Bởi vì Lục Hữu không thích gặp Lục Tiện cho nên cô đã từ chức ở công ty ba mình.
Hiện tại, cô làm quản lý tại một thư viện thành phố.
Đóng cửa xong, cô đeo túi bước xuống cầu thang nhìn thấy bên kia đường có tiếng gọi.
Một người đàn ông ngồi trên xe Rolls Royce nhướng mày nhìn cô.
"Đi đâu? Anh đưa em đi"
Là Trần Tề Minh, bạn trai của chị gái.
Cô đứng trên lề đường có chút do dự.
"Sao vậy?"
Người đàn ông cười với cô.
"Em say xe, có thể...ngồi ở ghế phó lái không?"
Cô gái ngẩng đầu hỏi hắn mà giọng điệu lại có chút sợ sệt, nhút nhát.
"Có thể nha, sao lại không thể được?"
Hắn phủ người qua mở cửa cho cô, hương vị trên người cô gái có chút ngọt ngào, là mùi quýt tươi mát làm cho hắn thấy thật thoải mái.
Hắn cảm thấy hôm nay thật trùng hợp, vừa đi ngang qua đã thấy cô đi từ cầu thang xuống.
Hắn ngồi trong xe một lúc mới gọi cô.
Hắn đang điều chỉnh nhiệt độ trong xe thì cô gái này lại mở miệng hỏi hắn.
"Em có thể điều chỉnh ghế dựa này một chút không ạ?"
Hắn chồng cằm, ghé vào tay lái mà nhìn cô cười.
"Sao chuyện gì em cũng phải hỏi anh vậy?"
Cô gái bị hắn hỏi liền đỏ mặt, nhẹ nhàng nói
"Đây là vị trí của chị gái, em sợ chị ấy để ý"
"Cô ấy sao lại dám để ý"
Người đàn ông đảo tay lái trong lòng cảm thấy có cái gì đó chạm nhẹ vào.
"Về sau anh sẽ giữ vị trí như này, cô ấy mà muốn sửa lại thì anh sẽ không cho"
"...."
19.
"Bây giờ về nhà sao? Chỗ lần trước?"
Trong lúc chờ đèn giao thông, Trần Tề Minh hỏi cô.
Cô khẽ "ừm"
Trần Tề Minh đã ở trong giới thương trường lâu lắm rồi cho nên vừa nghe liền biết cô không tình nguyện.
Hắn lại kiên nhẫn một chút mà hỏi cô.
"Sao vậy?"
Cô cắn môi
Hắn cũng không biết tại sao hắn lại kiên nhẫn với cô như vậy, hắn đổi hướng chạy.
"Không muốn về nhà thì anh đưa em đi nơi khác"
"Tối nay chị gái sẽ về nhà ăn cơm."
Lúc này cô mới mở miệng nói lí do.
"Không thích chị em?"
Hỏi tới vấn đề này cô lại ngậm miệng không nói gì nữa.
Trần Tề Minh cũng không ngại. Hắn lái xe chở cô tới khu chung cư sang trọng nhất ở trung tâm của hắn.
Đây được xem là căn cứ bí mật của hắn. Hắn vẫn chưa đưa Lục Tiện đến đây lần nào.
Vừa mở cửa, có một người đàn ông khác đột nhiên nhảy tới.
Đụng vào lồ ng ngực của Trần Tề Minh.
"Ah. Đây là em trai anh"
Hắn ấn đầu người đó hướng tới trước mặt Lục Hữu giải thích.
Em trai của Trần Tề Minh giống như không được bình thường, rõ ràng thân hình là của người đàn ông trưởng thành nhưng khí chất lại là một đứa trẻ, đôi mắt cậu nhóc nhìn chằm chằm Lục Hữu.
"Đây là chị Lục Tiện?"
"Là em gái của chị Lục Tiện"
Trần Tề Minh nấu cơm trong phòng bếp, còn Lục Hữu và em trai hắn cùng nhau chơi đùa ở phòng khách.
Cùng nhau chơi đùa là vì em trai của Trần Tề Minh tuy rằng đã thành niên nhưng hành vi của cậu nhóc lại là một đứa trẻ.
Tâm trí có chút vấn đề.
Thật ra, em trai hắn không thích Lục Tiện lắm, nên dù hắn đang nấu cơm trong bếp vẫn lo sợ cậu nhóc không thích Lục Hữu do 2 người này rất giống nhau.
Không nghĩ tới là khi hắn nấu xong cơm, đi ra phòng khách thấy ánh mắt của cậu nhóc luôn dính chặt vào người Lục Hữu.
Mỗi lần mở miệng đều là gọi "chị".
Thậm chí là sau khi ăn cơm xong, cậu nhóc còn lén lút kéo hắn đi ra góc phòng.
"Anh, em thích chị Lục Hữu, anh cưới chị ấy được không?"
Trần Tề Minh bị hỏi vấn đề này liền thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng mà ngoài mặt hắn vẫn đá nhẹ vào em hắn.
"Thằng nhóc này, lăn!"
Ngẩng đầu nhìn thấy Lục Hữu đang chăm chỉ mà dọn dẹp chén đũa.
Trong lòng hắn tự nhiên có một gợn sóng nổi lên.
20.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên bàn cùng xem tuyết rơi.
Hắn chống cằm, híp mắt nhìn cô.
"Nói anh nghe thử"
Cô ngẩng đầu có chút mê mang mà nhìn hắn.
"Tại sao em lại không thích chị em?"
Hắn hiện tại rất muốn biết nguyên nhân.
Cô nhấp môi, dáng vẻ giống như đang tự hỏi có nên nói hay không, một lúc lâu mới lấy hết can đảm hỏi hắn:
"Nếu em nói cho anh nghe, anh không nói với chị ấy được không?"
"Em sợ...chị ấy trả thù em"
Thì ra, chuyện này có điều ẩn giấu, khó nói.
Thì ra, em gái Lục Hữu bị khi dễ
Ngực hắn tự nhiên co rút một cái, sau đó nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Được"
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi.
Còn cô đang kể chuyện từ đầu cho hắn nghe.
Kể về trận tuyết lớn kia.
Kể về việc bị vu oan bôi nhọ.
Kể về việc bị tai nạn.
Từng câu, từng câu.
"Chính là hiện tại em không trách chị ấy nữa"
"Chỉ là hơi sợ chị ấy thôi"
Cô rũ mắt.
Mà hắn nhịn không được, nên duỗi tay sờ đầu cô.
"Em thật thiện lương"
Tuyết rơi xuống bệ cửa sổ, lặng yên.
Còn hắn đã luân hãm vào cô.
Mà ở trong góc, hắn không nhìn thấy.
Cô gái nhếch khoé môi, đã cắn câu.
21.
"Mày nói gì với Tề Minh?"
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó là gương mặt nổi giận đùng đùng của Lục Tiện.
Lục Hữu thật sự không biết, thì ra sẽ có một ngày chị gái nhà mình tức giận, mà biểu tình lại sinh động như vậy.
Cô nghiêng nghiêng đầu.
"Chị đừng tới đây, em sợ"
"Mày giả bộ cái gì hả?"
"Chị, chị mà lại đây, em sẽ kêu anh trai"
Quả nhiên, chiêu này hữu dụng.
Bộ mặt Lục Tiện dữ tợn mà chỉ có thể đứng im tại chỗ.
"Chị muốn biết em nói gì với Trần Tề Minh, để hoà giải lại quan hệ"
"Thì buổi chiều ngày mai lúc 2giờ tại công viên bỏ hoang ở vùng ngoại ô, chị tới đó được không?"
Lục Hữu đi ngang qua người chị ta
"Ah. Đúng rồi"
Lục Hữu thò tay vào lấy điện thoại từ trong túi chị ta ra.
"Điện thoại chị đang ghi âm á, em xoá dùm chị nha."
Ngày hôm sau. Lục Hữu lấy điện thoại nhắn wechat cho em trai của Trần Tề Minh.
Lần trước rời đi, 2 người đã trao đổi phương thức liên hệ của nhau.
Trần Dĩ Minh nói rất nhiều, luôn nói chuyện trên trời dưới đất, ồn ào muốn cô đi bơi chung rất nhiều lần.
Cô còn suy nghĩ, đang mùa đông có thể đi bơi ở đâu. Thì ra là vài căn biệt thự của cậu nhóc có bể bơi ổn định nhiệt độ.
"Có thể đi tới căn biệt thự nào trống trống không? Chị không quen thuộc người nhà của em lắm. Còn có chuyện hai chúng ta đi bơi, có thể giữ bí mật sao?"
"Có thể có thể! Có chỗ em thường xuyên tới chơi. Cậu mợ em đều đi du lịch hết rồi!"
Trần Dĩ Minh vỗ ngực đảm bảo.
Quả nhiên khi tới, cả căn biệt thự to đùng mà chỉ có cô và Trần Dĩ Minh, cùng vài người giúp việc.
Trần Dĩ Minh dẫn cô tới bể bơi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
"Chị Lục Hữu, sao hôm nay chị lại mặc quần áo của chị Lục Tiện?"
Lục Hữu nhướng mi, có chút kinh ngạc.
Lại nghe thấy Trần Dĩ Minh nói.
"Hương thơm trên người chị và chị Lục Tiện khác nhau. Em không thích mùi của chị ấy, nhưng em thích mùi của chị"
Lục Hữu rũ mắt nhìn cậu thật lâu.
Sau đó ôm lấy cậu, sờ đầu cậu.
"Em là người đầu tiên nói thích chị"
Trần Dĩ Minh có chút ngoài ý muốn, nghiêng nghiêng đầu.
"Sao lại như vậy được, khẳng định có rất nhiều người thích chị Lục Hữu nha"
Nói xong cậu phát hiện, chị Lục Hữu của cậu đang khóc.
Nước mắt chảy xuống mặt cô, cậu liền dùng tay lau giúp cô, nhưng bỗng nhiên bị cô cầm cổ tay.
Cô vừa cười vừa khóc với cậu, nói:
"Chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi, Trần Dĩ Minh"
"Trò chơi gì ạ?"
"Nín thở dưới nước"
"Chính là đem mặt để dưới nước, không có chị ra lệnh thì em không được ngẩng đầu lên"
Sau đó, cô bóp cổ cậu, nhấn đầu cậu xuống bể bơi.
22.
Trần gia nổi tiếng là bênh vực người của mình.
Tuy rằng đứa em trai này bị thiểu năng trí tuệ có chút ngốc, nhưng mọi người trong nhà đều rất yêu thương.
Mà tự nhiên lại suýt chet chìm trong bể bơi nhà mình. Đã vào phòng cấp cứu rồi, được cứu sống hay không vẫn chưa biết được.
Mà xem camera theo dõi thì thấy người chị song sinh nhà Lục gia - Lục Tiện.
Vội vàng đi từ biệt thự ra ngoài.
"Không phải tôi! Tôi đã nói không phải tôi làm!"
"Là quần áo của tôi thì làm sao? Là tiện nhân kia trộm quần áo của tôi mặc!"
Khi Lục Hữu đi tới liền chứng kiến chị gái mình đang quậy phá và chửi ầm lên.
Cô tránh ở sau lưng anh trai, mà Lâm Ức Thần theo bản năng che chở cho cô.
Nhìn thấy cô tới, ánh mắt của Lục Tiện giống như dã thú khát máu.
"Mày lại đây, mày cái đồ tiện nhân này, mày nói đi"
"Là mày nhấn đầu người ta xuống nước, bày mưu đổ tội cho tao phải không?"
Lục Tiện giống như kẻ điên đang làm loạn thì Lục Hữu lại bình tĩnh hơn nhiều.
Cô chỉ dám đứng ở phía sau Lâm Ức Thần, giống như rất sợ người chị gái này.
"Chị, chị lại muốn vu oan em, giống chuyện lần trước sao?"
Những lời này làm cho Lục Tiện hoàn toàn mất lí trí.
"Mày, rõ ràng là mày làm, mày là tiện..."
"Chát"
Tiếng bàn tay vang lên, làm cho mặt của Lục Tiện nghiêng qua một bên.
Cô ta không thể tin tưởng mà nhìn, người tát cô ta lại là bạn trai cô ta - Trần Tề Minh.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống chị ta, cười lạnh.
"Ở trong video, quần áo cô mặc là tự tay tôi tặng cho cô, cô còn muốn giải thích sao nữa?"
"Nhưng mà quần áo đó, tuần trước em đã vứt đi rồi"
Câu giải thích này, muốn có bao nhiêu vô dụng thì chính là bấy nhiêu đó.
"Lúc 2giờ rưỡi buổi chiều ngày thứ 7, cô đi đâu, có gặp người nào không?"
"Tiện nhân kia hẹn em ra công viên bỏ hoang, nơi đó làm gì có người..."
Lục Tiện nói tới đây mới phản ứng lại.
Đây là kế hoạch của Lục Hữu, cô lừa chị ta tới chỗ vắng người, không có ai có thể làm chứng cứ cho chị ta.
Lục Tiện hận tới ngứa răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào đứa con gái đang bày vẻ mặt sợ hãi lại vô tội nhìn mình
"Mọi người phải bắt nó! Bắt tôi làm gì?"
"Nó mới là hung thủ! Mọi người thật sự ngu xuẩn!"
Chị ta tức mà thở hồng hộc lại nghe được mọi người nghị luận.
"Người phụ nữ này, từng vu oan cho em gái cô ta đó"
"A? Vậy là kẻ tái phạm rồi"
Chị ta nghe thấy Lâm Ức Thần nói:
"Tôi xem qua video theo dõi rồi mà tôi chưa từng nhìn nhầm hai người bao giờ"
"Người trong video chính là cô, Lục Tiện"
Chị ta nghe thấy mẹ nói:
"Con thật hồ đồ"
"Con từng vu oan cho em gái một lần, con còn muốn vu oan lần thứ 2 sao?"
"Con cảm thấy sẽ có người tin con sao?"
Chị ta nghe thấy bạn trai mình nói:
"Tôi thật sự nhìn lầm cô"
"So với cô thì em gái cô thật sự tốt đẹp giống như một thiên sứ"
"Còn cô chính là một bãi bùn lầy"
Hắn lấy khăn giấy lau ngón tay vừa chạm vào chị ta.
Ánh mắt nhìn chị ta chán ghét vô cùng.
"Chia tay đi"
"Em trai tôi cũng không chán ghét cô lắm mà cô lại hại nó như vậy"
"Nửa đời sau, tôi không để cô sống tốt"
Chị ta không muốn, không muốn mất đi cái đùi vàng Trần Tề Minh này
Hơn nữa Trần Tề Minh trả thù, tuyệt đối ác độc.
Chị ta khóc tới mức cuồng loạn.
"Không phải tôi mà"
"Không phải tôi làm! Vì cái gì mà mọi người đều không tin tưởng tôi!?"
"Vì cái gì mà mọi người không tin sự thật đâu?"