Editor: Gấu Gầy
Đại lộ Chu Tước sắp đi đến cuối.
Cửa cung càng ngày càng gần, hiện lên một màu đỏ thẫm, màu sắc tươi đẹp mà không làm mất đi sự trang trọng, đối lập rõ ràng với bức tường cung điện kế bên.
Ở một chỗ cao hơn, ráng chiều kéo theo ánh tà dương đỏ rực treo trên mấy cành khô.
Ngu Bắc Châu xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho thị vệ đã chờ sẵn, chấp tay sau lưng, thờ ơ đi theo nội thị cầm đèn lồng vào cung điện.
Hoàng đế hiện giờ của Đại Uyên hùng tài đại lược*, có dã tâm thâu tóm thiên hạ, thống trị các nước, quét sạch đại hoang. Đồng thời cũng mang tiếng bạo quân chuyên quyền độc tài, bất nhân tàn bạo.
Mấy năm trước vẫn còn bảy nước san sát, hiện giờ ba nước tiếp giáp xung quanh đã bị Đại Uyên xoá sổ, chỉ còn lại ba nước kéo dài hơi tàn. Các nước nhỏ cộng hết lại cũng không gây được sóng gió, không đủ để uy hiếp. Hơn nữa Uyên Đế chính trực tráng niên, khát vọng thiên hạ không hẳn là không thể thực hiện.
Lần này, Ngu Bắc Châu lại đánh bại Nam Lương trở về. Tính ra, chỉ còn Vệ quốc và Dự quốc là chưa đưa vào bản đồ Đại Uyên, thành tựu mà cổ nhân không ai đạt được đã gần trong tầm tay Uyên quốc.
Rất nhanh, y đã tới trước điện.
Nội thị thông báo xong, cúi đầu đứng ở cửa, không dám tiến thêm một bước.
Ngu Bắc Châu nhấc chân bước vào đại điện.
Uyên Đế đang ngồi ngay ngắn trên long bào huyền sắc, không giận tự uy.
Mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện rủ xuống, che lấp đôi mắt thâm thúy của vị cữu ngũ chí tôn, càng làm tăng thêm cảm giác sắc bén từ trên cao nhìn xuống.
Cung điện rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ.
Toàn bộ hoạn quan nội thị trước sau đại điện đều quỳ rạp xuống đất, ngay cả một câu Bệ hạ bớt giận cũng không dám khuyên can, an tĩnh đến mức gần như tĩnh mịch.
Lúc này, cũng chỉ có sủng thần Ngu Bắc Châu được Uyên Đế coi trọng mới còn đứng vững.
Ngu Bắc Châu lướt qua một lượt, tinh mắt liếc đến công văn rải rác trên mặt sàn, trong lòng đã rõ, đây là tấu chương khiến Uyên Đế nổi giận.
Tục ngữ nói rất đúng, gần vua như gần hổ. Đặc biệt là trước mặt Uyên Đế xưa nay lãnh khốc, hỉ nộ khó lường, càng phải cẩn thận từng li từng tí, như đi trên băng mỏng.
Ngu Bắc Châu không hề sợ hãi, trực tiếp chắp tay: "Mạt tướng tham kiến Bệ hạ."
Nhìn thấy y đến, sắc mặt Uyên Đế mới có chút chuyển biến tốt đẹp: "Ngu Khanh."
Trước mặt Uyên Đế, Ngu Bắc Châu thường ngày không có hình tượng cũng bị ép phải đứng thẳng người, lời ít ý nhiều, không chút dây dưa: "Khởi bẩm Bệ hạ, Nam Lương đã viết thư hàng, hai ngày nữa sẽ đưa tới hoàng thành."
Uyên Đế cười to: "Được lắm! Không hổ là Ngu Khanh!"
Trong chốc lát, bầu không khí nặng nề tiêu tán, Lang trung lệnh quỳ trên mặt đất lặng lẽ thở phào. Hắn biết rõ Uyên Đế tính tình hỉ nộ bất định, sợ thiên tử giận dữ, đầu mình khó giữ.
Cũng may Bắc Ninh Vương đã trở về.
Trong triều ai mà không biết, Bệ hạ đối với Bắc Ninh Vương trẻ tuổi coi trọng có thừa.
Hoàng đế tiếp tục hỏi y: "Không biết Ngu Khanh làm cách nào phá được cửa thành của Nam Lương Hô Diên thị?"
Kỳ thật, những điều này đã được báo cáo trong chiếu thư, nhưng Uyên Đế quan tâm quân sự nên muốn hỏi kỹ.
"Mạt tướng vây thành mấy ngày, thừa dịp đô thành Nam Lương tập trung binh lực ở cửa bắc, dùng tinh binh vòng ra phía sau, đồng thời tiến công, đại phá cửa nam, đánh thẳng vào bao vây hoàng cung, cuối cùng thành công chiếm được. Bắt giặc trước hết phải bắt vua, hiện giờ Nam Lương đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ đợi Bệ hạ hạ lệnh, tinh binh Thiên Cơ lúc nào cũng có thể mở rộng cửa thành Nam Lương, nghênh đón thiết kỵ Đại Uyên."
Tuy rằng chỉ có ít ỏi mấy lời, nhưng Uyên Đế cũng từng mang binh đánh trận, dĩ nhiên hiểu rõ nguy hiểm cỡ nào.
Cái khác không nói, nhưng dẫn theo mấy trăm tinh binh phá tan cửa thành, chỉ chiếm chỗ trọng yếu, giống như đánh rắn bảy tấc, phải đủ hung hãn đánh cho nó ngóc đầu không kịp, nếu sơ suất sẽ rơi vào kết cục bị cấm vệ quân vây giết.
Pháp luật Đại Uyên nghiêm khắc, nếu phạm sai lầm, đều bị xử trí bằng quân pháp.
Nhưng Ngu Bắc Châu không chỉ xông lên, còn đánh một trận cực kỳ đẹp.
Nam Lương Hô Diên thị khuất nhục bị mấy trăm tinh binh bắt sống, tin này ít ngày nữa sẽ truyền khắp đại hoang, trở thành chuyện cười của trăm nhà văn nhân và bách tính các nước.
Ai bảo lúc trước liên hợp dẫn binh tấn công Đại Uyên, Nam Lương là nước nhảy cao nhất.
Uyên Đế xuyên qua chuỗi ngọc trên mũ miện quan sát vị tướng quân trẻ tuổi hăng hái, tán thưởng trong mắt càng sâu.
Ngu Bắc Châu ở bên ngoài Đại Uyên thanh danh không tốt, đều vì thủ đoạn tàn nhẫn của y.
Lúc trước, sau khi đánh hạ Hung Nô, mấy vạn lính Hung Nô hoặc là bị y chôn sống, hoặc là bị chém đầu dìm chết... Không để lại ai trừ phụ nữ trẻ em.
Nhưng bản thân Uyên Đế lại là bạo quân, bất kể dẫn binh hay làm Hoàng đế đều giống nhau. Hơn nữa những năm gần đây, Đại Uyên khuếch trương nhanh chóng cũng có liên quan đến việc ông biết cách chọn nhân tài, tận dụng đúng lúc.
Cho nên đối với thủ đoạn của Ngu Bắc Châu, Uyên Đế chẳng những không ghét, mà còn thập phần yêu thích.
Đại Uyên phải cung cấp lương thảo cho mấy chục vạn đại quân, nếu chia cho Hung Nô, khẩu phần ăn của quân binh sẽ không đủ. Còn nếu dễ dàng thả đi, chỉ cần không chết, Hung Nô lúc nào cũng có thể tập trung lực lượng ngóc đầu trở lại, đến lúc đó hao phí nhân lực vật lực, hy sinh vẫn là quân sĩ Đại Uyên.
Hơn nữa, chiến trường xưa nay đều thay đổi trong nháy mắt.
Mấy trăm năm trước, Ngô Vương Phù Sai nhất thời mềm lòng tha mạng cho Việt Vương Câu Tiễn. Nào ngờ Câu Tiễn nằm gai nếm mật, mười chín năm sau rốt cục mang binh diệt Ngô. Nhổ cỏ không tận gốc, nhất định hậu hoạn khó lường.
Loại trừ Nam Lương, chỉ còn lại Dự Quốc và Vệ Quốc.
Tâm nguyện mấy đời đế vương Đại Uyên nhất thống Trung Nguyên sắp thành hiện thực, cho dù lãnh khốc như Uyên Đế cũng không nhịn được xúc động.
Nghĩ đến đây, Uyên Đế lộ ra nụ cười hiếm có: "Có được Ngu Khanh là may mắn của Đại Uyên. Sáng mai tảo triều, quả nhân sẽ ban thưởng xứng đáng!"
"Mạt tướng không dám nhận."
Ngu Bắc Châu cũng cười nói, thần thái vui tươi.
Thấy tâm tình y tốt, Uyên Đế hỏi thêm một câu: "Quả nhân thấy Ngu Khanh hôm nay vào điện tâm tình không tệ, có chuyện vui sao?"
Hồng y tướng quân híp đôi mắt phượng: "Cũng không phải chuyện vui gì, chẳng qua vừa mới gặp lại một vị cố nhân."
Uyên Đế vốn khách khí, nghe Ngu Bắc Châu nói vậy, không truy vấn nữa, chỉ gật đầu nói: "Nếu chỉ còn hai nước Vệ Dự, Nguy Sơn quân vẫn chưa trở về, thẳng đến cuối năm không có chiến sự, Ngu Khanh cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tấn công Dự Quốc."
"Tạ Bệ hạ quan tâm. Nếu không có chuyện gì, vi thần xin cáo lui."
......
Bên này, Tông Lạc cùng Cố Tử Nguyên dẫn theo đệ tử Nho gia, cũng thuận lợi đến nơi thường trú.
Nói là nơi thường trú, thật ra là mấy cái sân không lớn không nhỏ.
Đại Uyên cầu hiền như khát, nên đã đặc biệt dành ra một khu vực trong hoàng thành cho các học sinh vào ở.
Nho gia được phân đến đây, sát vách là học sinh Y gia và Mặc gia, vừa nhìn thấy đã chào hỏi hành lễ với nhau, bầu không khí rất hòa thuận.
Trong khoảng thời gian này, số lượng học phái tiến vào Đại Uyên tăng lên đáng kể, bởi vì bách gia yến sắp được tổ chức ở kinh thành Đại Uyên.
Bách gia yến là một đại yến mà chư tử Bách gia tiến hành trao đổi học thuật và tư tưởng với nhau, cứ ba năm tổ chức một lần. Yến hội kéo dài mấy tháng, chủ yếu thi võ, săn, sách, lễ, nhạc, biện, sáu hạng mục, mỗi hạng mục chọn ra một vị khôi thủ.
Ngoài ra, còn có các hoạt động bên lề như bách gia biện luận, các nhà luận đạo, lễ tế tự Lạp Nhật* (mồng tám tháng chạp), đối rượu đông nguyệt,... kéo dài đến trước giao thừa, đại yến mới hoàn toàn kết thúc.
Chư tử bách gia nhiều loại tư tưởng hoà lẫn, các chức vụ cao gần như bị Khanh, Đại phu* khống chế. Bình dân áo vải nếu muốn xuất đầu lộ diện, gia nhập học phái là sự lựa chọn tốt nhất.
Mà Bách gia yến chính là yến hội thu hút ánh mắt của người trong thiên hạ, là cơ hội tốt nhất để một bước lên trời, học sinh nghèo tất nhiên không thể bỏ qua. Các học phái muốn làm quan cũng cạnh tranh kịch liệt.
Tông Lạc vừa cất hành lý xong, quay đầu lại nhìn thấy Cố Tử Nguyên đang gõ cửa.
"Có chuyện gì vậy Tử Nguyên?"
Cố Tử Nguyên đáp: "Không phải chuyện lớn gì, chỉ là ta vừa đi ngang qua hiệu sách gia đình ở góc đường, thấy nhà bọn họ đang bán một ít giấy lụa đẹp mắt, có giấy sáp Kim Vân Long ngũ sắc, ngay cả giấy Trừng Tâm Đường cũng có bán, còn có sách lụa thượng hạng."
Tông Lạc lập tức hiểu ra.
Bách gia yến không chỉ là một nơi để giao lưu học thuật, mà còn là cơ hội tốt để các học sinh kết giao bạn bè. Danh tiên tương đương với danh thiếp hiện đại, không chỉ có thể đưa cho các quan to quý nhân, còn có thể kết giao ngang hàng. Dưới tình huống như vậy, giấy hoặc lụa gấm mà danh tiên sử dụng vô cùng quan trọng, thậm chí còn phát huy tác dụng phản ánh phẩm vị.
Bọn họ vào kinh vốn đã muộn, ngày mốt chính là ngày tổ chức Bách gia yến, nếu hôm nay không nhanh chóng đi mua danh tiên về viết, chỉ sợ ngày mai sẽ làm không kịp.
"Được rồi, Tử Nguyên chờ một chút."
Tông Lạc hiểu rõ ý tốt của Cố Tử Nguyên.
Mặc dù hắn theo Nho gia vào kinh, bề ngoài mang danh nghĩa là khách quý của Nho gia, nhưng thực chất vẫn được xếp vào hàng đệ tử.
Trong mắt người khác, hai mắt của hắn có tật, nếu muốn tìm được chỗ tốt thì phải cố gắng gấp bội.
Hơn nữa, người mù viết chữ luôn khó khăn hơn rất nhiều. Nếu hôm nay đi sớm, buổi tối có thể bắt đầu đẩy nhanh tốc độ chuẩn bị, không đến mức đến ngày mốt vẫn chưa chuẩn bị xong.
Đêm mùa thu cảm giác dần mát mẻ.
Tông Lạc mặc thêm một chiếc áo ngoài, mở cửa: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau đi thôi."
Ngày thường hắn và Cố Tử Nguyên cũng coi như có chút giao tình, phần tâm ý này dĩ nhiên hắn nhận.
Vì thế hai người sóng vai đồng hành, đi ra khỏi nơi thường trú.
Chẳng biết từ lúc nào có một con mèo hoa đang ngái ngủ ngay cửa, Tông Lạc dừng một chút, nhẹ nhàng nhấc chân bước qua bên cạnh.
Cố Tử Nguyên cảm khái trong lòng.
Lạc huynh võ nghệ cao cường, lắng nghe âm thanh động tĩnh cũng siêu phàm, nếu không phải mắt quấn lụa trắng, thật sự nhìn không ra bị mù.
Hắn còn nhớ rõ lúc Tông Lạc được thủ lĩnh mang về Nho gia Hàn Lư, nghe nói thân bị trọng thương cần tĩnh dưỡng, ai cũng không thể bước vào viện nửa bước, tịnh dưỡng rất lâu mới được phép ra ngoài hoạt động.
Quân tử nhẹ nhàng đương nhiên dễ chiếm được cảm tình của người khác, huống chi nhân phẩm của Tông Lạc thật sự không có chỗ nào chê, Nho gia trên dưới đều ân cần nhã nhặn với hắn.
Khi ở chung với Tông Lạc, Cố Tử Nguyên có thể dễ dàng cảm nhận được sự đoan chính từng trải bẩm sinh trên người đối phương, rõ ràng thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, nhưng luôn cho người ta cảm giác ổn trọng giống như bậc thầy.
Cố Tử Nguyên vốn tưởng rằng Tông Lạc sẽ ở lại Hàn Lư, không ngờ Tông Lạc xin từ chức với thủ lĩnh, đến Đại Uyên với hắn.
Những người không muốn an phận một góc, đều là người trong đầu có hoài bão.
"Lạc huynh quả nhiên lòng mang thiên hạ, thân tàn chí kiên*!?"
Điều này càng làm cho Cố Tử Nguyên kính nể.
"Lại nói...... Sau khi đi vào Đại Uyên, Lạc huynh kế tiếp có tính toán gì không?"
Tông Lạc ném vấn đề trở lại: "Tử Nguyên hỏi ta như thế, đã nghĩ kỹ nơi đến chưa?"
"Vẫn chưa."
Cố Tử Nguyên xấu hổ sờ sờ mũi: "Ta chỉ hy vọng tại Bách gia yến sẽ phát huy tốt, nếu có thể được quý nhân tán thưởng, thuận lợi trở thành môn khách, truyền bá nho học phát dương quang đại thì thật là tốt; nếu không được, vậy chỉ trách ta tài sơ học thiển, khi đó ta sẽ quay về Hàn Lư bồi dưỡng, ba năm sau trở lại cũng không muộn."
Cố Tử Nguyên chân thành quan tâm Tông Lạc.
Bản thân hắn là cô nhi, được thủ lĩnh nhặt về Hàn Lư, từ nhỏ lớn lên ở Nho gia Hàn Lư. Vì Cố Lạc sau khi mất trí nhớ đã có thêm một chữ "Cố" của Nho gia, nên hắn nhiễm nhiên xem đối phương như người một nhà.
Hắn cảm thấy Tông Lạc mặc dù thân thể có tật, nhưng võ công rất lợi hại, còn lợi hại cỡ nào, Cố Tử Nguyên vốn không biết. Sau khi nhìn thấy Tông Lạc và Bắc Ninh Vương giao đấu hòa nhau, hắn mới thực sự cảm nhận được trình độ.
"Nói đến, Lạc huynh cùng vị Uyên triều Tam hoàng tử kia đúng là rất có duyên phận. Ta vậy mà không để ý, hai người ngay cả tên đơn cũng giống nhau, hơn nữa một năm trước trọng thương...... Nếu không phải Lạc huynh mất trí nhớ, không chừng sẽ có chút lai lịch."
Cố Tử Nguyên nói vậy, thậm chí còn có tâm tình trêu ghẹo, không chút nghi ngờ: "Đúng rồi, Lạc huynh nếu đã được Bắc Ninh Vương chiếu cố, hay là hôm nào đó chọn thời gian đi vương phủ bái phỏng?"
Cái khác không nói, với địa vị của Bắc Ninh Vương ở Đại Uyên, nếu có thể tiếp nhận lời mời của y, Cố Lạc tương lai nhất định sẽ lên như diều gặp gió, một bước lên mây. Chỉ cần Cố Lạc có thể làm được một chức quan nhỏ, Cố Tử Nguyên cũng yên tâm phần nào.
Khóe môi Tông Lạc mỉm cười cứng ngắc: "Không được đâu."
Để chứng minh, hắn bổ sung một câu: "Ngươi kính trọng y không sai, nhưng chim khôn chọn đất lành mà đậu, lương thần chọn chủ tốt mà hầu. Bắc Ninh vương tính tình hung tàn ngang ngược, thật sự không phải là người dễ gần."
"Nói cũng phải."
Nhớ tới bộ dáng ngông nghênh tùy tiện của Bắc Ninh Vương ở cổng thành, Cố Tử Nguyên vẫn còn sợ hãi: "Ban đầu còn tưởng lời đồn là giả, hôm nay xem ra, những lời đồn hung danh bên ngoài kia...... chắc hẳn không sai."
Tông Lạc hơi bất ngờ.
Hắn còn tưởng chỉ cần gặp mặt Ngu Bắc Châu, ai cũng sẽ bị hào quang vạn người mê của y ảnh hưởng, không ngờ Cố Tử Nguyên vậy mà vẫn có thể bảo trì lý trí.
Ngay lúc Tông Lạc trầm mặc, Cố Tử Nguyên lại bổ sung một câu: "Tuy nói như vậy, nhưng Bắc Ninh Vương hạ mình cầu hiền là thật, bằng không cũng sẽ không cho Lạc huynh ngọc bội."
Tông Lạc: "......"
Hắn xem như đã biết vì sao sư thúc hắn lại muốn Cố Tử Nguyên dẫn dắt học sinh đến Đại Uyên du học.
Tuy nói Cố Tử Nguyên tư duy nhanh nhạy, văn chương nổi bật, nho pháp cao thâm, có thể nói là một Đại Nho. Thế nhưng xa rời thực tế, không có trải đời, thiếu kinh nghiệm đối nhân xử thế.
Ngu Bắc Châu chỉ dùng mấy quyển điển tịch Văn Tử là có thể dễ dàng mua chuộc hắn.
Hai người vừa nói chuyện vừa cùng nhau đi tới hiệu sách ở góc đường.
Hai ngày nay, rất nhiều thư sinh xếp hàng ở chỗ này mua danh tiên và giấy bút, lúc này chạng vạng sắp dọn hàng, còn lục tục* có xe ngựa chạy tới.
"Ầy, đông người thật đó!"
Cố Tử Nguyên vừa nhìn thấy danh tiên bày bán, mắt liền sáng lên: "Danh tiên hoa mai thật đẹp, toả hương thơm nhẹ, lại kẹp chút hoa khô, thật sự vô cùng tao nhã."
"Đông người như vậy, ta không chen nổi, làm phiền Tử Nguyên chọn giúp ta mấy thứ."
"Đương nhiên là được, chuyện nhỏ này Lạc huynh cứ yên tâm để đó cho ta!"
Cố Tử Nguyên đương nhiên sẽ không từ chối, đưa Tông Lạc đến một chỗ vắng vẻ bên cạnh cửa hàng, hai người đại khái hẹn thời gian, sau đó hắn khẩn trương đi vào trong tiệm.
Tông Lạc đứng một mình dưới mái hiên, không cảm thấy buồn chán, lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Hắn căn bản không mù, kéo dải lụa ra sẽ trông thấy đôi mắt hoàn hảo không hề tổn thương, nhưng thỉnh thoảng phong bế năm giác quan của mình, cũng có một loại thú vị, thậm chí nhạy bén hơn nhiều.
Hiện tại hắn đứng ở đây, cẩn thận ngưng thần, nghe được thư sinh trong thư quán cách đó không xa thấp giọng nói chuyện, xe ngựa xoay trục, gia nô vung roi, xa xa có tiếng ve mùa thu, chân trời sấm rền cuồn cuộn.
"Trời sắp mưa..." Tông Lạc thở dài, thoáng lui về sau hai bước, toàn thân núp sát vào mái hiên.
Xa cách Đại Uyên hơn một năm, đứng giữa hoàng thành, cảm giác tựa như chuyện đời trước.
Trên thực tế, đây là kiếp thứ ba của hắn, nào có ai sống lâu như vậy. Chỉ là hoàng thành đổ mưa, chợt cảm thấy giống như một giấc mộng hoàng lương, phảng phất đã qua mấy đời.
Quả nhiên rất nhanh, những hạt mưa rào rào rơi xuống, như thể có người từ trên trời đổ nước xuống, thoáng cái đã mưa tầm tã.
Ước chừng qua gần nửa nén hương, xa xa nghe được trong mưa truyền đến tiếng ồn ào.
"Là Huyền kỵ binh! Huyền kỵ binh trở về thành rồi!"
Giống như hô ứng, một đoàn kỵ binh màu đen chỉnh tề trang nghiêm giống như bóng ma lướt qua, tung vó ngựa trên đường phố hoàng thành, nước bắn lên tung toé như châu ngọc.
Các kỵ binh mặc áo giáp đen, đầu đội nón giáp, chân mang giày bó dài, lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên hắc mã. Nghiêng tai lắng nghe, đúng là ngay cả tiếng vó ngựa cũng vừa vặn nối thành một chuỗi, không thấy chút tạp âm, huấn luyện nghiêm chỉnh đến mức khiến người ta chậc lưỡi.
Tông Lạc đột nhiên ngẩng đầu, xa xa nhìn về phía giao lộ.
Cho dù hiện giờ hắn không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ oai hùng của "Huyền kỵ binh" lan truyền trong bách tính.
Đây là thân binh hắn nhiều năm huấn luyện, dốc hết tâm huyết bồi dưỡng ra.
Cùng hắn vào sinh ra tử, chinh chiến khắp nơi, xem ráng chiều trên lầu gác, giữa biển cát ngắm trăng tròn, cùng vượt qua biển máu núi đao. Thậm chí kiếp trước hắn tự sát trước cửa thành, Huyền Kỵ cũng không ai còn sống.
Đời này khi hắn ở Hàn Lư, mặc dù mang danh tử chiến, nhưng thủ lĩnh sư thúc đã nhờ Mặc gia đúng giờ báo tin về Đại Uyên cho hắn.
Thế nên Tông Lạc biết.
Sau khi hắn chết tại Hàm Cốc Quan, người tiếp nhận vị trí Huyền Kỵ đại tướng quân chính là phó tướng Mục Nguyên Long của hắn.
Hôm nay nghe tiếng vó ngựa trong mưa, tiết tấu gần như đồng đều, trong lòng Tông Lạc vui mừng hơn một chút.
Ít nhất hơn một năm nay, tuy rằng thay đổi chủ tướng, không thể xuất chinh đánh trận, nhưng Huyền Kỵ binh không hề lơ là huấn luyện.
Cùng lúc đó, tướng lĩnh dẫn đầu Huyền Kỵ từ xa nhìn lại, đột nhiên ghìm ngựa, thẳng tắp dừng lại trong mưa.
"Mục tướng quân, làm sao vậy?"
Đội trưởng hàng thứ hai thấy hắn tạm dừng, có chút kinh ngạc.
Trên người bọn họ đều mặc hàn giáp màu đen, mưa to như hạt đậu nện vào khôi giáp, tựa như nến hồng rơi lệ.
Mục Nguyên Long bình tĩnh nhìn về vị trí vừa rồi nhìn thoáng qua.
Cách màn mưa thật dày, nơi đó chỉ hiện lên một màu trắng xoá mờ mịt.
"Vừa rồi ta......
Hắn thì thào tự nói: "Hình như nhìn thấy Điện hạ."
—---
Chú thích:
*Hùng tài đại lược: tài trí mưu lược kiệt xuất
*Khanh, Đại phu: chức quan to thời xưa, quan Khanh trên Đại phu, Đại phu trên quan Sĩ.
*Thân tàn chí kiên*: thân thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường.
*Lục tục: nối tiếp nhau, làm việc gì tiếp theo nhau một cách tự nhiên, hết người này đến người khác, không phải theo trật tự sắp xếp trước.
—----
Danh Sách Chương: