Sao lại nói là nửa thân người của một cô gái, bởi vì người đó chỉ có một nửa thân trên, lẳng lặng đứng trên bệ cửa sổ mà nhìn chúng tôi.
Tôi chỉ về phía cửa sổ nói với Lý Hải Ninh, thứ kia đang ở đó. Lý Hải Ninh căn bản không tin lời tôi nói, đột nhiên anh ấy nói với tôi một cách hằn học, em đừng náo loạn nữa, hôm nay anh “làm” em là cái chắc rồi. Nghe thấy Lý Hải Ninh nói những lời này, tôi chợt thấy kinh hãi, không biết tại sao anh ấy đột nhiên lại nói với tôi những lời như thế nữa. Tôi hơi nghi hoặc, cũng rất đau lòng, từ khoảnh khắc đó tôi dần hiểu ra, tôi ở trong lòng của Lý Hải Ninh thật ra chẳng là gì cả.
Nhìn thấy tôi khóc, Lý Hải Ninh vẫn không để tâm, anh ta từ trên người của tôi ngồi dậy, bắt đầu cởi quần áo. Vừa cởi vừa cười với tôi. Tôi nhìn nụ cười của anh ta, cảm thấy cực kì buồn nôn.
Ngay lúc anh ta đang cởi được một nửa, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng lộp cộp, giống như là tiếng chân trần của ai đó chạy loạn trong phòng. Âm thanh đó cực kì quen thuộc với tôi, có điều cũng là cơn ác mộng cả ngày lẫn đêm của tôi. Thế nhưng hiện giờ khi nghe được nó tôi cảm thấy âm thanh này thật tuyệt vời, giống như một loại âm thanh tự nhiên.
Tôi nghe thấy, Lý Hải Ninh đương nhiên cũng nghe thấy. Anh ta sững người một lát, đưa mắt nhìn xung quanh sau đó hỏi, tiếng gì vậy?
Tôi nhìn Lý Hải Ninh đang ngồi trên người mình sau đó nói, chẳng phải anh nói muốn xem thử thứ đó sao? Nó đến rồi.
Lý Hải Ninh có chút ngờ vực, nhưng mà anh ta chắc hẳn đang cực kỳ căng thẳng. Tôi đoán thế là vì nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, không muốn thừa nhận bản thân đang sợ hãi, ra vẻ ung dung nói, cho dù có đến thật anh cũng không sợ, em cho rằng anh sẽ bỏ qua cho em sao? Lý Hải Ninh nói xong lại nhào lên người tôi.
Nhưng vào lúc này, đèn trong phòng bỗng lóe lên sau đó vụt tắt.
Lúc Lý Hải Ninh chạy ra ngoài, trên người không mặc gì cả, tôi đoán anh ta đã bị dọa cho sợ chết rồi. Trước khi tháo chạy, anh ta còn run rẩy nói bị thứ gì đó sờ vào bàn chân....
Sau Lý Hải Ninh, rất nhiều năm sau đó tôi đều không yêu ai nữa, mãi cho đến khi gặp lại Lưu Dương.
Sau khi Lý Hải Ninh bỏ chạy, phòng khách sạn bỗng trở nên lạnh đến đáng sợ, trong bóng tối tôi nhìn thấy có ai đó đang ngồi xổm trên ghế, bất động. Kể từ hôm đó, tôi dần cảm thấy thứ đó thực ra cũng không dọa người đến vậy, tôi cũng không còn sợ hãi nhiều nữa. So với Lý Hải Ninh, tôi thậm chí thấy nó còn dễ thương hơn.
Đương nhiên, chuyện nó quấy nhiễu tôi không vì thế mà thay đổi. Mỗi đêm nó vẫn như cũ sẽ xuất hiện trong ký túc xá, có lúc đứng trên cửa sổ, có lúc lại ngồi trên ghế. Nửa đêm trên ghế thường phát ra tiếng ồn ào, có những khi không ngủ được, tôi còn nói chuyện với nó nữa. Chỉ là nó trước giờ chưa từng đáp lại lời tôi, nhiều nhất chỉ là ghé sát bên tai tôi cười một tiếng.
Đêm trước buổi lễ tốt nghiệp đại học, tôi không cẩn thận làm mất lá bùa vàng. Tôi không biết mình đã đánh mất nó ở đâu và khi nào. Chỉ biết rằng lá bùa đã không còn nữa. Đêm mất đi lá bùa, tôi cảm nhận được thực sự nó đã tới rồi, lẳng lặng nằm trên giường của tôi sau đó duỗi tay vào trong chăn.
Đôi tay lạnh lẽo sờ từ chân đến lưng tôi, tôi không dám cử động, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Tôi không chợp mắt suốt đêm, cả người run bần bật, liên tục từ nửa đêm cho đến rạng sáng.
Sau khi trời sáng, điều đầu tiên tôi làm là quyết định đi về hướng nam. Bởi vì tôi muốn chạy trốn nên mới rời khỏi đây, thế nên rốt cuộc phải đi đâu bản thân cũng không rõ, sau đó tôi gọi cho bạn thân mình, cô ấy nói mình hiện đang ở Trường Sa, thấy vậy tôi không chút do dự nói để mình đến tìm cậu. Mẹ không thể hiểu nổi quyết định này của tôi, nhưng khi tôi nói với bà lá bùa đã biến mất, gương mặt mẹ bỗng kinh hãi, dường như so với tôi còn sợ hãi hơn. Có điều sau khi sợ hãi qua đi, bà bình tĩnh giúp tôi thu dọn hành lý, sắp xếp quần áo xong, còn đưa cho tôi ba nghìn tệ. Đến chiều mẹ dẫn tôi đi mua vé, lúc lên tàu hỏa mẹ không ngừng khóc ôm lấy tôi, nhưng từ đầu tới cuối một câu giữ tôi lại cũng không nói.
Tôi ở trên tàu, nhìn thành phố đang dần lùi xa, cảm thấy như mình đang mơ. Dường như tất cả những điều này không phải thật, tôi chỉ là đang mơ một giấc mộng dài mà thôi. Thế nhưng trên tàu người đến người đi, khiến tôi rõ ràng một điều, tôi thật sự đã rời thành phố này, rời xa thứ đã đeo bám mình suốt nhiều năm. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi thế mà lại có chút xúc động, tôi cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể chạy thoát rồi.
Khoảng thời gian sống ở Trường Sa, tôi đã trải qua cuộc sống cực kì thoải mái tự tại. Mỗi ngày tôi cùng bạn thân đi khắp nơi ăn uống, ca hát rất vui vẻ. Đương nhiên công việc cũng không tệ, tương đối ổn định, thu nhập cũng tốt. Tôi và bạn thân của mình thuê một căn hộ hai phòng ngủ, chúng tôi trang trí nhà theo ý thích của mình, thường xuyên ăn chơi say xỉn. Tất nhiên chỉ khi ở trong nhà mình chúng tôi mới như vậy.
Tôi đem chuyện xảy ra tối hôm đó kể cho bạn thân nghe, cô ấy nghe xong liền hãi hùng khiếp vía. Bạn tôi liên tục cảm thấy may mắn thay tôi, còn nói có lẽ đứa trẻ đó đã cứu tôi.
Thế nhưng khi tôi kể đến đêm tôi làm mất lá bùa vàng, cô ấy bỗng thở ra một hơi lạnh sau lưng tôi. Có điều sau đó bạn thân tôi nói, bây giờ cậu đã ở Trường Sa rồi, trời cao hoàng đế lại ở xa, đừng lo lắng nữa.
Tôi thực sự không lo lắng, trong lòng thầm nghĩ thứ đó làm thế nào cũng không thể đuổi tới đây nữa. Vậy nhưng sau đó tôi mới biết, thực sự là bản thân nghĩ nhiều rồi. Có một số thứ hoàn toàn không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ, tôi ở Trường Sa đến năm thứ ba, thứ đó lại đến tìm tôi lần nữa.
Trước đó, mẹ tôi còn gọi điện thoại nói khu tứ hợp viện lúc trước chúng tôi ở đã bị tháo dở, bây giờ khu đó được mở rộng trở thành một trung tâm thương mại. Tôi thầm vui mừng, cảm thấy cuối cùng cũng dở bỏ rồi, trong lòng đặc biệt vui.
Nguyên nhân khiến tôi vui mừng là vì tôi luôn cho rằng khu tứ hợp viện đó là nơi trú ẩn của thứ kia. Giờ tứ hợp viện không còn, thứ đó cũng nên chết đi hoặc chuyển đến nơi khác rồi. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy chẳng còn việc gì có thể tốt hơn chuyện này được nữa.
Vậy nhưng tôi vui mừng cũng quá sớm rồi.
Mùa hè năm đó Trường Sa mưa triền miên, khoảng thời gian ấy công việc của tôi cũng rất bận rộn, việc một vài người ở lại tăng ca trở thành chuyện như cơm bữa. Tôi thường phải bận đến 11, 12 giờ mới về nhà. Bạn thân tôi thì thoải mái hơn, mặc dù cũng là 11, 12 giờ, nhưng người ta là làm việc ở hộp đêm.
Tôi không biết có phải do mình tăng ca đến ngớ ngẩn hay bởi nguyên do nào khác, tôi cứ cảm thấy khoảng thời gian đó bầu không khí trong công ty có chút kì dị. Nhưng tôi không biết chắc sự kì lạ ấy đến từ đâu, có lẽ là do ánh đèn quá mờ, cũng có lẽ là do thang máy lúc hoạt động lúc không, hoặc là tượng Quan Công cầm đao đột nhiên bị gãy.
Tượng Quan Công này rất được sếp tôi coi trọng, không nói đến việc mỗi ngày đều thắp hương, mà mùng một ngày rằm đều sẽ cung kính chay tịnh. Ông ấy nói, từ lúc công ty mới thành lập đến nay đã thờ cúng Già Lam Bồ Tát, sau đó tôi mới biết Già Lam Bồ Tát là tên gọi của tượng Quan Công. Sếp còn nói Già Lam Bồ Tát này rất linh, vẫn luôn phù hộ cho ông. Năm ngoái ông ấy bị tai nạn xe hơi, mặt trước chiếc xe đều bị đâm nát, vậy mà người lại hoàn toàn không sao, chỉ trầy xước nhẹ ở trên mặt. Sếp tôi nói đó là do có Già Lam Bồ Tát phù hộ.
Nhưng mà từ đầu tôi đã cảm thấy tất cả những chuyện này có gì đó không bình thường, nhất là lúc cây đao trên tay Quan Công bị gãy. Cây đao gãy trượt từ tay rơi xuống đất, sếp tôi nhìn thấy cảnh tượng này không ngừng cúi người quỳ lạy, lạy xong còn không ngừng nhắc mãi tới lễ tạ thần.
Nhưng khi nhìn thấy cây đao gỗ bị gãy kia, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Quả nhiên, hôm ấy lúc tôi đi thang máy xuống đến bãi đậu xe thì xảy ra chuyện.
Bãi đậu xe nằm ở tầng một và hai, tôi nhớ rõ là mình đã bấm thang máy xuống tầng một, nhưng nó căn bản không dừng lại ở tầng một. Một người đồng nghiệp đi cùng tôi đã rất ngao ngán nói cái thang máy này lại bệnh cũ tái phát nữa rồi. Tôi mới nhận ra, trước đó thang máy này cũng xảy ra vấn đề. Hôm đó khi thang máy gặp sự cố tôi chỉ nghĩ có lẽ là tình cờ nhưng tối hôm sau nó lại chạy xuống tầng hầm lần nữa tôi liền biết đây tuyệt đối không phải tình cờ. Bởi vì lúc ở dưới tầng hầm tôi nghe rõ tiếng chân trần chạy tới chạy lui quen thuộc. Do đang đứng dưới tầng hầm trống không, âm thanh được khuếch trương lớn hơn, ngay khi tiếng bước chân đó xuất hiện đã gây nên âm vang vô cùng lớn. Lúc đó toàn thân tôi đều nổi da gà.
Tối đó tôi chỉ đi có một mình, tôi điên cuồng ấn thang máy nhưng nó vẫn dừng lại ở tầng hầm, tôi có ấn thế nào cái thang máy này vẫn đóng lại sau đó liền mở ra, lặp lại nhiều lần. Tôi bỗng chốc hoảng loạn, đang lúc do dự không biết có nên đi ra khỏi thang máy hay không tôi liền cảm thấy thang máy đang rơi xuống, ngay sau đó cửa từ từ đóng lại.
Thang máy đột nhiên chạy xuống, chỉ có thể là do thang máy bên trên có người. Nhưng lúc này thang máy chỉ có một mình tôi. Sau khi cửa đóng lại, tôi muốn ra ngoài lại không ra được.
Đèn ở tầng một vẫn luôn sáng, nhưng thang máy lại không hề mở ra khi đến tầng một, thay vào đó nó chạy một mạch lên đến tầng trên cùng, tầng 28.
Sau khi lên đến tầng trên cùng, cửa thang máy chậm chạp mở ra, bên ngoài một mảng tối đen như mực.
Tòa nhà của chúng tôi tương đối nổi tiếng ở Trường Sa, đương nhiên bây giờ xem ra đã là tòa nhà cũ, nhưng mấy năm trước vẫn còn khá mới. Nguyên do nổi tiếng là bởi vì ở đây liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái. Cũng vì những chuyện kỳ quái này cho nên giá cho thuê nhà rất rẻ, đây cũng là lý do khiến sếp của chúng tôi chọn chỗ này lập công ty.
Sau khi thang máy mở, tôi vô cùng hoảng loạn, tay chân luống cuống liên tục ấn nút bên trong thang máy. Thế nhưng bất luận tôi có ấn thế nào nó vẫn cứ đứng im một chỗ, bất động.
Đứng trước tình huống này, tôi không biết phải làm thế nào. Tôi vốn muốn ra khỏi thang máy thế nhưng đèn bên trong bắt đầu chớp tắt liên tục, sau đó thang máy rung chuyển. Trong lòng tôi sợ đến chết đi được, liền lăn người ra khỏi thang máy. Sau khi ra ngoài, cửa thang máy ầm một tiếng, đóng sầm lại sau lưng tôi. Sau đó phát ra âm thanh két két đi xuống.
Tôi chưa bao giờ lên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng chúng tôi, nghe nói nó vẫn luôn đang sửa chữa. Có điều tôi nghe được một số người nói nơi này vốn dĩ là một công ty rất nổi tiếng, nhưng sau đó xảy ra chuyện, ông chủ đột nhiên giết cả nhà rồi nhảy lầu tự sát. Từ đó về sau tầng lầu này liên tiếp gặp những chuyện phiền phức. Đầu tiên là một người làm tăng ca trông thấy hai đứa trẻ chơi đá bóng trong nhà vệ sinh, lại có một ông cụ nghe thấy tiếng cười quái dị ở hành lang.
Đương nhiên, những thứ đó đều là nghe kể lại, không biết là thật hay giả, tuy nhiên không có công ty nào làm việc trên tầng lầu này được quá nửa năm, điều này là thật. Vấn đề này sếp đã đích thân nói với chúng tôi, ông ấy còn nói, không có việc gì thì đừng đi lên đó. Bởi vì sau khi người đàn ông đó tự sát, lại có thêm hai ông chủ nữa cũng nhảy xuống từ tầng lầu này. Đặc biệt năm 2008, đã chết liên tiếp bốn, năm người.
Lúc đó chúng tôi nghĩ rằng mình đang nghe kể chuyện phiếm, tất cả đều không cho là thật. Nên cũng không quá coi trọng, nhưng cũng thực sự chưa từng đi đến nơi này. Vì sau năm 2008 không có công ty nào dám thuê nơi này nữa nên tầng thượng đã bị bỏ hoang.
Vậy nên lúc này, khi đang đứng ở đây, tôi đột nhiên nhớ lại những lời sếp đã nói. Hơn nữa sau khi thang máy đi xuống, tôi nghe thấy rõ ràng trên hành lang vọng lại tiếng cười của một người phụ nữ. Tiếng cười nghe rất rõ, nói là tiếng cười, nhưng nghe vào tai lại có cảm giác rất thê lương, cô tịch. Nghe được tiếng cười đó, tôi gần như muốn ngất đi.
Có điều tôi đã bị thứ đó hù dọa trong nhiều năm, cho nên đối với những việc này ít nhiều vẫn có khả năng miễn dịch. Sau khi tiếng cười đó dừng hẳn, tôi lấy điện thoại ra, mượn chút ánh sáng yếu ớt, bắt đầu ấn nút thang máy một cách điên cuồng. Thế nhưng tôi liên tục ấn nút, cái thang máy đó vẫn không có dấu hiệu đi lên. Ngay lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên bên tai tôi, chị ơi, thang máy này bị hỏng rồi.
Giọng nói của đứa trẻ đó vô thanh vô tức, tôi quay đầu lại, chỉ thấy một đứa nhỏ tầm năm, sáu tuổi đang đứng phía sau lưng tôi cách đó không xa, nhìn tôi với vẻ mặt vô hồn. Không nhìn thằng bé đó còn đỡ, vừa nhìn một cái tim tôi lập tức muốn nhảy ra ngoài. Đứa bé đó vóc người nhỏ nhắn, thân thể rách nát, trên mặt là một mảng tím đen, cũng không biết do ánh sáng hay do nguyên nhân nào khác, đôi mắt đó căn bản không nhìn thấy tròng trắng đâu cả.
Thằng bé nói câu đó xong thì không nói gì nữa chỉ nhìn nhìn tôi, tôi không biết làm sao để nói chuyện với nó và nên nói cái gì. Chính ngay lúc này, một cô bé tầm bảy tám tuổi mặc một bộ váy đỏ từ sau lưng cậu bé đi tới, khẽ gọi một tiếng, em trai.
Trong bóng tối, cậu bé liếc nhìn cô gái mới đến một cái rồi xoay người đi theo cô bé.
Sau khi hai đứa trẻ bỏ đi, sức lực trên người tôi yếu dần, không đứng vững được nữa. Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, không biết hai đứa trẻ khi nãy rốt cuộc là thứ gì. Phải mất một lúc tôi mới bình thường trở lại, suy nghĩ đầu tiên của tôi lúc này là phải mau chóng rời khỏi đây. Sau khi nghĩ xong điều này tôi mới cảm thấy mình sống trở lại, não cũng có thể hoạt động, tôi muốn tranh thủ thời gian tìm thang bộ.
Tôi vớ lấy chiếc cặp rơi dưới đất, lập tức đứng dậy, nhắm ngược hướng hai đứa trẻ vừa rời đi mà chạy. Tôi nhớ là mình cũng đã kiểm tra giờ, trên điện thoại hiển thị 11 giờ 41 phút.
Thiết bị lắp đặt trên tầng cao nhất này xem ra cũng không tệ, trên các bức tường nối liền hành lang đều được dán giấy dán tường. Mặc dù giấy dán đều đã cũ cả nhưng vẫn không bị bong tróc nhiều. Chỉ có tấm thạch cao trên đỉnh đầu bị rơi xuống vài miếng, để lộ ra những lỗ đen hình vuông. Tiếng gió thổi vù vù phát ra từ lỗ đen như thể sẽ có thứ gì đó chui ra từ chỗ này bất cứ lúc nào. Hai bên hành lang đều là cửa gỗ, khắp nơi trên đó đều có dấu vết cháy đen, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tôi ở trên hành lang lảo đảo chạy một mạch, đến gần cuối đường vẫn không thấy cửa thoát hiểm đâu, đang lúc sắp tuyệt vọng, chỗ ngã rẽ chợt xuất hiện một cánh cửa màu trắng, trên cửa viết bốn chữ “lối ra an toàn”.
Tôi đưa tay đẩy cửa rồi lao nhanh xuống cầu thang. Cái cầu thang này dường như sâu vô tận, tôi chạy rất lâu mới đến được phía dưới cùng. Đến nơi, tôi nhìn thấy trên tường viết số 28, khi nhìn thấy con số này tôi bỗng chốc rùng mình, tại sao tôi đã chạy xuống lầu nãy giờ nhưng ở đây vẫn là tầng 28? Lúc đó trong lòng tôi rất sợ hãi, không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, tiếp tục chạy xuống. Thế nhưng chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế này, bất luận là tôi chạy xuống bao nhiêu tầng thì trên tường vẫn viết con số 28.
Trước nay tôi chưa từng gặp phải loại tình huống thế này bao giờ, nghĩ đến thứ đó, trong lòng tôi nổi lên một trận oan ức, cảm thấy ông trời sao có thể đối xử với tôi như vậy. Tôi đứng trước chữ số 28 viết trên tường mà khóc lớn, thầm nghĩ bố mẹ mau mau đến cứu con, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên tôi lại nghĩ đến Lưu Dương. Tôi cũng không biết vì sao đột nhiên lại nhớ đến người này, dù sao thì trong cả đời này cũng chỉ gặp nhau có một lần.
Bố mẹ mà tôi mong nhớ trong lòng không xuất hiện, tiếng chân trần chạy trên nền đất lại tới. Lộp cộp…lộp cộp… Âm thanh truyền đến từ phía dưới lầu, tiếng bước chân trên lối đi cầu thang dội lại, đặc biệt vang vọng. Tôi cực kì sợ hãi trước âm thanh này, không dám đi xuống dưới lầu nữa, chỉ có thể xoay người chạy ngược lên. Nhưng lúc nãy khi chạy xuống dưới tôi đã mệt đến đứt hơi rồi, hiện giờ chỉ chạy lên được hai tầng mồ hôi liền tuôn như mưa, chân cẳng run lẩy bẩy đến mức không thể bước nổi thêm bước nào nữa. Thế nhưng phía sau lưng truyền lại tiếng lộp cộp từng bước từng bước tới gần, mỗi một tiếng đều như đánh vào trong tim tôi. Tôi chống tay lên đầu gối thở hổn hển một lúc, sau đó mở cửa thoát hiểm bước ra ngoài.
Vốn nghĩ sau khi ra ngoài vẫn là tầng thượng, nhưng sau đó mới phát hiện ra ấy thế mà không phải.
Cũng không biết đây là tầng của công ty nào, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, bên trong bức tường kính trong suốt là những vị trí làm việc được sắp xếp một cách ngắn nắp gọn gàng, cửa kính cũng đang mở lớn. Thế nhưng bên trong không có người. Dù vậy trong lòng tôi vẫn thấy bình ổn hơn đôi chút bởi vì ít nhất vẫn còn có ánh đèn. Vả lại, hiện đã hơn 11 giờ đêm, công ty có người mới là chuyện lạ, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể có vài người ở lại tăng ca.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng khi cánh cửa thoát hiểm ầm một tiếng đột ngột mở ra tôi bỗng bị dọa cho nhảy dựng, tôi quay đầu lại nhìn, không thấy gì. Tôi biết thứ đó lại đến rồi. Không hiểu tại sao tôi đã chạy xa như vậy, suốt hai năm qua đều không dám quay về nhà, thế mà thứ này vẫn tìm thấy tôi? Nhưng đây đã là vấn đề mà tôi không thể giải đáp rõ ràng được nữa rồi.
Nó đã đuổi tới đây, bây giờ tôi phải làm cách nào để chạy ra ngoài được đó mới là điều quan trọng.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ, lại chạy về phía thang máy, thế nhưng còn chưa chạy được đến nơi đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng chân trần, lộp cộp lộp cộp.
Tôi không ngờ thứ đó lại đuổi đến nhanh tới vậy, đang lúc không biết làm thế nào, đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Có người.
Nghe được âm thanh đó tôi mừng như điên, lần theo tiếng nói bắt đầu tìm kiếm.
Tiếng nói là của một nam một nữ, lúc tôi sắp tìm ra thì mới phát hiện hai người họ không phải là đang nói chuyện mà là đang cãi nhau rất kịch liệt. Tốc độ nói của họ rất nhanh, nói tới nói lui hình như là về vấn đề tình cảm. Vốn dĩ tôi không nên xen vào chuyện cãi nhau của người khác, nhưng tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Đến cửa phòng làm việc, tôi không chút do dự chạy thẳng vào trong. Vào đến nơi mới phát hiện có hai đứa trẻ đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài. Hai đứa trẻ trông rất dễ thương, một trai một gái. Bé trai tầm năm sáu tuổi, bé gái thì tầm bảy tám tuổi. Bé trai mặc một chiếc áo phông màu vàng và quần đùi màu xám, bé gái mặc váy đỏ, trên đầu cài một chiếc kẹp bướm màu hồng phấn.
Hai đứa trẻ thấy tôi cũng không có phản ứng gì, chỉ liếc nhìn một cái, không nói câu nào. Nhìn hai đứa trẻ này tôi cảm thấy có chút kỳ quái, dường như đã thấy qua ở đâu rồi, thế nhưng lúc đó do quá sợ hãi, tôi không thể nhớ ra.
Sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ rồi, trong lòng tôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, dù sao cũng có người rồi, thứ đó sẽ không dám chạy đến đây nữa. Thế nhưng nằm ngoài dự đoán, tiếng bước chân lộp cộp đó đã đến ngoài cửa phòng làm việc rồi nhưng vẫn chưa chịu dừng lại.
Ngay lúc tôi cho rằng bước chân ấy sẽ tiến vào trong, lại nghe thấy âm thanh lộp cộp từ trước cửa sượt qua, hướng về phía xa xa đi mất.
Nghe được tiếng chân từng bước từng bước đi khỏi, tôi thả lỏng người, ngồi phịch xuống đất. Sau đó lớn tiếng khóc.
Hai đứa trẻ đó dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy tôi khóc, vẫn tiếp tục im lặng ngồi đó, biểu cảm trên mặt không đổi. Tuy rằng chúng không có biểu hiện gì, nhưng người lớn trong phòng có lẽ đã nghe thấy, kế đó có người đẩy cửa bước ra.