• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dưới sự lôi kéo của Tưởng Mặc Chi, la sam trên người Khổng Nhan bị xé làm đôi, lộ ra nửa bên đầu vai.

Thời nay quý nữ ăn mặc phóng khoáng, một chiếc váy cúp ngực dài chấm đất, bên ngoài là một chiếc la sam hở cổ đến đầu gối, khoe ra chiếc cổ cao với đường cung duyên dáng và những đường cong quyến rũ chỉ có ở phái đẹp.

Mất đi quần áo che lấp, vai thơm mượt mà, lưng ngọc xinh đẹp, bộ ng ực trắng loá, trong khoảnh khắc**giữa thanh thiên bạch nhật.

Khổng Nhan trời sinh mỹ lệ, nàng ba mươi tuổi giống một đóa hoa nở rộ, cơ thể đã hoàn toàn thành thục no đủ, đ ẫy đà, phảng phất như một trái mật đào mọng nước khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nam tử áo bào xanh ánh mắt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn phần da thịt lộ ra tuyết trắng chói mắt, hầu kết không tự chủ chuyển động một chút, trong mắt loé lên chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thờ ơ ẩn mình trong tối, chỉ là mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào Khổng Nhan, phác hoạ từng nơi lồi lõm chập trùng của nàng.

Khổng Nhan chỉ cảm thấy chính mình giống như không một mảnh vải che thân, những vùng bị lộ ra như bị lửa thiêu, một loại sỉ nhục bị xâm phạm toát ra từ đáy lòng.

"Ba ——" tiếng xé vừa rơi xuống, âm thanh bạt tai thanh thuý vang lên, Khổng Nhan không thể áp chế giận dữ thét:"Vô sỉ!" Cái tát này của Khổng Nhan vung lên dùng đến mười hai phần khí lực, bàn tay chấn động đến run lên, nửa ngực trên dao động phập phồng lên xuống, đem lại độ cong câu dẫn người.

Tưởng Mặc Chi tay kéo la sam bất động, sững sờ đó, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không biết là sốc vì sự thô bạo trước giờ chưa từng có của chính mình hay là bị mê hoặc bởi vẻ đẹp chói rọi nhân gian của Khổng Nhan, ánh mắt sáng hoắc của hắn đang lúc dán chặt trên người Khổng Nhan, tim đập từng đợt từng đợt mãnh liệt, lại không nghĩ rằng bị ăn một cái cái tát vào mặt! Trên mặt nóng bỏng thiêu đốt, thiêu đến lục phủ ngũ tạng, không cần nhìn cũng biết hiện tại trên mặt hắn chắc chắn in hằn năm ngón tay đỏ chót! Tưởng Mặc Chi tức khắc giận sôi gan! Hắn chưa từng bị ai đánh bao giờ, mà còn là bị một nữ nhân tát vào mặt! Khổng Nhan cô ta thật sự dám! ? Một nữ nhân bị lưu vong của gia tộc, chính mình hơn hai năm qua thực lòng đối đãi cho mấy phần mặt mũi mà còn làm bộ làm tịch như vậy, nàng ta tưởng mình còn là cô gái 16 tuổi danh môn quý nữ hay sao!? Thật là không có hiểu biết! Tưởng Mặc Chi hung ác một tay bắt lấy cổ tay bàn tay tát hắn, một tay kéo chặt la sam đang nắm trong lòng bàn tay, Khổng Nhan đang muốn thu tay lại đi kéo la sam về che đậy thân thể, không phòng bị Tưởng Mặc Chi đột nhiên dùng lực, lập tức đâm vào ngực Tưởng Mặc Chi, lúc này đã giận đến mức không thể kiềm chế, không còn nửa phần danh môn thục nữ dùng cả tay chân ra sức giãy dụa.

Sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi đập vào lồ ng ngực, thân thể cao lớn hơi chấn động một chút, hắn cúi đầu xuống, váy đỏ buộc chặt nửa ngực đè ép ở trên người, da thịt tuyết trắng đầy đặn càng thêm cao ngất, Tưởng Mặc Chi cổ họng khô lại, hai tay âm thầm xiết chặt hơn, làm cho nơi m3m mại đầy đặn kia càng thêm kề sát vào chính mình, trong miệng cũng kìm không được thấp giọng kêu: "Nhan nhi..." Âm thanh ôn hoà không tự chủ khàn khàn, lửa giận đã bị d*c vọng bao lâu nay lấn át, nhưng không ngờ người luôn ngoan hiền như Khổng Nhan lại bất ngờ hung hăng như vậy, tay đấm chân đá, chẳng những đầu gối bị hung hăng một đá, trên mặt cũng là nóng bỏng tê rần, tám chín phần mười là bị cào rách.


Thoáng nhìn bàn tay nhỏ mềm bị chính mình khống chế chỉ thấy ý trên đầu ngón tay trắng dài quả thực có vài tia máu, lửa giận bị đè ép lại một lần nữa xông lên đầu.

Tưởng Mặc Chi một tay bắt chéo hai tay Khổng Nhan, thấy Khổng Nhan vẫn giãy dụa kịch liệt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có một cái ý niệm trong đầu là chế trụ cái nữ nhân nhiều lần chọc giận hắn này, lúc này liền mượn rào chắn của gian mà ép chặt Khổng Nhan lên đó, thân thể thuận theo đổ xuống gắt gao đè chặt, nào biết Khổng Nhan còn không chịu phục, lại dùng hai chân không ngừng giãy dụa phản kháng, Tưởng Mặc Chi không khỏi bị đau vài cái, trong lòng càng giận, lập tức đánh mất lí trí, không quan tâm bên ngoài rào chắn là vách núi, ôm lên Khổng Nhan, đợi khi hai chân nàng rời khỏi mặt đất, thân thể lập tức chen về phía trước, sau đó một tay kéo chân trái Khổng Nhan lên cao, trên chiếc eo thon không có hàng rào làm điểm tựa, cái chân còn lại bất đắc dĩ dùng mũi chân chống đất để tránh mất đi trọng tâm bị lật người về vách núi phía sau, trong lúc nhất thời Khổng Nhan lại khó lòng phản kháng.

"Súc sinh, buông ra!" Khổng Nhan phẫn nộ mắng to, một thủy mâu cuối cùng cũng trào ra nước mắt.

Dạng này khuất nhục tư thế, dạng này chính mình vô lực, giờ này khắc này nàng mới biết được, không trách được tuy nàng vẫn như cũ cẩm y ngọc thực, lại có gia tộc một hai phần bảo hộ, Phùng ma ma vẫn cả ngày bất an, hoá ra...hoá ra…Nữ nhân đương thời như một sợi dây trôi, trước mặt nam nhân quyền thế, cho dù là nàng, cũng chỉ là dạng phụ nữ trẻ em không nơi nương tựa! Không biết vì khuất nhục, vì bất lực, hay là bởi vì nhận rõ hiện thực, Khổng Nhan lã chã rơi lệ.

Mà nghe được Khổng Nhan giận mắng, Tưởng Mặc Chi lửa giận bốc cao, hắn đem hai tay Khổng Nhan đặt ở trên rào chắn, từng đợt ý lạnh trong lòng.

Súc sinh! ? Đã nho nhã lễ độ không được, lại nhận định hắn là súc sinh, hắn không súc sinh một lần chẳng phải là không khớp xưng hô này? Trống một tay đang muốn xé mở nửa bên la sam khác, chỉ thấy Khổng Nhan hai mắt đẫm lệ rơi lã chã, làm người khác thương xót.

Kinh thành quý nữ phần lớn là dáng người cao gầy, thân thể đ ẫy đà.

Khổng Nhan lại hơi có khác biệt, mẫu thân của nàng là người phương nam, xương cốt tinh tế, bộ dáng xinh đẹp.


Khổng Nhan giống mẹ đẻ, dù sinh ra ở kinh thành, lại nhỏ nhắn xinh xắn đ ẫy đà.

Nước mắt vừa rơi xuống, so với nữ tử kinh thành cao lớn tất nhiên là một dạng thướt tha khác biệt, lại mất đi khí chất cao ngạo của nữ tử quý tộc thường ngày, làm sao không khiến người ta đem lòng xót thương? Bàn tay thô bạo của Tưởng Mặc Chi kìm lòng không đặng xoa lên gương mặt Khổng Nhan, vì nàng gạt nhẹ nước mắt trong suốt.

"Nhan nhi..." Lời nói mềm mại còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy Khổng Nhan mặt nghiêng qua, né tránh hắn đụng chạm, trên mặt trong mắt tràn đầy đối với hắn chán ghét! Tưởng Mặc Chi nhường bị sự chán ghét ấy hung hăng k1ch thích, thiên chi kiêu tử nhiều lần ghét bỏ như thế, dưới sự tức giận, hắn bỗng dưng nhớ tới thê tử của mình Khổng Hân.

Từ hai năm trước, khi Khổng Hân phát hiện hắn đối với người chỉ mới gặp mặt một lần là Khổng Nhan nhớ mãi không quên, liền không còn tới đây nữa, cũng nhiều lần muốn đánh tan ý nghĩ của hắn, thậm chí vì ngăn cản hắn theo đuổi Khổng Nhan, thay đổi lời nói kiên trì khuyên giải, nhưng sau hơn hai năm, cuối cùng còn không phải chịu thua? Nữ nhân chỉ cần đã thuộc về một nam nhân, có kiêu ngạo đến đâu thì cũng chỉ có thể thuận theo, người xưa chẳng phải có câu lấy gà theo gà hay sao? Quỷ thần xui khiến, Tưởng Mặc Chi trong lòng dâng lên ý nghĩ này, lại nhớ tới lời nói hôm qua của thê tử Khổng Hân, Khổng Nhan tính tình trinh liệt, thưởng thức nhất là những người phụ nữ chung thủy trước sau như một.

Nếu nói vậy, trước tiên để Khổng Nhan theo mình, cho dù nàng không muốn, cuối cùng cũng không thể làm gì, sau đó hắn dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo một phen, chẳng lẽ còn sợ Khổng Nhan không hồi tâm chuyển ý? Trong lúc nhất thời, Tưởng Mặc Chi bị d*c vọng với Khổng Nhan xâm chiếm đầu óc, hắn quên mất sự trinh liệt của Khổng Nhan hơn mười năm trước sau khi hôn sự bị hủy, thậm chí biết rõ thê tử trong hai năm qua trước sau mâu thuẫn, lại vẫn không muốn suy nghĩ thê tử vì sao hôm nay lúc đến đây nói ra những lời như thế với hắn, chỉ biết là đầu tiên có được Khổng Nhan thì mọi việc sẽ đều tốt lên, nói không chừng Khổng Nhan phòng không phòng tịch mịch hơn mười năm vốn không còn tính tình cương liệt như năm đó thì sao? Tưởng Mặc Chi tự thuyết phục chính mình, hai mắt hắn đỏ hồng, động tác ôn nhu cúi đầu bên cổ Khổng Nhan khẽ ngửi thật sâu, đợi khi mùi thơm cơ thể người con gái quyến rũ quanh quẩn chóp mũi, hắn đầu cũng không nhấc, một phát giật xuống nửa bên la sam khác của Khổng Nhan.

Xoẹt xẹt —— Lại một tiếng xé vải vang lên trong núi, nhất thời kích động trái tim tất cả mọi người.

Tưởng Mặc Chi hưng phấn toàn thân phát run, Khổng Nhan trong mắt dâng lên một vòng tuyệt vọng ngoan lệ.

Mà năm người ẩn thân chỗ tối cũng khó bình tĩnh, chỉ nghe một trong năm người tuỳ tùng luôn trầm mặc kề tai hỏi nhỏ thanh bào nam tử: "Đại nhân, nhưng là muốn..." Lời còn chưa dứt, thanh bào nam tử đã đưa tay ra hiệu không cần, sau đó xem cũng không xem thêm, trực tiếp quay người rời đi.


Thấy thế, gã tuỳ tùng vừa xin chỉ thị sững sờ, hắn tưởng rằng đại nhân trên đường trở về mạo hiểm tới đây, ít nhiều là vì có ý với Khổng đại tiểu thư, vừa rồi lại ở đây nhìn trộm hồi lâu, thế nào cũng sẽ ra tay cứu, dù sao lúc trước nếu không phải đại nhân có ý định "Cứu mỹ nhân", đường đường Khổng đại tiểu thư cũng sẽ không lưu lạc đến hoàn cảnh này.

Nhớ tới Khổng Nhan tuyệt sắc cùng trinh liệt, tùy tùng trong lòng hiện lên không đành lòng, nhưng đến cùng sẽ không vi phạm mệnh lệnh, liền muốn theo thanh bào nam tử rời đi, chợt nghe Tưởng Mặc Chi hét thảm một tiếng.

Chủ tớ năm người không hẹn mà cùng dừng bước, quay người nhìn lại.

Chỉ thấy Tưởng Mặc Chi một tay bịt tai, giận mắng một tiếng "Tiện nhân!", một cái tay khác giơ lên cao cao còn chưa đánh xuống, chỉ thấy người lợi dụng khe hở để phản kháng là Khổng Nhan, dương cánh tay ôm lấy Tưởng Mặc Chi, mượn lực trọng tâm thân thể hướng xuống, liều mạng bắt lấy Tưởng Mặc Chi cùng nhau ngã ra hàng rào của gian nhà.

Tưởng Mặc Chi tuy là cao lớn, nhưng đến cùng quen sống trong nhung lụa rồi, lại đột ngột không kịp chuẩn bị, tình thế liền thay đổi.

Nhưng mà qua giây lát, Khổng Nhan đã toàn thân treo lơ lửng ngoài rào chắn, Tưởng Mặc Chi bị sống chết níu kéo cũng hơn phân nửa thân treo ngoài rào chắn, chỉ bằng vào hai cánh tay ôm chặt rào chắn ngăn trở rơi xuống.

Tưởng Mặc Chi sắc mặt trắng bệch, thời khắc sinh tử, hắn một mặt hất ra Khổng Nhan lôi kéo, một mặt lại không lo được gì khác lên tiếng hô to.

Sức lực nam nhân chung quy vẫn mạnh hơn nữ nhân, trong chốc lát, Khổng Nhan hai tay mất lực, một mình rơi vào vách núi.

Thân thể rơi xuống rất nhanh, tiếng gió bên tai gào thét.

Không phải không có sự sợ hãi vô cùng với tử vong, nhưng dưới sự sợ hãi ấy nàng lại mỉm cười, tôi tớ trong nhà đều được phái đến Mao Bình am, người ở vườn hoa cũng bị cố ý điều đi, Tưởng Mặc Chi có thể hô đến người nào? Chỉ bằng hắn một văn nhân, lực cánh tay có thể kiên trì đến bao giờ!? Khổng Nhan sự sảng khoái giải được khuất nhục còn chưa kịp lan tràn, chỉ nghe tiếng"phù phù"đinh tai nhức óc, màng nhĩ bị xuyên thủng trong nháy mắt, lực va đập lớn tập kích toàn thân, nước không ngừng tràn vào mũi miệng, sau đó đầu giống như bị vật nặng va chạm, nàng cảm thấy có chất lỏng ấm áp từ trên mặt chảy qua, ý thức từ từ mơ hồ, nàng chìm vào vô bóng tối vô tận.


Tất cả mọi việc đều biến hoá quá nhanh, nhóm năm người thanh bào nam tử căn bản không kịp phản ứng, bọn hắn không khỏi hơi sững sờ, dường như không ai nghĩ tới một nữ nhân như Khổng Nhan lại có thể *ngọc thạch câu phần*như vậy.

(*: ngọc đá đều cháy, ý chỉ khi lộn xộn người hiền người ác đều chịu chung số phận) Đám người còn tại đang trong lúc khiếp sợ, chỉ thấy thanh bào nam tử bỗng nhiên đi về hướng gian nhà, bọn hắn sững sờ vội vàng đuổi theo.

Tưởng Mặc Chi bắt gặp năm người đàn ông một trước một sau đi tới, đặc biệt bốn người sau lưng thanh bào nam tử nhìn rất có khí thế thì lấy làm vui mừng, không quan tâm tới bọn họ là ai, vội vàng lớn tiếng kêu cứu, hứa sẽ báo đáp lớn.

Thanh bào nam tử áo dừng lại tại nơi cách rào chắn một bước chân, lặng im nhìn Tưởng Mặc Chi đang gào lên như điên dại, nét mặt vẫn không biểu tình như cũ, sau đó hướng tùy tùng đang đứng một bên nhìn thoáng qua, tùy tùng hiểu ý, hướng Tưởng Mặc Chi đi đến.

Tưởng Mặc Chi mừng rỡ như điên, một câu cảm tạ còn chưa kịp nói ra, mặt mũi tràn đầy vui mừng đã cứng đờ, hắn không thể tin nhìn đối phương đè lại bàn tay hắn, sau đó đột nhiên dùng lực, hai cánh tay hắn tê rần, mất đi lực cản của rào chắn, hắn nhanh chóng rơi xuống.

"A ——" tiếng kêu không cam tâm, phẫn nộ, không thể tin thảm thiết vang vọng sơn dã.

Thanh bào nam tử áo khẽ nhíu mày, cuối cùng nhìn thoáng qua vách đá rỗng tuếch hình như có điều đáng tiếc thở dài một cái nói: "Đi thôi." Dứt lời, không mang theo mảy may lưu luyến kiên quyết rời đi.

Còn lại bốn người nghĩ đến hai người này song song ngã xuống sườn núi, việc này nhất định huyên náo xôn xao dư luận, đến lúc đó Khổng gia thanh quý cùng Tưởng gia chịu người đời chỉ trích, nói không chừng đối với bọn hắn ngược lại là chuyện tốt, nhất thời ngoại trừ thở dài một tiếng đáng thương thay Khổng Nhan, cũng không có ý kiến gì khác bảo hộ chủ nhân rời đi.

Khổng Nhan không biết có người vì nàng tiếc hận, nàng chỉ cảm thấy quanh thân không còn chút sức lực nào, bên tai từng đợt ông ông tiếng khóc, phiền không chịu được! Nàng không phải đã chết rồi sao? Vì cái gì còn có tri giác, còn có thể nghe thấy tiếng khóc? Khổng Nhan cố gắng mở to mắt, mí mắt lại nặng ngàn cân, khó chịu phát ra một tiếng **.

Thật khó nghe! Giọng sao mà lại khản đặc như tiếng trống đồng vang vậy chứ! Đang trong lúc vô tình cảm thán, chỉ nghe thấy một giọng nói không thể quên thuộc hơn nữa vâng lên, "Tỉnh! Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh!" Đây là giọng Phùng ma ma! Khổng Nhan giật mình, chẳng lẽ nàng không có chết, nàng vội vàng dùng lực mở to mắt, đập vào mắt đúng thật là Phùng ma ma, một Phùng ma ma trẻ hơn tầm mười tuổi! Đây là có chuyện gì?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK