• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đi dọc trên đường, do dung mạo của Lưu Yên Nghiên nên rất nhiều người chú ý, bỗng một người kéo nàng lại.

“ Cô nương coi bói chứ “ Một ông lão cười nhìn Lưu Yên Nghiên.

Nàng lạnh nhạt từ chối, nàng không tin vào mấy việc này.

“ Ta coi không lấy tiền đâu, chỉ thấy do cô nương hữu duyên thôi “ Lão cười nói.

“ Tiểu thư, coi miễn phí đấy, người thử đi “ Nhuỵ Nhi bên cạnh vui mừng nó.

Lưu Yên Nghiên thở dài đồng ý, dù sao nàng cũng đang rảnh.

“ Cô nương “ Ông lão gọi nàng, sau đó nói tiếp “Mệnh phạm sát kiếp “

“Mệnh phạm sát kiếp?” Nàng nhíu mày, ý này là thế nào?

Ông lão cười gật đầu vuốt râu.

“ Đừng nói tiểu thư như vậy chứ “ Nhuỵ Nhi bên cạnh tức giận. Nếu nói vậy ai muốn lấy tiểu thư nữa, hơn thế, nếu có người nghe được báo cho Vương Gia, tiểu thư sẽ gặp chuyện. Trong xã hội cổ đại, danh tiết nữ nhân rất quan trọng.

“ Không cần nói “ Dù sao nàng cũng không tin mấy cái này “ Đi thôi, cảm ơn lão “ nàng đưa ông lão hai đồng tiền.

Hắn từ chối đưa lại cho nàng, lúc đầu hắn đã nói hắn không lấy tiền. Lưu Yên Nghiên không quan tâm nhét lại cho hắn, sau đó xoay người bỏ đi.

“ Đúng là rất đặc biệt “ Ông lão lẩm bẩm.

“ Tiểu thư “ Đi được một lúc Nhuỵ Nhi liền kêu nàng.

Lưu Yên Nghiên liếc nhìn nàng ý bảo nàng nói tiếp.

“ Người có đói không?” Nàng ngập ngừng hỏi.

Nhuỵ Nhi nói làm nàng nhớ ra bụng đang biểu tình

“ Ta cũng đói rồi, đi tìm tửu lâu đi “

Nàng bước vô một tửu lâu lớn “ Cho ta một cái bàn, ở chỗ khuất người thôi.”

“ Hai cô nương mời đi hướng này “ Tiểu nhị vui vẻ dẫn đường cho nàng.

Đang chuẩn bị đi sau lưng chuyền đến một giọng nói “ Yên Nghiên? “

Lưu Yên Nghiên quay đầu, người nói là một nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu trắng, tóc đen dài như thác nước, đôi mắt đen láy, khí chất thuỳ mị thanh tao. Bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mĩ lạnh lùng, tóc dài cột đằng sau. Nàng nhíu mi nhìn hai người, đây là người khối thân thể này quen sao? Nhưng tại sao nàng nhìn trong mắt nam nhân kia có sự chán ghét? Lưu Yên Nghiên liếc mắt qua Nhuỵ Nhi hỏi nàng.

Nhuỵ Nhi mặt đã sớm tái lại, may mắn lắm tiểu thư mới quên được Tam Vương Gia, vậy mà tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, còn đi theo Khổng Vân Khuê - nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư.

“ Yên Nghiên, là muội sao? Từ hôm tân hôn đến giờ muội vẫn tốt chứ? Hôm nay muội khác quá ta nhận không ra “ Nàng dịu dàng nói, còn len lén liếc sang người nam nhân bên cạnh.

“ Ta vẫn khoẻ “ Nàng lạnh lùng nói, bao năm trên thương trường và hắc đạo nàng đương nhiên nhận ra nàng ta không có ý tốt thông qua đôi mắt.

“ Muội không còn giận tỷ chứ?” Khổng Vân Khuê e dè hỏi nàng.

Lưu Yên Nghiên nhướng mày, nàng nhìn qua Nhuỵ Nhi. Giận sao? Có vẻ cô bé này còn giấu nàng chuyện gì.

“ Tiểu thư “ Nàng lau mồ hôi hột.

“ Khuê Nhi, nàng làm điều dư thừa vậy làm gì?” Người nam nhân kế bên lạnh lùng lên tiếng.

“ Kha, ta...” Nàng nép vào người hắn.

“ Ta đói, đi trước đây “ Nàng không rãnh coi họ diễn trò.

“ Yên Nghiên, ta không phải cố ý, nhưng ta thật sự yêu Kha, chúng ta yêu nhau “ Khổng Vân Khuê hơi nâng giọng làm nhiều người chú ý bên này.

“ Ngươi yêu ai thì liên quan gì đến ta “ Nàng bình tĩnh nhìn nàng ta.

“Sao cơ?” Khổng Vân Khuê kinh ngạc, Long Minh Kha cũng hơi nhíu mày, hôm nay hắn cảm giác Lưu Yên Nghiên rất khác, gặp hắn cũng không còn bám theo, cũng không còn hận thù nhìn Khổng Vân Khuê, hơn nữa nàng không mặc y phục trắng nữa mà đổi sang màu tím, tóc cũng búi đơn giản nhưng không mất vẻ đẹp, hôm nay nàng nhìn khuynh quốc khuynh thành.

“ Ta nói ta đói rồi, còn ngươi yêu ai không liên quan đến ta “ Nàng lạnh như băng lên tiếng, nàng ghét ai cản trở nàng khi nàng dùng bữa.

“ Ta.. “

“ Để cho nàng đi “ Long Minh Kha giữ tay Khổng Vân Khuê.

“ Vậy được, Yên Nghiên chúc ngươi ngon miệng “ Khổng Vân Khuê bùi ngùi nói, nhưng trong lòng sớm đã kinh ngạc không chịu nổi, Lưu Yên Nghiên hôm nay rất đáng sợ.

Long Minh Kha nhìn theo hướng nàng đi, lúc nãy hắn không cảm nhận lầm, trên người Lưu Yên Nghiên có sát khí, khí chất này lúc trước nàng ta chưa bao giờ có.

“ Kha “ Khổng Vân Khuê thấy hắn nhìn theo Lưu Yên Nghiên thì vội lên tiếng.

“ Đi thôi “ Hắn thu hồi tầm mắt.

Trong phòng chữ Thiên, một nam nhân tóc trắng như tuyết, khuôn mặt mĩ lệ ngồi trên quan sát hết thảy, hắn phất tay cho một ám vệ đi vào.

“ Điều tra nữ nhân đó “ Hắn nhẹ giọng ra lệnh.

“ Dạ “ Ám vệ thoắc cái biến mất.

“ Tiểu thư, hồi nãy người thật giỏi nha “ Nhuỵ Nhi ngồi đối diện mắt ngưỡng mộ nhìn nàng, nàng có thể đả bại được Khổng Vân Khuê đáng ghét đó.

“ Ta cho muội ba phút kể lại cho ta tất cả, họ là ai?” Nàng nhìn Nhuỵ Nhi.

“ Tiểu thư, người thật sự muốn biết sao?” Nàng e ấp hỏi.

“ Phải “ Lưu Yên Nghiên lạnh nhạt gật đầu.

“ Dạ, nữ nhân tên Khổng Vân Khuê là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư, cũng là Nam Quốc đệ nhất tài nữ, còn nam nhân là Chiến thần Tam Vương Gia của Nam Quốc, hai người đã đính hôn và sẽ tổ chức hôn lễ vào mấy tháng nữa “ Nhuỵ Nhi bất bình nói, tại sao lại là Khổng Vân Khuê? Rõ ràng tiểu thư nàng tốt hơn nha, Nam Quốc đệ nhất tài nữ gì chứ, tiểu thư còn hơn như thế.

“ Vậy tại sao nàng ta lại nói những lời như vậy “ Nàng tiếp tục hỏi.

“ Là vì... tiểu thư người từng thích Tam Vương Gia “ Nàng cúi thấp đầu nói.

“ Vậy sao?” Lưu Yên Nghiên cười nhẹ.

“ Tiểu thư người không sao chứ?” Nàng ngẩng đầu nhìn. Nàng biết tiểu thư yêu Tam Vương Gia từ lâu, vậy mà Tam Vương Gia luôn không để ý đến nàng.

“ Ta không sao, hắn không thích ta , ta cần gì theo đuổi hoài “ Lưu Yên Nghiên lạnh nhạt nói.

Nhuỵ Nhi vui mừng kêu to, cuối cùng nàng cũng quên được Tam Vương Gia, tiểu thư sẽ không còn buồn vì hắn nữa. Lưu Yên Nghiên cười nhạt, nàng vốn không phải nàng ta đương nhiên sẽ không yêu hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK