Kỷ Niên bị Vệ Sĩ đưa đến khu vườn phía sau.
Vệ Sĩ nhíu chặt mày, duỗi tay muốn chạm vào mặt Kỷ Niên.
"Tiểu Niên, em không sao chứ?"
Kỷ Niên nghiêng đầu tránh đi cái tay đang duỗi tới, nhìn sắc mặt Vệ Sĩ như thường, có khóe mặt lại có chút đỏ bừng khác lạ.
Kỷ Niên ngửi được trong không khí thoang thoảng mùi rượu, liền hiểu nói: "Ngài uống say."
Nhớ tới vừa rồi nhờ hắn ta mà thoát một màn khó xử, mặc dù Kỷ Niên không nhờ vả, nhưng mà thiếu người khác một ân tình sẽ khiến Kỷ Niên có chút khó xử.
Vệ Sĩ người này tửu lượng vô cùng kém, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra được điểm say của hắn. Điều này Kỷ Niên đã để ý khi còn học ở Italy với hắn, nhớ lại còn có chút hoài niệm.
Vệ Sĩ là học trưởng của Kỷ Niên, cũng bởi vì chuyên ngành giống nhau, nên ngẫu nhiên trong vài khóa học ở trường liền có thể chạm mặt nhau.
Lần đó là hắn đỡ rượu cho Kỷ Niên, về nguyên nhân tại sao phải uống nhiều như vậy thì anh không rõ, tóm lại chính là có mấy kẻ khích tướng, ép anh uống rượu.
Kỷ Niên khi đó mới mười chín tuổi, tuổi trẻ khí thịnh đương nhiên không chịu nổi phép khích tướng. Bị ép uống đến đau cả não nhưng vẫn lựa chọn đứng lên tiếp tục uống.
Còn dư lại năm ly trên bàn, Kỷ Niên chỉ cảm thấy khó chịu. Nhưng mà anh không thích những ánh mắt khiêu khích mình, liền căng da đầu, đưa tay cầm ly rượu lên. Vậy mà bị một cái tay khác ngăn lại.
"Tiểu Niên, những ly còn lại để anh đi." Vệ Sĩ đột nhiên gia nhập, còn cản lại hành vi uống rượu của Kỷ Niên.
Loại rượu mà Kỷ Niên cùng bọn họ uống là rượu trắng, là loại có độ cồn cao nhất trong các loại rượu. Vệ Sĩ từ đầu đến cuối mặt đều không có thay đổi, hắn vậy mà thật sự uống hết cả năm ly đó.
Kỷ Niên thân là người Trung Quốc, đến Italy là để học tập và kiếm sống, nhưng không thích không khí ở đây. Không hiểu vì sao sinh viên bản địa luôn nhằm vào anh để làm khó.
Khi đó là anh cùng Vệ Sĩ chỉ là có hơi quen biết, có lẽ là vì cùng một nước, thân còn là học trưởng, đương nhiên Vệ Sĩ sẽ giúp anh. Trừ cái này ra hai người hoàn toàn không có lui tới gì nữa.
Các sinh viên khóa trên đột nhiên lên tiếng, nguyên nhân là những người đó không phục, lẩm bẩm nói rằng Kỷ Niên tìm người giúp đỡ, đương nhiên là không công bằng.
Vì không muốn Kỷ Niên sau khi tham gia buổi giao lưu mà rước thêm phiền, hắn liền hỏi Kỷ Niên vừa rồi uống bao nhiêu ly. Cộng với số lượng rượu vừa rồi anh uống đếm qua một lần trước mặt những người đó.
Kỷ Niên nhìn Vệ Sĩ uống nhiều rượu như vậy mà vẫn như bình thường, một chút đỏ trên mặt cũng không có. Hiện tại chính mình lại choáng đầu như thế. Liền không nhịn được mà nghĩ Vệ Sĩ thật sự có thể uống rượu nha.
Vệ Sĩ sau khi uống ly cuối, nhìn về phía những người vừa phản đối, thấp giọng nói: "Còn chưa được sao?"
Những người đó liền cảm thấy không còn thú vị, từ từ tản ra.
Có lẽ là do tác dụng của cồn, nhìn Vệ Sĩ hơi nới cà vạt ra ngồi ngửa trên ghế sô pha. Lúc này Kỷ Niên mười chín tuổi liền cảm thấy vị học trưởng này có chút đẹp trai.
Sau này Kỷ Niên mới biết được là Vệ Sĩ chưa từng uống rượu, cũng không uống được nhiều rượu như vậy.
Vệ Sĩ sau khi về ký túc xá đêm đó liền sốt cao, Kỷ Niên rất ngượng, đem theo rất nhiều thuốc đến thăm hắn. Vì thường xuyên lui tới như vậy, hai người mới càng ngày càng thân nhau.
Vệ Sĩ khi say vừa nhìn sẽ không biết được, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện hành động cùng lời nói của hắn bị bất đồng, đồng thời đầu óc cũng sẽ không thật sự tỉnh táo.
Nghĩ đến vừa rồi được hắn giải vây, Kỷ Niên quyết định trả lại cái nhân tình đó.
Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, hỏi: "Vệ Sĩ, ngài hẳn là có tài xế riêng đúng chứ, đưa số đi tôi gọi đến rước ngài."
Vệ Sĩ nghe lời nói ra một dãy số, Kỷ Niên gọi qua, tiếng chuông lại phát ra từ túi của Vệ Sĩ.
Vệ Sĩ cầm lấy di động, hướng Kỷ Niên, nhận điện thoại đặt lên bên tai, vui vẻ mà đáp: "Alo, là Tiểu Niên sao?"
Kỷ Niên yên lặng đem điện thoại cắt đứt, đem số vừa gọi kéo vào sổ đen.
Vậy mà Vệ Sĩ bên kia còn nhìn di động cười ngây ngô, đồng thời Kỷ Niên nhận được một tin nhắn.
Khúc Lê: "Niên Niên, em đói."
Kỷ Niên liếc mắt nhìn Vệ Sĩ đang dựa vào vách tường đằng kia, cảm thấy chính mình cũng coi như là tận tình tận nghĩa. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là nên đi mua bữa khuya về cho người trong nhà.
Kỷ Niên đang quay người rời đi, Vệ Sĩ đột nhiên bắt cổ tay anh.
Vệ Sĩ mặt lộ vẻ cầu xin, mắt hơi rũ xuống, trong mắt dường như có chút lấp lánh.
"Tiểu Niên, có thể không đi không?"
"Ở đây với anh được không?"
Vệ Sĩ từ xưa luôn cho người khác ấn tượng là một công tử cao quý, nho nhã, luôn luôn ở vị trí cao ngất. Người như vậy đương nhiên rất ít khi nào tỏ vẻ yếu đuối, nhưng mà khi họ nũng nịu liền không chịu nổi, luôn rất dễ dàng khiến người khác thương xót.
Rất nhiều năm trước Kỷ Niên thật sự bị bộ dáng này của hắn làm cho mủi lòng, nhưng hiện tại lại không có cảm giác gì.
Kỷ Niên bẻ ngón tay đang nắm cổ tay mình ra, Vệ Sĩ lại như bị cái gì kích thích, không bỏ tay ra còn nắm thật chặt, đồng thời cũng tiến đến gần Kỷ Niên.
Kỷ Niên một bên kéo tay, một bên nhíu chặt mày, nghĩ thầm người này sức ở đâu mà lớn như vậy.
Vệ Sĩ đột nhiên nắm lấy tay Kỷ Niên đặt lên ngực mình.
"Tiểu Niên, Tiểu Niên..."
"Tại sao khi xảy ra chuyện, em không đến tìm anh? Em thà rằng tìm đến những người lạ chứ không hề muốn nói với anh một câu."
"Anh có thể giúp em, Tiểu Niên, rõ ràng em biết anh có thể giúp em."
Hắn nhìn Kỷ Niên thật sâu, tiếp tục nói: "Em trở về bên anh được không?"
Kỷ Niên rốt cuộc rút khỏi tay của Vệ Sĩ, nghe lời đó cười nhạo một tiếng. Giơ bàn tay trái của mình ra, chỉ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.
"Thấy rõ chưa? Tôi đã kết hôn."
Đồng tử Vệ Sĩ hơi co lại, sau đó lại nhìn nhưng không nhìn Kỷ Niên, tay buông lỏng, rũ xuống hai bên, ủ rũ nói: "Anh biết."
"Biết liền tốt, cảnh cáo ngài, đừng có lôi lôi kéo kéo..."
Chưa nói xong, Vệ Sĩ lại tóm lấy tay Kỷ Niên, lần này lực tay còn lớn hơn vừa nãy.
"Không, không đúng. Là em gạt anh!"
Vệ Sĩ nhìn chằm chằm Kỷ Niên, nói: "Em là cố ý cùng người khác kết hôn, là tức giận khi thấy anh đính hôn với người khác. Tiểu Niên,... anh... Em căn bản là không thích hắn ta đúng không?"
Kỷ Niên nghe Vệ Sĩ nói năng bậy bạ, nhíu mày nói: "Ngài nổi điên cái gì vậy? Xem ra là say đến không rõ ràng."
Vệ Sĩ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nói: "Cũng tốt, xem như là anh say đi, Tiểu Niên, nhưng mà em không có say."
"Em nói cho anh... Tiểu Niên... em không thích hắn."
Vệ Sĩ lại như khẩn cầu, lần nữa lặp lại: "Em nói thích anh lại một lần đi, cho anh một cơ hội... Cầu xin em... Lúc này dây, anh nhất định..."
Khúc Lê không nhận được hồi âm của Kỷ Niên, vội vàng tìm đến phía sân sau, liền nghe được lời này của Vệ Sĩ.
Cứ như bị người ta đấm cho một cái, trái tim liền trở nên khó chịu.
Bước chân không tự chủ dừng lại, môi hơi nhấp, đột nhiên cũng muốn nghe câu trả lời của Kỷ Niên.
Khúc Lê từ xa nhìn Kỷ Niên, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, phủ lên người Kỷ Niên.
Hắn thấy khóe miệng Kỷ Niên hơi hơi khơi lên, biểu tình anh trở nên nhu hòa, thái độ đó liền làm hắn tan nát cõi lòng.
Khúc Lê dường như không thể khống chế được suy nghĩ đáng sợ trong lòng mình.
Con quái vật trong lòng hắn như sắp phá tan xiềng xích, xúi giục, kích động hắn, xông lên phía trước, đem Kỷ Niên bắt trở về. Cắt đứt cánh chim của anh, buộc anh lại, khóa ở trong phòng. Trừ bỏ hắn liền không cho ai vào, cũng không ai có thể đụng vào...
Vốn là nên như thế, hắn cùng Kỷ Niên, hắn mới là người...
"Chát" một tiếng đánh giòn vang, đem con quái vật trong lòng Khúc Lê lần nữa giam lại.
Da Vệ Sĩ vốn trắng, hiện tại trên gương mặt trắng nõn của hắn liền xuất hiện một dấu tay màu đỏ đầy rõ ràng.
Hắn có chút ngẩn ngơ nâng tay lên chạm vào mặt mình, lại nhìn về Kỷ Niên, dường như có chút không ngờ anh lại làm như vậy.
Kỷ Niên vẫy vẫy cái tay có chút đau, nâng cằm lên, nhìn Vệ Sĩ từ trên xuống: "Cút!"
Khúc Lê yên lặng che mặt, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy mặt của mình cũng hơi đau đau.
Vệ Sĩ mở to mắt, không dám tin việc mới xảy ra. Nhưng vết tay hằn trên mặt vẫn còn nóng rát, khiến hắn không thể không tin.
"Anh nghĩ cũng nhiều thật!"
"Anh và tôi là ai? Đều đã không gặp lâu như vậy, vậy mà anh vẫn còn nghĩ tôi thích anh?"
Kỷ Niên mắt hơi hơi nhướng, nói: "Huống chi lúc trước người nói lời xin lỗi là ai nha? Bây giờ còn ở chỗ này diễn vở tình thâm nghĩa trọng, đến cùng là muốn diễn cho ai xem đây?"
Kỷ Niên không nghĩ tới một cái tát vậy mà vẫn chưa đủ để đánh hắn tỉnh.
Kỷ Niên tát một cái cũng dùng 10 phần sức lực, nhìn bàn tay chính mình cũng đỏ lên vì dùng lực lớn như vậy.
Vệ Sĩ nửa mặt sưng lên, lại vẫn chưa từ bỏ tiếp tục vươn tay nắm lấy ống tay áo Kỷ Niên.
Hắn lộ ra một nụ cười khó coi, khóe miệng hơi nhếch, nói: "Em không thích anh, chẳng lẽ em thích Khúc Lê sao?"
"Lại sao nữa? Anh cùng Tiểu Lê có chuyện gì?" Kỷ Niên ném cho hắn một cái liếc sắc lẹm.
Vệ Sĩ nói: "Tiểu Niên, em không lừa được anh. Anh đã điều tra qua, em cùng Khúc Lê biết nhau chỉ có nửa năm, lại đột nhiên kết hôn. Em có dám nói đây là thật lòng? Không hề có ý định dùng chuyện này chọc tức anh? Tiểu Niên, em đừng tức giận, chuyện cùng Trình gia bên kia liên hôn là do cha anh quyết định. Anh không biết chuyện này. Em đừng tức giận, chúng ta làm lại từ đầu được không?"
"Anh lại nói hồ đồ cái gì nữa? Cho rằng mị lực của bản thân thật sự lớn như vậy? Nếu không có chuyện liên hôn với Trình gia và Khúc Lê, tôi liền sẽ cùng anh ở bên nhau?"
Kỷ Niên thật có chút không muốn nói: "Có liêm sỉ một chút được không vậy?!"
Kỷ Niên trên dưới đánh giá Vệ Sĩ, nói: "Lại còn so chính mình với Khúc Lê. Chậc, anh nào có so được với em ấy."
Vệ Sĩ không chịu nổi việc Kỷ Niên nhìn hắn với ánh mắt như vậy, nói: "Tiểu Niên! Khúc Lê có thể cho em cái gì?! Hắn ta trước khi gặp em hoàn toàn không có nghề nghiệp gì, quá khứ căn bản là nghèo khổ, hắn ta chính là một kẻ không có gì! Hắn ta như vậy mà dễ dàng cùng em kết hôn, em cho rằng hắn ta là thật tình?! Hắn có thật sự thích em sao? Tiểu Niên, em nghĩ kĩ lại đi, chẳng lẽ không phải vì tiền..."
"Tôi là yêu Niên Niên."
Khúc Lê từ trong chỗ tối đi ra, trong mắt toàn là chán ghét nhìn thẳng vào Vệ Sĩ. Tiến đến đem tư thế bảo hộ mà đem Kỷ Niên ôm vào trong ngực, như là hổ dữ bảo vệ đồ ăn của mình.
Kỷ Niên có chút nghi hoặc vì sao Khúc Lê lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng mà lại vừa khéo.
Vệ Sĩ hốc mắt cũng đỏ lên, khó chịu cất tiếng nói: "Ngươi buông em ấy ra!"
Kỷ Niên ở trong ngực Khúc Lê xoay người, vươn tay vòng lên cổ Khúc Lê.
Khúc Lê tay đặt trên eo Kỷ Niên, có chút khó hiểu mà nhìn Kỷ Niên. Giây tiếp theo, Kỷ Niên liền dùng chút lực, kéo Khúc Lê xuống, nhắm thẳng vào môi mà hôn hắn.
Vệ Sĩ nhìn hai người trước mặt mình, hoàn toàn không coi hắn ra gì, lại vô cùng thân mật mà ôm hôn nhau, tức đến ngón tay cũng phát run.
Một cái hôn này kết thúc, Kỷ Niên hơi thở dốc, oán trách mà nhìn Khúc Lê, hôn một cái thôi mà làm gì phải dùng sức như vậy!
Đôi môi hơi sung đỏ, Kỷ Niên dựa vào người Khúc Lê, liếc đến Vệ Sĩ người đang vì tức giận mà phát run, nói: "Thấy được chưa? Hiện tại liền đoán xem tôi có thật lòng hay không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Niên khi mắng người: "Ngươi có bệnh?" "Ngươi nổi điên?" "Ngươi bò!"
Danh Sách Chương: