Cô chỉ vào một cấp dưới đứng cạnh đó nói, Hoắc Vu Phi không hiểu nhận lấy, "Để làm gì?"
Đường Tương Mạt nháy mắt mấy cái cười, "Ghi ra cho tôi buổi tối ăn gì."
"Ê, tôi không phải đầu bếp nha!" Có nhầm hay không vậy?
Hoắc Vu Phi lớn giọng nói, Đường Tương Mạt vẫn không có phản ứng, môi hồng thoáng nở nụ cười ranh mãnh, "Thế thì tôi cũng chẳng biết anh còn những kỹ năng nào khác nữa."
"Không biết có khi sẽ tốt hơn." Hoắc Vu Phi đeo kính lên, âm thầm khinh thường, vì những lời này của Đường Tương Mạt nói mà răm rắp mở giấy bút ra, "Hôm nay coi như ông đây mở lòng từ bi, thể hiện tài năng. Muốn ăn cái gì nói mau, còn cô nữa, tốt nhất tối nay tan việc sớm một chút, nếu không trong siêu thị không còn đồ ăn tươi đâu...."
Khi anh nói câu ‘Không biết có khi sẽ tốt hơn’ sau đó ý nghĩa lóe lên điều gì đó nhưng cũng nhanh chóng biến mất... Nhưng Đường Tương Mạt vẫn nhận ra được.
Cô nhìn người đàn ông này, thái độ anh ta cứ như nửa thật nửa giả, nhưng bản chất của anh ta không phải không tốt, ít nhất sẽ không đâm sau lưng người khác. Anh hay lẻo lự nhưng không hèn hạ, xét về phương diện nào đó còn có thể coi là người chính trực, chỉ có điều anh hay dùng những hành động cợt nhả bề ngoài che giấu sự chân thật bên trong, khiến người khác không nhìn ra được.
Cô không biết nguyên nhân anh làm như vậy là gì, cũng không có ý muốn biết, có điều cảm giác dành cho anh cũng ít nhiều khác trước, chí ít cũng không phải kiểu vừa gặp đã cảm thấy không hợp khẩu vị.
"Quả thật, không biết sẽ tốt hơn...." Điều này thể hiện… cô rất an toàn.
Hoắc Vu Phi không nghe rõ lời cô vừa lẩm bẩm, "Cái gì? Cô nói món gì?"
Đường Tương Mạt cười, "À, tôi nói nhất thời tôi không nghĩ ra được mình muốn ăn gì, cho nên thực đơn tối nay vẫn phải nhờ anh nghĩ giúp rồi. Yên tâm đi, tôi không kén ăn đâu."
Đường Tương Mạt dễ nuôi thế này thật sự nằm ngoài dự đoán của Hoắc Vu Phi,
Cô không kén ăn, dường như chỉ cần thứ gì không quá khó ăn thì đều có thể nuốt được, có lần anh cố tính bỏ nhiều muối nhưng cũng không thấy cô kêu ca gì. Mặc dù tay phải đang bó bột, vậy mà cô vẫn không cần ai chăm sóc, một tay tự mình làm mọi chuyện, cô thà rằng tự mình chậm rãi làm còn hơn để người khác làm giúp.
Còn nữa, cô quả thật có rất nhiều áo T-shirt in đủ loại hoạt hình, mỗi ngày mặc một cái khác nhau, khiến Hoắc Vu Phi có cảm giác như đang quay trở về tuổi thơ.
Sự đói chọi nhau gat gắt lúc đầu dường như không còn nữa, tuy cô vẫn còn không thích việc anh luôn bám sát theo sau nhưng cũng không làm những việc bỏ rơi anh như hôm đầu tiên nữa.
Đây chính câu nói bất hữu ‘muốn nắm bắt được trái tim một người, thì trước tiên phải mua chuộc dạ dày người đó’ sao? Hoắc Vu Phi chìm trong suy nghĩ, nếu không phải vậy anh thật sự không hiểu được thái độ đột nhiên hợp tác này của cô là do đâu.
Thật ra Đường Tương Mạt chỉ cảm thấy, sự hiện diện của người này cũng không khó chấp nhận như vẫn tưởng. Dù sao thời gian cô ở Đài Loan cũng không còn nhiều nữa, tuy vẫn còn nhận được thư đe dọa, nhưng cô không quan tâm, hàng ngày vẫn làm những việc đã định từ trước.
Đối với việc này, Hoắc Vu Phi thật sự không hiểu được, "Tôi nghĩ với cương vị của cô, hàng ngày chỉ cần ngồi trong phòng làm việc ký văn kiện, giấy tờ thôi chứ, đâu cần phải tự tay làm những việc này?"
Cô đáp lại anh bằng một cái liếc mắt, giọng khinh thường, "Nếu anh mệt thì cứ ở lại trong phòng làm việc ngồi máy lạnh và uống cafe nghỉ ngơi, tôi không ngại đâu."
"Được rồi." Hoắc Vu Phi đầu hàng, cô là chủ, cô vui là được rồi, anh không nhịn được liếc nhìn đôi giày cao gót chưa từng hạ xuống nửa phân dưới chân cô, vô cùng bội phục, "Cô xuất thân từ đoàn xiếc ra hả? Chuyên môn của cô là đi cà kheo?"
"Đừng nghĩ đôi giày này là gánh nặng nhé." Mắt Đường Tương Mạt chợt lóe lên tia lạnh, đột nhiên xoay người thẳng chân đá sang bên cạnh, Hoắc Vu Phi gian nan lùi lại, nhưng gót giày chỉ dừng lại trước mặt anh ba cm, hết sức nguy hiểm.
Anh nhếch mày huýt sáo, "Bản lĩnh thâm hậu thật!" Theo anh được biết, người nhà họ Đường từ nhỏ đều được học Không Thủ đạo(*) cùng Judo, thậm chí còn được huấn luyện bắn súng, xem ra võ nghệ của Đường Tương Mạt cũng không tồi.
(*) Không Thủ đạo (Karate): một môn võ Nhật Bản có nguốn gốc từ võ thuật Thiếu Lâm Tự, Trung Quốc, không dùng các khí giới để đánh nhau, phân thành thế tiến công và thế phòng ngự.
Đường Tương Mạt không nói nhiều, chỉ trừng mắt nhìn anh, có chút không cam lòng. Người đàn ông này thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng), vừa rồi cô đột nhiên đá tới như vậy, anh ngay cả ánh mắt cũng không đổi, bình tĩnh lùi lại một khoảng cách vừa đủ, không để cho mình bị thương, cũng không để người khác nhận ra được mình phản ứng rất nhanh, còn cho rằng mình thiếu chút nữa đã đá trúng anh rồi.
Cô tập võ nhiều năm, tự nhận công phu không tồi, nhưng Hoắc Vu Phi cho cô cảm giác dò không thấy đáy, sự mạnh mẽ tiềm ẩn này khiến cô có chút…ừm... khó chịu. Cô thử động đậy cánh tay phải vẫn còn bó bột của mình, quyết định trước khi rời Đài Loan sẽ tìm cơ hội thử bản lĩnh của anh xem thế nào.
Hai người cứ không mặn không nhạt như vậy suốt hai tháng, bột thạch cao trên tay Đường Tương Mạt cuối cùng cũng có thể gỡ ra. Cảm giác có được tự do vô cùng kỳ diệu! Tâm trạng của cô vô cùng tốt, tốt đến mức ngày hôm sau thức dậy nghe Hoắc Vu Phi quen thói nói xằng nói bậy cũng không để ý....
"Chào cưng buổi sáng, hôm nay tôi có cảm giác rất là yêu cô!"
Những lời tình cảm sến súa này, độ chân thành so với hàm lượng nước trái cây nguyên chất trong mấy thứ đồ uống trên phố còn ít hơn. Đường Tương Mạt đã nghe nhiều đến mức lỗ tai tê liệt rồi, bình thường cô đều xì mũi coi thường, hoặc là mắt điếc tai ngơ, hôm nay lại đột nhiên quay lại nhìn anh cười thật tươi: "Thật sao? Tôi cũng yêu anh lắm!"
Dứt lời, cô mặc kệ Hoắc Vu Phi đang đực mặt ra, tự nhiên ngồi xuống bàn ăn. Hôm nay là bữa sáng kiểu Tây, trong chiếc đĩa vàng óng ánh có xếp bánh mì nướng đang tản ra mùi thơm ngào ngạt, bên cạnh còn bát trứng luộc nghiền nhừ, một đĩa thịt ba rọi chiên giòn, cùng một đĩa salad. Tay trái cô cầm tách cafe, tay phải cầm nĩa, rốt cuộc có thể trái phải cùng làm rồi, thật tốt!
Vẻ mặt cô thỏa mãn hạnh phúc, đôi mắt nâu sáng trong long lanh hệt như con nít vậy. Lần đầu tiên Hoắc Vu Phi thấy vẻ mặt này của cô, bàn tay anh cũng vì vậy mà nóng bừng, chợt rất muốn xoa nắn khuôn mặt trắng nõn của cô, cảm giác ấy chắc là rất tuyệt....
Đường Tương Mạt ăn bánh mì nướng cùng với cafe, mới cắn được một nửa, chợt ngẩng đầu nhìn Hoắc Vu Phi hiếm khi im lặng không nói gì như lúc này: "Sao im lặng thế?"
"Không có gì." Anh cười gượng, theo bản năng nắm chặt tay, bỗng dưng phát hiện hai tháng qua anh thật sự không hề trách cứ gì việc nấu ăn cho cô, đối với người xưa nay cả thèm chóng chán như anh quả thật đây là chuyện hiếm có. Thậm chí bởi vì cô không kén ăn, cái gì cũng ăn được lại làm cho anh suốt ngày phải thử nghiệm đủ loại món ăn.
Nếu một ngày nào đó anh không làm vệ sĩ nữa, nói không chừng anh sẽ mở một quán cơm nhỏ, có điều với tính cách của anh, khẳng định khai trương chưa được ba ngày liền đổi sang việc khác rồi.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vu Phi liền nói một câu không ai tin được: "Có lẽ tôi thật sự yêu cô mất rồi..."
"Hài hước đấy." Độ điên của người này lại thăng cấp rồi, thật đáng thương.
Đường Tương Mạt lườm anh một cái, tất nhiên không ngu ngốc đến mức tin anh nói thật. Cho dù cô không có khả năng cảm ứng, sống cùng nhau hai tháng cũng đủ để cô hiểu được tính cách đối phương. Có yêu hay không không cần nói ra miệng, cũng không cần bất kỳ bản lĩnh nào, nếu như anh thật sự yêu cô, dù anh chỉ nằm một chỗ giả chết cô cũng cảm nhận được.
Hôm nay Hoắc Vu Phi không biết tại sao mình lại cảm thấy bất mãn với phản ứng quen thuộc này của cô, anh cho rằng mình đã là một người không tim không phổi rồi, không ngờ nhân ngoại hữu nhân (ý là người giỏi còn có người khác giỏi hơn), cô gái này còn vô tâm hơn cả anh.
"Một người đàn ông như tôi mà suốt ngày luôn mồm tỏ tình với cô, cô không thể cho tôi chút phản ứng à?" Anh thật sự nghi ngờ cô gái này không biết hai chữ ‘động lòng’ viết như thế nào, tốt xấu gì hai người bọn anh ngày đêm ở cạnh nhau suốt hai tháng rồi mà?
Những lúc như này, bình thường Đường Tương Mạt chỉ cần hừ mũi hai tiếng tỏ vẻ khinh thường là xong. Hoắc Vu Phi rất vô vị, động một chút là sẽ làm ầm ĩ, sau đấy chưa đến ba giây lại biến trở về dáng vẻ mặt dày kia, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Nhưng cô lại nói: "Nếu trên cây cột điên có dán biển quảng cáo ‘tôi yêu cô’ thì tôi có thể cho nó phản ứng gì?"
"Hử?"
"Có điều anh không phải là cậy cột điện." Lời này cô nói rất nhỏ, hình như còn thở dài. Thẳng thắn mà nói, gần lúc xa sống cùng anh hai tháng, cô cũng không hoàn toàn là vô cảm. Đường Tương Mạt đặt đồ ăn xuống, đôi mắt long lanh nhìn anh hỏi: “Vậy anh muốn tôi có phản ứng gì đây?"
Hoắc Vu Phi ngẩn người, “Thì là những phản ứng… lẽ nào cô không hiểu sao?”
Dường như Đường Tương Mạt cũng không muốn anh trả lời, hỏi xong liền tiếp tục vùi đầu ăn, không để ý anh vẫn còn đang ngây ra, nhắc nhở: "Mau ăn nhanh đi, sáng nay tôi phải đến công trường."
Nói xong cô liền quay người trở về phòng, dù chỉ một chút cũng không muốn biết bản thân đã bị anh làm cho rung động đến thế nào.
Đối với cô mà nói, những vấn đề này ngủ đông đã lâu, cô không hiểu rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì. Những lời nói mập mờ kia, nếu như ban đầu chỉ là nói vì thú vị, thì qua hai tháng cũng ngán rồi chứ, thế nhưng anh lại không ngại phiền, nói đi nói lại, giống như việc đó đã trở thành một thói quen đùa giỡn vô hại.
Thật ra cô có thể cười trừ, tiếp tục mắt điếc tai ngơ, đến khi cô rời Đài Loan, hai người sẽ chẳng liên quan gì đến nhau nữa, nhưng... lời nói nào cũng đều có sức mạnh.
"Tên đáng ghét...." Đường Tương Mạt dựa người vào cửa thở dài. Người xưa thường nói ‘Ngôn linh’, ý là lời nói ra dù nhiều hay ít đều sẽ có tác dụng, bị một người từ sáng đến tối tỏ tình lấy lòng, mặc dù lúc đầu là không thích, cũng rất khó có thể hoàn toàn thờ ơ.
Không ai không thích được người khác yêu cả, mặc dù biết rõ đó là giả, khát vọng được yêu ở nơi nào đó trong đáy lòng vẫn sẽ vì thế mà rung động, vì vậy sự phòng bị dần được gỡ xuống, cứng rắn cũng dần trở nên mềm mại....
Đó không phải chuyện tốt. Đường Tương Mạt vỗ trán, cảm thấy ngực có chút đau, dù là rất nhẹ.
Cô nghĩ, đúng thật là mình không nói đến chuyện yêu đương quá lâu rồi mới có thể bị người đàn ông vừa gặp đã biết không phải người lương thiện gì này kích thích. ‘Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu’ chỉ dành để lừa gạt những cô nàng mới lớn thôi, cô không còn trẻ tuổi nên rất rõ mình cần gì. Tình cảm vững chắc có thể tin tưởng mới là thứ cô muốn, Hoắc Vu Phi nhầm rồi, cô không phải không tim không phổi, mà là không muốn lãng phí tim phổi quý giá cho người không cần thiết.
Cô nhớ tới dáng vẻ như bị nhét một quả trứng vào miệng vừa rồi của anh, sự buồn bực trong lòng dần dần trở thành hả hê vui vẻ.
Hừ hừ, đáng đời, ai bảo anh không biết nặng nhẹ như thế? Tốt nhất cả đời này ngậm chặt miệng lại cho tôi, người thật lòng ở bên cạnh mình ít đến đếm trên đầu ngón tay, nếu như thật sự muốn thì sẽ nghĩ bằng mọi cách để có được, nhưng có chấp nhận hay không, đó chính là việc của cô....