Xuống nhà bếp, cô pha ly sữa đem ra bàn ngồi uống. Tiếng vui đùa từ trên lầu truyền xuống, cô không cần nhìn củng biết gia đình cực phẩm nữ chính.
"" Ủa? Tiểu Thỏ, em chịu ra khỏi phòng rồi sao. Em làm chị lo muốn chết đấy""
Bà nữ chính hét lên chạy lại diễn trò chị em thân thiết. Cô thầm nghĩ ( xùy! Giả vờ mà. Chị em tốt cục shit ý. Nữ chính và nữ phụ không đội trời chung)
Tiểu Thỏ nghĩ rồi thầm mắng bà chị giả tạo này, cô tiếp túc uống sữa không để ý cô ta.
""Này con nhỏ kia, mày không nghe chị mày đang nói chuyện với mày sao, mày bị câm à? Sao không trả lời chị mày""
Ông cha của cô giận dữ đập bàn mắng. Cô vẫn không để ý uốn xong sữa rồi bỏ đi lên phòng,người không liên quan không cần mỏi miệng cãi.
""Này, con chết tiệt kia! Mày có nghe cha mày nói không. Đồ mất dạy, biến ra khỏi nhà tao ngay""
Bạch Phát cha cô la làng banh trời, ông tức xì khói quay sang bà mẹ kế Linh Linh nói:
""Linh Linh em thấy nó không, con khốn đấy nó thật hỗn hào không coi ai ra gì? Em sau này có chuyện gì đừng bênh vực nó nữa, nó có tôn trọng ai trong nhà này đâu""
""Thôi thôi, anh đừng tức giận nữa. Chắc Tiểu Thỏ không cố ý đâu, em không qtâm nó tôn trọng em hay không hix""
Bà mẹ kế khóc thút thít, rồi cha cô đau lòng an ủi nói sẽ đuổi Tiểu Thỏ ra khỏi nhà. Bạch Lam đứng ở bên cạnh nghe vậy mừng thầm trong lòng nhưng bên ngoài vẫn phải giả bộ thương tâm.
Tiểu Thỏ vào phòng dọn đồ rồi xách ra ngoài. Cô quyết định rời khỏi nhà chuẩn bị kế hoạch chờ mạt thế tới.
Cô bước xuống lầu, ba người ở dưới lầu không thèm để ý không. Cô không quan tâm, xách hàng lý bước ra khỏi cửa.