn này ngài lỗ nặng."
Đặt trả hoàn chỉnh đoản đao, Dung Nhi Vân lùi về sau một bước lớn.
Thuần thục dáng vẻ hành lễ biệt.
Lã Diên Mục đón nhận chuyện xảy ra cũng không lên tiếng, gương mặt lạnh băng thoáng qua chút cau mày.
Cứ như vậy xoay người lên ngựa.
Phú Nghi thấy người, không khỏi tò mò chạy lại:
"Ta thấy thanh đao đấy khá tốt.
Cô không giữ lại phòng thân? Ngộ nhỡ danh tiếng hắn cũng giống như thực tại, thêm đồ bảo hộ không tốt sao?"
Nàng lắc đầu miễn cưỡng:
"Ta cầm nó lúc đầu chỉ là tò mò, cũng không tính mang theo bên người.
Hơn nữa dắt theo đao sống không phải tốt hơn?"
"Đâu phải lúc nào ta cũng có thể bên cạnh cô? Vào phủ nhà người ta, sống trong nơi khác, nghĩ rằng giống ở Dung phủ cho cô tự tiện sao?"
Dung Nhi Vân chỉ cười, cũng không trả lời.
Nàng không thể không trả lại thanh đoản đao đó.
Không thể đem tín vật của người khác biến thành của mình, lại càng không thể dùng thanh đao đó tính hại Lã Diên Mục.
Kiếp trước là hắn che cho nàng một trận mưa tuyết dưới trời Hoàng Thành ngày đại lễ trong khi bản thân mang bệnh.
Kiếp trước, là nàng dùng thanh đoản đao của hắn kẻ lên mặt Hoàng Thượng vệt sóng dài.
Kiếp trước là hắn đưa cho nàng sợi dây sinh mệnh cuối cùng khiến thân tàn sống tiếp.
Kiếp trước, là nàng dùng danh nghĩa của hắn đưa lên mưu lớn, khiến nam nhân chí tại bốn phương trời bị cùm kẹp trong loạn đấu tranh quyền không ngớt.
Nàng và hắn vốn không chung một đường, cũng không quen thuộc từ trước nhưng lại tương hỗ sai lầm, kết cục bi thương gửi mạng theo gió giống nhau.
Kiếp này được làm lại, nàng muốn bảo vệ Dung Phủ này, cũng muốn bảo vệ con người kia..
Danh Sách Chương: