Chờ đến khi thang máy mở ra đã là tầng áp chót của khu công trình, thì ra tòa nhà này được xây dựng trên một hang động bí mật.
Bạch Sa lập tức ôm mỹ nhân ngư bước xuống nước, đem cô cẩn thận thả tiến trong hồ.
Hoàng hôn chạng vạng, trời đã nhá nhem tối, chỉ còn những tia nắng chiều ấm áp le lói chiếu rọi vào đuôi cá vảy bạc của nàng tiên cá, làm khúc xạ ra một thứ ánh vàng lấp lánh như những hạt trân trâu ngưng đọng trong không khí.
Vừa ngâm mình xuống nước, mỹ nhân ngư liền lập tức cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp, cô nhẹ nhàng chậm chạp di chuyển, cảm tưởng như những đợt sóng đang từ từ vỗ về an ủi từng miệng vết thương.
Bạch Sa cũng trầm mình xuống hồ, cẩn thận vươn ra bàn tay to, dịu dàng bắt lấy cô, thong thả dẫn đường.
“Nước ở chỗ này có chứa Radium cùng đủ các loại khoáng chất, giúp trực tiếp chữa lành vết thương.”
Quả nhiên, nhờ có dòng suối thuốc ôn hòa này, mà cả cơ thể trầy xước không lành lặn của mỹ nhân ngư nhanh chóng hồng hào trở lại, thoạt nhìn không còn dữ tợn ghê người nữa.
Nàng tiên cá đi theo Bạch Sa, nhẹ nhàng du đãng, thẳng đến gần ven hồ, cô hoảng sợ hét ầm lên.
Thật không ngờ cái hang này lại có chỗ thông ra bên ngoài, theo hàng trăm mét cao đổ xuống biển.
Bạch Sa ngay lập tức vỗ về nàng tiên cá.
“Dọa đến em sao?”
Bạch Sa ôn nhu đem cô ôm vào lòng, ái muội thì thầm:
“Lúc em phóng hỏa đốt cháy công trình của tôi, sao chẳng hề sợ hãi chút nào?”
Mỹ nhân ngư giật mình nhìn hắn, thì ra anh ta đã biết?
Hai người ở trong hồ một hồi lâu thì bỗng nhiên sau đó, một sĩ quan cảnh sát đột ngột từ đâu xuất hiện cắt ngang hai người, hắn xấu hổ nhìn đôi uyên ương đang bận nghịch nước trong hồ, ngập ngừng nói:
“Thật có lỗi, đã quấy rầy.”
Bạch Sa nhìn viên sĩ quan, bình tĩnh tới gần hỏi:
“Chào ngài Cá Vàng, công việc điều tra đã có tiến triển gì rồi sao?”
Đội trưởng nhóm trị an khu vực thủy cung– cảnh sát Cá Vàng - vốn đã quá quen với cách xưng hô đó nên không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Do hắn trong một lần truy bắt tội phạm mà bị thương hai mắt, để lại di chứng là con ngươi giờ trở nên vàng khè, nên mới bị người đời đặt cho một “nickname” thân mật là “Cá Vàng”. May mắn thay, cho dù có bị khuyết tật như vậy thì hai mắt hắn vẫn rất tinh tường và không hề có dấu hiệu mù lòa.
Sĩ quan cảnh sát nhìn thiếu nữ ở sau lưng Bạch Sa, từ từ đánh giá cô, đến khi trông thấy rõ cái đuôi bạc khổng lồ đang lẩn khuất dưới làn nước trong hồ thì càng thêm sợ hãi.
Mỹ nhân ngư hiểu được viên cảnh sát tới là để truy nã tội phạm, dù sao cũng chả còn đường nào nữa, cô cũng đã sớm chuẩn bị cho phương án tệ nhất rồi.
Nhưng điều bất ngờ nhất là, Bạch Sa lại dùng lưng để che chở bảo vệ cho cô.
Sĩ quan Cá Vàng ngồi xổm xuống ven hồ, ánh mắt chuyển động, chỉ vào mỹ nhân ngư lớn tiếng nói:
“Bạch Sa tiên sinh, chúng tôi đã kiểm tra qua nhật ký video được quay lại, cô gái mình người thân cá đằng sau ngài bị tình nghi có liên quan đến vụ phóng hỏa, do chúng tôi phát hiện ra có một kẻ đã giả dạng làm mỹ nhân ngư bơi men theo bờ biển, ném lửa đạn hướng về phía công trình, mà kẻ đó hóa trang chắc chắn là để tránh đi tai mắt, che giấu nhân thân!”
Bạch Sa nhếch miệng, ngay lập tức phát hiện ra sĩ quan cảnh sát đang nhìn chăm chú vào người cá phía sau lưng hắn với một ánh mắt âm u khó dò.
Bạch Sa nhanh nhẹn đến bên bờ, kéo lấy khăn tắm bọc lại mỹ nhân ngư, sau đó cố tình để cho tấm chứng minh thư giả vốn đã được thuộc hạ của hắn chuẩn bị sẵn rớt ra đất. Cá Vàng thấy chiếc thẻ đột ngột rơi ra liền cúi người nhặt, cuối cùng lại ngoài ý muốn phát hiện ra một chuyện... Tổng giám đốc thủy cung thế nhưng là chồng của cô gái kia!
Bạch Sa quay đầu đối với sĩ quan cảnh sát nói: “Đã quên giới thiệu với ngài, đây là vợ mới cưới của tôi, Thủy Liên. Cô ấy là một nghệ sĩ chuyên cosplay mỹ nhân ngư để biểu diễn ở đây, chúng tôi là vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình!”
Hắn nói xong liền quay lại hôn người cá một cái thật ngọt ngào, khiến cho cô choáng váng.
Sĩ quan cảnh sát không thể tưởng tượng được một kẻ suốt ngày lủi thủi một thân một mình như Bạch Sa thế nhưng đùng một phát liền có một cô vợ không biết từ đâu rơi xuống, gương mặt hắn lộ rõ vẻ bán tín bán nghi, ngấm ngầm phỏng đoán.
Viên cảnh sát không ngần ngại nói thẳng: “Tôi khuyên ngài tốt nhất đừng có khinh thường thiếu cảnh giác, những kẻ tự xưng là người bảo vệ sinh vật biển đang tìm mọi cách chống đối và đe dọa thủy cung, nói không chừng còn cài nội gián vào đây đâu!”
“Cảm ơn ngài nhắc nhở, sĩ quan Cá Vàng.” Bạch Sa không hề sợ hãi nói.
“Xem ra lần này tôi đến không cần an ủi thiệt hại của ngài, ngược lại còn phải gửi lời chúc mừng.”
Bạch Sa cười đáp lời: “Cảm ơn, đến khi chính thức tổ chức hôn lễ, chúng tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời và kẹo cưới đến cho ngài.”
Sĩ quan cảnh sát vẫy vẫy tay rồi bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Chờ viên cảnh sát khuất bóng, mỹ nhân ngư mới hoang mang lên tiếng chất vấn: “Vì lí do gì mà anh ra tay cứu tôi?”
Giờ phút này vì tâm lý không ổn định mà cái đuôi bạc của cô cương cứng ngắc, y hệt như một chú cún nhỏ đang bị kích động.
Nàng tiên cá không hiểu chút nào.
“Em không biết giữa vợ chồng có quyền lợi được bảo vệ cho nhau trước pháp luật sao?” Bạch Sa nghiêm túc trả lời: “Tôi làm như thế bởi vì tôi là chồng em, tôi phải che chở cho em.”
Mỹ nhân ngư coi thường, cười lạnh một tiếng: “Hay cho câu ‘phải che chở’ cho tôi.” Cô quật cường nói: “Bạch Sa, anh cũng biết tụi cá nhỏ cũng giống như tôi, chúng đều sinh tồn dưới biển sâu, anh cướp đất lấp biển, phá hủy quê hương của nhân ngư, còn giam lại ở đất liền, chúng tôi đều là cá, làm sao mà sống nổi ở đây! Chẳng thà anh để tôi chết luôn đi cho xong!”
Mỹ nhân ngư có thể cảm nhận được điều khủng khiếp nhất sắp xảy ra, phần thân dưới của cô giờ đây bành trướng đến đau đớn.
Thủy Liên hai mắt đẫm nước nói: “Chúng tôi đều là sinh vật cư ngụ dưới biển sâu, cơ thể ở trong đại dương nên sức nén và áp suất được cân bằng, nhưng anh lấp biển tạo đảo, cướp vùng nước sâu, bức bách chúng tôi phải đến sống ở khu cạn, cơ thể của nhân ngư vốn không thể chịu nổi lực nén quá lớn, thân xác từ đó sẽ phình liệt, nội tạng dần dần vỡ nát theo từ miệng phun ra!”