Không có thiên lý! Tiểu Trư ngày nào cũng cùng những đứa bé kia trèo tường, nghịch đất, chọi tổ chim, cũng không thấy cô học hành hẳn hoi, vì sao mà còn cao điểm hơn anh trong cuộc thi toàn quốc vậy?
Mẹ anh cũng tỏ vẻ hoài nghi, “Con bé nhà họ Lâm có ăn gian hay không vậy?” Mẹ vẫn mang ấn tượng rất xấu từ lần đầu tiên gặp Lâm Tiểu Trư.
Mặc dù không phục, Hi Khang vẫn là vuốt lương tâm giải thích thay Tiểu Trư, “Không đâu mẹ ạ, cậu ấy chưa bao giờ làm chuyện này.”
Cha đứng một bên âm thầm thở dài, lên tiếng bổ sung: “Ban đầu lão Lâm chính là như vậy, cũng không nhìn thấy tài năng thật, tẩm ngầm tầm ngầm mà đứng đầu cuộc thi, thật sự là khiến người ta tức chết. Aizzz, di truyền đó!”
Mẹ vẫn không tin chất vấn: “Lão Lâm thật sự lợi hại như vậy sao? Em thấy chú ấy rất khờ.”
“Dĩ nhiên là thật.” Mặc dù rất mất mặt, cha vẫn quyết định nói thật, “Đầu tiên thì bọn anh cũng không tin, không phục lắm, còn vắt chân lên cổ làm việc, cuối cùng rất lâu sau vẫn không đuổi kịp, cuối cùng mới phải thừa nhận quả thật là có ‘thiên tài’. Có đôi khi người phải theo mệnh.” Aizzz, chuyện cũ nghĩ lại mà buồn!
Hi Khang cũng nói: “Lâm Xảo Tiêm cũng rất thông minh, trong lúc giải đề thường xuyên có cách giải tắt, có khi đem so sánh với cách của thầy dạy còn nhanh hơn. Hơn nữa cậu ấy cũng rất kiêu ngạo, coi thường những chuyện lén lút chó má kia.”
“Ừhm, nó chỉ cần di truyền một nửa thông minh của cha nó cũng đủ để ứng phó hết trung học khóa thứ nhất.” Cha khen ngợi rồi nhìn con, không chửi bới người khác sau lưng, thật không tệ.
Hi Khang nhớ kĩ lời nhận xét của cha về thiên tài, cũng không chịu thua cầm sách, “Bây giờ con sẽ đi đọc sách ngay, con không tin không thể vượt qua cậu ấy.”
Cha cười khuyên anh: “Hi Khang, con cũng đừng cố quá, vận khí con coi là tốt, tài mới dùng được có nửa phần, cố gắng sẽ vượt qua. Con có biết trước ngày trước chú Lâm cũng phải vượt qua chúng ta bao nhiêu bài kiểm tra không? Số lẻ cũng tới hai con số đấy. Cần mẫn đó mới là lớn, lão Lâm là đối thủ lợi hại nhất mà đời này cha gặp phải, cha thua cũng tâm phục khẩu phục.”
Hi Khang nghe đến tròn mắt, chú Lâm lợi hại như vậy sao? Lại có thể khiến một con người kiêu ngạo như cha có thể thản nhiên thừa nhận tài nghệ không bằng người ta.
Mẹ vẫn không tin như cũ, “Không thể nào, lão Lâm lợi hại như vậy sao lại đi chịu sống trong một cái huyện thành nhỏ nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn đi làm cấp dưới cho anh.”
“Aizz, ban đầu sở nghiên cứu là muốn mời chú ấy, nhưng chú ấy từ chối, cho nên mới có thể đến phiên anh. Hơn nữa đôi khi không phải là bản lĩnh lớn nhất định phải có chức vị cao, sự lựa chọn cùng duyên số cũng rất quan trọng.” Cha cười khổ sờ sờ cái đầu càng ngày càng ít tóc, không biết sau hôm nay mình còn có thể giữ hình tượng được thông minh tuyệt đỉnh trong mắt vợ con hay không?
“Từ chối ư?” Mẹ cất cao giọng, “Đầu óc chú ấy có bệnh à, bao nhiêu người đến đầu rụng hết tóc* cũng không vào được sở nghiên cứu của các anh, chú ấy lại đi từ chối?”
(*đầu rụng hết tóc: Ý nói đến già)
Cha do dự một chút, “Khụ, cái này, xem như chú ấy là thích người đẹp không thích giang sơn đi, chú ấy muốn sống cùng mẹ Xảo Tiêm, bỏ qua công việc này, tự nguyện đến sống ở một huyện thành nhỏ.” Quả nhiên, cha nhìn thấy trong mắt mẹ hiện lên một ánh sáng cảm động. Aizz, danh hiệu người vợ tốt nhất đã mất.
Mẹ nhìn Hi Khang còn ở bên cạnh nghe, ôn hòa nhắc nhở anh: “Hi Khang, sao con không đi đọc sách hả? Không muốn vượt qua nha đầu kia nữa sao?”
“A, con biết rồi, con lập tức đi ngay, con nhất định phải đánh bại cậu ấy!” Hi Khang sục sôi ý chí chiến đấu vào phòng đọc sách.
Cha nhìn Hi Khang rời đi, nói với mẹ: “Chuyện này cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Còn trẻ chịu một chút sóng gió cũng tốt, trước kia không phải em lo nó kiêu ngạo sao? Em thấy chưa, không cần chúng ta phí sức nói, chính nó cũng biết là không nên kiêu ngạo.”
Mẹ gật đầu đồng ý, “Ừ, 0. 5 điểm là cái gì chứ? Em tin nếu Hi Khang nhà ta dốc toàn lực, khẳng định là có thể trở về ngôi vị đệ nhất.”
Cha thở dài một tiếng, không nhẫn tâm chạm vào người mẹ kiêu ngạo này, chỉ mong độ thông minh của đứa bé kia bị mẹ của nó trung hoà mất một phần, nếu không Hi Khang muốn hơn nó còn rất khó.
“A, anh vừa nói lão Lâm vì người vợ yêu mà bỏ cơ hội tốt, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?” Khuôn mặt mẹ trở nên rất hứng thú khi nói đến đề tài này.
Aizz, phụ nữ đúng là thích tám chuyện, cho dù là người phụ nữ kiêu ngạo cũng không có ngoại lệ. Cha thở dài một tiếng bắt đầu nhớ lại, ai bảo là do ông rất yêu vợ chứ?
***
Không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn, Hi Khang ‘thường trú’ ở vị trí á quân.
Mẹ cũng không thích đi tản bộ nữa, mặc dù mọi người vẫn khen Hi Khang, nội dung câu chuyện vẫn làm người ta khoái trá. “Bé gái nhà họ Lâm thành tích xuất sắc, đáng tiếc quá hung dữ, Hi Khang nhà bác ngoan, lớn lên lại đẹp trai nữa.” Loại khích lệ này thà không nói còn hơn, khen anh mà lại biến anh thành loại tiểu nhân hèn hạ đi khoe nhan sắc.
Nhiều năm sau, mỗi khi cha nói đến chuyện này còn nói anh may mắn hơn, dù sao chênh lệch không lớn, sóng gió không quá mạnh. Nhưng Hi Khang lại cảm giác mình bất hạnh hơn, nếu như giống cha cùng chú Lâm chênh lệch khá xa, anh còn có thể chấp nhận số mệnh. Song hết lần này tới lần khác, Lâm Tiểu Trư chỉ nhiều hơn anh 0.5-2 điểm, đều khiến anh tự cho rằng chỉ cần cố gắng một chút nữa là có thể vượt qua, cho nên vùi đầu ở trong ma chú* này cho đến khi phải lấy thân trả giá.
(*ma chú: câu thần chú của yêu ma, mê hoặc con người)
Sinh nhật Hi Khang vào một ngày tháng giêng, nhìn con trai vì muốn vượt Lâm Tiểu Trư mà ngay cả ngày nghỉ cũng không ngừng cố gắng, mẹ rất là vui mừng. Vừa hay có một đoàn xiếc thú người Nga biểu diễn tại Thượng Hải, mẹ liền dùng quan hệ rất lớn lấy được hai tờ vé, chuẩn bị dẫn Hi Khang đi xem vào ngày sinh nhật. Ai ngờ ngày đó đơn vị tạm thời có một công việc muốn đẩy nhanh tốc độ, cha mẹ Hi Khang và cha mẹ Tiểu Trư phải làm thêm giờ. Cho nên ‘trời sập xuống, nện vào đầu Tiểu Trư’*.
(*Tiểu Trư đi thay)
Buổi biểu diễn xiếc thú bắt đầu vào lúc xế chiều, bởi vì cha mẹ không ở nhà, hai người dứt khoát dùng tiền mừng tuổi ra khỏi cửa từ sáng sớm. Trước đi đến miếu thành hoàng dạo một chút. Đang ngày lễ, miếu thành hoàng nhộn nhịp hối hả, trong tủ ở các cửa hàng ven đường được trang hoàng bởi rất nhiều màu sắc rực rỡ, nhân viên bán hàng không để ý trời giá rét mà nhiệt tình mời khách ở cửa.
Tiểu Trư giống như một hạt đậu nhảy từ khu này đến khu khác, Hi Khang sợ hai đứa lạc nhau, đi theo phía sau cô bé, chẳng quan tâm nhìn người khác.
Ở khu bán thực phẩm, Tiểu Trư mua khá nhiều, Hi Khang ngăn lại cô, “Này, Tiểu Trư, những thứ đồ ăn ven đường không sạch sẽ, ăn vào sẽ bị tiêu chảy đấy.”
Tiểu Trư không trả lời, ông chủ bán thức ăn không vui, vỗ vào thành quầy, “Tiểu quỷ mày nói nhăng gì đó? Đồ ăn nhà ai không sạch sẽ?” Mấy ông chủ bên cạnh cũng trợn mắt nhìn.
Tiểu Trư vội vàng hòa giải, “Các dì các chú à, thật xin lỗi, đầu óc cậu ấy có bệnh.” Nói xong liền lôi Hi Khang thoát khỏi nơi thị phi.
Đến giải đất an toàn, Tiểu Trư đẩy hết đồ ăn vặt ngổn ngang trong tay vào Hi Khang, “Cậu cầm lấy cho tớ.”
Hi Khang nhất thời cầm lấy, nhưng ngay sau đó bất bình, “Đồ của cậu sao tớ phải cầm?”
“Đây là sự trừng phạt cho tội nói lung tung của cậu!” Tiểu Trư hầm hừ trách tội Hi Khang, “Cậu nói lung tung cũng không nhìn xem đấy là chỗ nào, cũng không sợ bị đánh sao, nếu làm liên lụy tới tớ thì sao?”
Hi Khang còn canh cánh trong lòng đối với câu mà Tiểu Trư nói đầu óc mình có bệnh, cũng thở phì phì đáp lại: “Tớ có nói sai sao? Những đồ ăn bày ngoài thế này, trong không khí nhiều vi khuẩn như vậy, cậu biết sẽ có bao nhiêu vi khuẩn rơi phía trên bề mặt thức ăn không?”
“Hừ, không sạch sẽ, ăn vào cậu có biết không?”
“Tớ chỉ biết là nguy cơ gây bệnh.”
“Tư tưởng cũ rích cậu có hiểu không? Thân thể con người có hệ thống miễn dịch càng chịu tác động mới càng thích nghi tốt. Thường người bị cảm cũng sẽ không bị ung thư.”
“Cậu nói sai rồi, hơn nữa cậu có hiểu là cậu đi quá xa rồi hay không? Quá kích thích sẽ làm thương tổn hệ thống miễn dịch.”
… Hai người một đường biện luận, Tiểu Trư móc đồ ăn vặt từ trong túi ra, ăn ngon lành, bỏ lại thứ khó ăn, còn thừa lại bắt Hi Khang ăn.
Hi Khang giận nói: “Cậu mua thì tự ăn đi.”
Tiểu Trư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tớ là mua cả phần của cậu nha, nếu lãng phí Lôi công công sẽ đánh cậu đó.”
(*Lôi công công: Thần sấm sét)
“Lúc nãy tớ không cho cậu mua, cậu tự mình giải quyết đi.”
“Này, cậu không nhìn thấy lòng tốt của tớ à, tớ mặc kệ, đây là nhiệm vụ của cậu.”
“Cái này gọi là cậu ép mua ép bán!”
“Tớ vừa tịch thu tiền của cậu, cái này gọi là vô tư kính dâng.”
… Hai người vẫn ầm ĩ đến khi xiếc thú bắt đầu, những thứ đồ ăn vặt kia cuối cùng vẫn vào trong bụng Hi Khang. Thật ra thì mùi vị cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không có vấn đề lớn gì, cho nên Hi Khang không còn tức giận như trước. Chỉ là Tiểu Trư kia có thể ăn rất nhiều, vừa vào bàn đã đi mua hai bịch bắp rang bơ, không nói câu gì đã bắt anh nhận một bịch.
Chương trình xiếc thú bắt đầu, người bay trên không trung, làm xiếc trên dây, thuần phục hổ… Tiết mục rất đặc sắc, hai người thỉnh thoảng ngạc nhiên ồ lên.
Sau đó ông Clown ôm một con chó nhỏ lên sân khấu, con chó nhỏ rất không nghe lời, Ông Clown làm dáng vẻ tức giận, muốn trừng phạt con chó nhỏ. Ông ta đè con chó đang giãy dụa, trói một cây gậy trúc trên người nó, ở đầu câu gậy trúc thắt một khúc xương, xương huơ huơ trước mặt, con chó vồ vập nhưng vẫn không ăn được. Con chó đuổi theo xương, chạy, vẫn không đuổi kịp khúc xương kia, Ông Clown ở một bên cười lăn lộn.
Cả rạp xiếc bởi vì con chó nhỏ ngu xuẩn cùng trò của ông Clown mà cười vui, Tiểu Trư cũng cười ngửa tới ngửa lui. Chỉ có Hi Khang cười mấy tiếng rồi không cười nổi nữa. Anh thấy mình đều ở phía sau Tiểu Trư, vì 0.5-2 điểm chênh lệch kia mà cố gắng, nhưng vẫn không thành công, không phải giống con chó nhỏ kia sao?
Hi Khang vô cảm quay đầu nhìn Tiểu Trư cười vô cùng vui vẻ, trong lòng không khỏi nghĩ rằng “Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng*”. Nhưng nếu không có Tiểu Trư, giữ cái danh đệ nhất kia còn có thể sung sướng sao? Ai mà biết được?
(*Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng
Chu Du tự Công Cẩn là khai quốc đại công thần có công cực lớn trong việc giúp nhà họ Tôn lập nên Đông Ngô. Ông là người yêu âm nhạc, lễ phép khiêm tốn, nhưng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ông bị mô tả như một đứa trẻ ngô nghê và nóng tính, bị Gia Cát Lượng chọc tức 3 lần đến chết. Nhà văn còn viết một câu khá nổi tiếng rằng trước khi chết Chu Du phẫn uất mà than: “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng?” Câu này không có thật. Trong bộ “Tướng Soái Trung Quốc Toàn Truyện” của các tác giả Trịnh Phúc Điền, Khả Vĩnh Tuyết và Dương Hiệu Xuân có ghi: “đó là lời lẽ của nhà văn, hoàn toàn không đáng tin”. Nhưng câu nói nổi tiếng trên vẫn được lưu truyền và mang ý nghĩa nói lên nỗi niềm uất ức của một người khi nhận ra rằng “Núi cao còn có núi cao hơn.”).