Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó Tả Viện đã thấy tin nhắn trả lời của Chu Tế.

Tả Viện: [Cậu!]

Tả Viện: [Nói chuyện khó nghe như vậy, thảo nào mãi không phất lên được.]

Chu Tế: [...Cậu thì nổi chắc?]

Không.

Mấy năm nay Tả Viện cũng không làm nên được tên tuổi gì, luôn luôn chỉ dừng lại vị trí bên cạnh diễn viên chính.

Khi hỏi câu này Chu Tế không có tâm tư gì phức tạp, chỉ đơn thuần là hỏi thăm giữa bạn bè với nhau thôi.

Nhưng Tả Viện nhìn thấy lại vô cùng tức giận.

Giây tiếp theo:

[Bạn đã bị xóa khỏi nhóm chat.]

“...”

Chơi cả chiêu này luôn?

Bị Tả Viện xóa khỏi nhóm Chu Tế cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nàng thoát khỏi nhóm, lướt xuống những tin nhắn khác.

Đúng như suy nghĩ, chỉ là vài người bạn học cũ chụp hình hot search và chia sẻ video kia với nàng, vừa chúc mừng nàng lên hot search vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Trả lời liên tục mấy người, mấy ngón tay đánh chữ của Chu Tế đã tê rần.

Hít một hơi, Chu Tế ấn mở vòng bạn bè đã 800 năm chưa vào của mình, đăng một nội dung:

[Không phải thu phế phẩm, chỉ là chuyển nhà, cảm ơn mọi người đã quan tâm.]

Sau khi trả lời xong mọi người trong danh sách tin nhắn, Chu Tế thoát khỏi giao diện tin nhắn đang chờ chưa trả lời, giờ phút này hơn lúc nào hết nàng thật sự ao ước Wechat có chức năng lọc tin nhắn có nội dung tương tự và đánh dấu tin nhắn đã đọc, nếu hai chức năng này thật sự được thêm vào nàng đảm bảo mình sẽ không phải là người duy nhất cảm tạ cái ứng dụng này.

Sau một loạt thao tác, tin nhắn chưa đọc rốt cuộc chỉ còn lại năm tin.

Tổng cộng của hai người.

Chu Tế nhìn tên người gửi, đốt ngón tay cong lại giữa không trung, cử động đột nhiên dừng lại.

Một người là em gái nàng Chu Tư Môi, người còn lại...

Vì sao Hàn Thư Đồng lại gửi tin nhắn cho nàng?

Dường như không thể tin nổi, Chu Tế nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của đối phương để xác nhận, sau khi kiểm tra lại chính xác là Hàn Thư Đồng, trong mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc.

Hàn Thư Đồng, vào năm hai đại học đã quay một bộ phim của một đạo diễn có tiếng, năm ba thì tác phẩm được công chiếu.

Bộ phim thành công rực rỡ, khi đó trong rạp chật kín không còn chỗ ngồi.

Mà diễn viên đảm nhận vai nữ chính Hàn Thư Đồng tuy lúc đó vẫn còn là người mới nhưng kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt, diện mạo lại xinh đẹp. Chỉ trong một đêm Hàn Thư Đồng đã nổi như cồn, tên nàng xuất hiện liên tục trên hot search, lượng người theo dõi trên Weibo cũng tăng vọt vài trăm vạn sau khi bộ phim chiếu ra.

Từ đó, con đường công danh của Hàn Thư Đồng ngày càng nở rộ.

Mà những người còn lại trong ký túc xá các nàng đều là sau khi tốt nghiệp mới kí được hợp đồng với công ty.

Sau khi tốt nghiệp, Chu Tế không thường xuyên liên lạc với bạn cùng phòng kí túc xá, thật ra mà nói lúc đi học giao tình giữa bọn họ cũng không quá sâu.

Hàn Thư Đồng tính tình tương đối lạnh lùng, thời gian ở lại trong ký túc xá cũng không nhiều, bình thường mỗi khi hai người nói chuyện với nhau đều không vượt quá mười câu.

Chẳng qua là sau khi tốt nghiệp, Chu Tế cho rằng giữa hai người đã không còn mối liên hệ gì với nhau nữa rồi. Mỗi ngày lễ tết sẽ nhận được tin nhắn chúc mừng của Hàn Thư Đồng, sau đó nàng cũng sẽ copy một đoạn văn mẫu trên mạng, thay đổi một số từ ngữ rồi gửi lại cho cô ấy.

Sau đó sẽ nhận được một câu cảm ơn của Hàn Thư Đồng, Chu Tế sẽ trả lời không có gì.

Kết thúc cuộc trò chuyện.

Cũng vì chuyện này mà ba năm nay quan hệ giữa nàng và Hàn Thư Đồng có thể nói là không quá thân thiết.

Ấn mở khung chat, đầu tiên Chu Tế lướt lên xem tin nhắn gần đây nhất, là từ hồi tết Đoan Ngọ.

Hôm nay cũng không phải lễ lộc gì, chỉ là một ngày hết sức bình thường, cho nên khi nhìn thấy ảnh đại diện của Hàn Thư Đồng Chu Tế hết sức kinh ngạc.

Chu Tế nghĩ mãi không ra, lúc này mới đặt sự chú ý vào nội dung Hàn Thư Đồng gửi đến.

Chỉ có mấy chữ.

[Có đó không?]

-

Lúc Chu Tế nhắn tin trong nhóm chat, Hàn Thư Đồng đang ngồi trên sofa xem kịch bản.

Ngày thường khi Hàn Thư Đồng xem kịch bản điện thoại đều tắt chuông, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Chuông báo tin nhắn vừa reo lên, một giây sau điện thoại đã nằm trên tay nàng.

Hàn Thư Đồng im lặng đọc tin nhắn của Chu Tế, khóe miệng bất giác cong lên.

Lúc này là hơn một giờ chiều, ánh nắng vàng xuyên qua cửa kính chiếu thẳng vào nhà, vừa vặn chiếu vào mặt bàn phòng khách, làm ánh sáng hắt lên mặt Hàn Thư Đồng. Bạn học Hàn Thư Đồng khẽ mỉm cười, ánh nắng lại nhu hòa chiếu lên mặt nàng, đẹp tựa như tranh vẽ.

Bạch Mạt ngồi đằng xa không kiềm chế được giơ điện thoại lên chụp.

Nhưng sau đó một tiếng “tách” vang lên, không chỉ nhắc nhở Bạch Mạt nàng đã quên tắt chuông điện thoại mà còn thu hút sự chú ý của người kia.

“Chị, chị Đồng, chỉ là em thấy ở góc độ này chị rất xinh đẹp, không kiềm chế được nên chụp một tấm thôi.” Bạch Mạt khẩn trương đến mức nói lắp.

Chết rồi chết rồi, chẳng những nàng vừa chụp chị Đồng, mà còn chụp chị ấy lúc đang mặc đồ ngủ.

Chuẩn bị ăn mắng đây.

Ngón tay Bạch Mạt đã chuẩn bị chạm đến nút xóa, ngược lại Hàn Thư Đồng trong tưởng tượng không xuất hiện mà là một tiếng cười, Hàn Thư Đồng nhẹ nhàng dịu giọng nói: “Thật không? Đem lại đây chị xem.”

Bạch Mạt sửng sốt vài giây, cực kì thắc mắc vì sao nàng không nổi giận, nhanh tay đưa điện thoại cho Hàn Thư Đồng.

Hàn Thư Đồng chỉ nhìn thoáng qua màn hình, trả lại điện thoại cho nàng. “Kỹ thuật chụp ảnh có tiến bộ.”

"Hi hi.” Được khích lệ, Bạch Mạt không khỏi cười trộm hai tiếng.

Hàn Thư Đồng mở miệng hỏi: “Có thể giúp nhanh chị một việc được không?”

Bạch Mạt: “Chị nói đi.”

"Tìm giúp chị mấy người dọn vệ sinh, dọn sạch sẽ mấy đồ vật không cần thiết trong căn hộ kia ra chỗ khác.”

Trong đầu Bạch Mạt lập tức suy nghĩ xem tại sao phải dọn nhà. “Chị muốn đến đó quay chương trình sao?”

Hàn Thư Đồng gật đầu: “Ừ.”

"Em biết rồi, em đi làm ngay đây.”

Đợi Bạch Mạt đi chỗ khác, tầm mắt Hàn Thư Đồng lại một lần nữa đặt lên điện thoại.

Sau đó nàng đọc được tin nhắn kia: “...Cậu thì nổi chắc?”

Nhìn ba dấu chấm trước câu Hàn Thư Đồng cũng tưởng tượng được vẻ mặt dò hỏi mang theo chút nghi hoặc của Chu Tế lúc đánh ra câu này.

Nụ cười trên khóe môi nàng còn chưa dứt đã thấy thông báo Chu Tế bị Tả Viện xóa khỏi nhóm.

Hàn Thư Đồng cũng thoát khỏi nhóm chat, giây tiếp theo lập tức nhận được tin nhắn cá nhân của Tả Viện.

Tả Viện: [Thư Đồng, sao đột nhiên cậu lại ra khỏi nhóm?]

Xóa Chu Tế ra cũng không thể làm Tả Viện nguôi giận, miệng còn đang nguyền rủa Chu Tế cả đời cũng không nổi tiếng được, đột nhiên thấy trong nhóm chỉ còn lại hai người.

Hàn Thư Đồng thoát rồi!

Tả Viện tức khắc hoảng sợ, cô ta vẫn luôn muốn lợi dụng mối quan hệ với Hàn Thư Đồng, nhờ nàng giới thiệu mình với vài đạo diễn, sao bây giờ đột nhiên lại thoát khỏi nhóm?

Tả Viện lập tức nhắn tin cho Hàn Thư Đồng.

Hàn Thư Đồng: [Trong nhóm đã thiếu một người rồi, thiếu thêm mình cũng không sao.]

Hóa ra là Hàn Thư Đồng thấy Chu Tế bị xóa khỏi nhóm nên cho rằng group chat này đã giải tán?

Tả Viện: [Cậu sao có thể so sánh với Chu Tế được? Thử đọc tin nhắn cậu ta gửi xem, thật sự là làm ô uế cả nhóm.]

Đồng tử Hàn Thư Đồng co lại, khóe môi nhếch lên.

Ấn mở mục danh sách tin nhắn, lướt xuống dưới cùng cũng chỉ có khoảng 120 người nhắn tin, ngón tay Hàn Thư Đồng khẽ bấm.

Vài giây sau.

Hàn Thư Đồng: [Xin lỗi, danh sách kết bạn của mình đầy rồi, cần phải lọc lại một chút.]

Tả Viện đọc xong, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, quả nhiên sau tin nhắn đó, dấu chấm xanh ngay lập tức biến thành dấu chấm than màu đỏ bắt mắt.

Sau khi nhắn tin với Tả Viện, Hàn Thư Đồng buông điện thoại xuống đọc kịch bản.

Nhưng vừa đọc được một dòng, điện thoại lại reo lên.

Nàng dời mắt nhìn sang, là Chu Tế.

Chu Tế: [Hừng hực thăm dò.jpg]

Chu Tế: [Có đây, cậu không phải cũng tìm mình để hỏi chuyện trên Weibo đấy chứ?]

Hàn Thư Đồng: [Không phải, có chuyện khác.]

Không đợi Chu Tế hỏi, Hàn Thư Đồng nhắn lại cái lý do nàng đã suy nghĩ mấy trăm lần trong lòng.

Hàn Thư Đồng: [Gần đây mình có nhận một chương trình truyền hình thực tế về cuộc sống sinh hoạt thường ngày của nghệ sĩ, nhưng vẫn thiếu một người bạn cùng phòng, vậy nên muốn hỏi bây giờ cậu có rảnh không, có thể giúp mình một chút không?]

Không trả lời.

Chu Tế không nghĩ đến chuyện này.

Thấy tin nhắn của Hàn Thư Đồng gửi đến, Chu Tế bật dậy từ trên giường, khoanh chân lại nghiên cứu nội dung.

Chương trình ghi hình sinh hoạt? Cần bạn cùng phòng? Mình á?

Vậy không phải nghĩa là ở ghép với Hàn Thư Đồng sao?

Lúc còn học đại học, Hàn Thư Đồng là người sạch sẽ nhất trong bốn người, chăn gối đều gập lại ngăn nắp, quần áo mỗi khi cởi ra đều giặt ngay.

Nếu ở chung, vậy Hàn Thư Đồng không nghi ngờ gì là bạn cùng phòng tốt nhất có thể tìm kiếm.

Mà bây giờ nàng cũng chưa tìm được nhà, nếu có thể ở chung với Hàn Thư Đồng, sau đó từ từ tìm tiếp cũng được.

Chu Tế động lòng.

Ở ghép không phải là vấn đề, vấn đề là...

Chu Tế: [Mình có thể hỏi vấn đề tiền thuê nhà không...]

Hàn Thư Đồng: [Không có tiền thuê nhà, đó là nhà của mình.]

Tuy nói vậy, nhưng Chu Tế cũng không thể ngay lập tức đồng ý.

Hai người chỉ là quan hệ bạn học bình thường, huống gì với danh tiếng của Hàn Thư Đồng bây giờ, chỉ cần chương trình này quảng bá một chút thì thân là bạn cùng phòng với nàng, Chu Tế chắc chắn sẽ được chú ý đến.

Chu Tế: [Không không không, cái này không được, tiền thuê nhà bắt buộc phải tính, mình không thể nào ở ké nhà cậu như thế được.]

Hàn Thư Đồng: [Nói vậy tức là cậu đồng ý rồi?]

Chu Tế: [Hot search hôm nay hẳn là cậu đã thấy rồi đúng không? Vừa rồi Tả Viện có nhắc đến trong nhóm. Thật ra mình là đang chuyển nhà, không phải thu phế phẩm.]

Ừ, giống với suy đoán của nàng.

Hàn Thư Đồng: [Mình biết.]

Cậu ấy biết? Sao cậu ấy biết được?

Chu Tế: [Nhưng vì vội vàng dọn đi nên mình vẫn chưa tìm được nhà mới, hiện tại vẫn ở khách sạn. Cho nên lời mời cậu vừa đưa ra chính là cọng rơm cứu mạng của mình, cho mình một chỗ dung thân.]

Lời nói của Chu Tế tức là nàng đã đồng ý rồi.

Nhưng tin nhắn mà Chu Tế đã bình tĩnh nhắn ra này lại khiến trong lòng người đọc nhói lên một chút.

Nàng đã cho rằng...

Ở nơi nào đó nàng không biết, đối phương vẫn như cũ sống cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng mãi đến hôm nay, Hàn Thư Đồng mới biết hóa ra lại có một cô gái có thể khỏe mạnh đến mức lái một chiếc xe chất đầy hàng hóa.

Hàn Thư Đồng: [Thế tiền thuê nhà kia trừ vào tiền cát-xê của cậu vậy.]

!!!

Còn có cả tiền cát-xê?

Cả người Chu Tế ngã ra sau, nằm trên giường, giơ điện thoại lên thỏa mãn nhảy nhót.

Bận suy nghĩ đến chuyện có nhà để ở, nàng quên mất tham gia chương trình sẽ có tiền thù lao.

Chu Tế: [Có thể hỏi trước một chút tiền thù lao ít nhiều bao nhiêu không?]

Nếu nhiều thì nàng có thể thuê một căn nhà tốt hơn một chút.

Chu Tế hỏi xong, bên kia mãi vẫn không có câu trả lời.

Đợi một lúc, khi Chu Tế đang định thoát khỏi giao diện cuộc trò chuyện với Hàn Thư Đồng đi trả lời tin nhắn của em gái, một khung trắng đột ngột nhảy lên.

Hàn Thư Đồng: [Mười lăm vạn.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK