Vừa nói ra lời này, tất cả ánh mắt trong điện đều hướng về phía Tạ Yến.
Mọi người nhịn không được bắt đầu phỏng đoán hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của Nhiếp Chính Vương, khi vào cửa Tạ Yến cào bị thương Nhiếp Chính Vương cũng chưa bị truy cứu, vừa rồi Nhiếp Chính Vương còn ban mười đĩa gà cho Bình An Hầu, lúc này lại kêu hắn đi uy chim, chẳng lẽ Bình An Hầu muốn phục - sủng -?
Năm đó trước lễ Thám Hoa, kỳ thật trong kinh đã có lời đồn đãi, nói Tạ Yến có tách đào chi phích*, có ý đồ không minh bạch với Ngũ hoàng tử, ỷ vào đế hậu thiên vị làm xằng làm bậy, từng, từng khinh bạc thiếu niên Bùi Quân……
*Tách đào chi phích là câu chuyện của Vệ Linh Công vua nước Vệ thời Xuân Thu với Di Tử Hà.
Lời đồn truyền đi bài bản hẳn hoi, còn có người làm chứng chính mắt nhìn thấy đêm hôm khuya khoắt Tạ Yến nhảy ra từ tẩm cung của Ngũ hoàng tử.
Có tên ăn chơi trác táng đi hỏi Tạ Yến, Tạ Yến chớp chớp mắt, chỉ nói: “Ngươi đoán xem?”
Cũng có người cả gan, đã tới trước mặt Ngũ hoàng tử hỏi. Kết quả sau khi Ngũ hoàng tử nghe xong không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ hung hăng vung tay áo, đá ra khỏi cửa.
Hắn phản ứng như vậy, làm người khác khó tránh khỏi nghĩ nhiều có phải thẹn quá thành giận hay không.
Vì thế chuyện này truyền đi càng thật hơn.
Tới lễ Thám Hoa, cử chỉ Tạ Yến trâm hoa đoạt rượu, càng làm cho đoạn lời đồn này tăng thêm mấy phần chắc chắn.
Đề cập đến đoạn gút mắt này, lại thấy đủ loại hành động kỳ quái của Nhiếp Chính Vương hôm nay…… Ánh mắt mọi người nhìn Tạ Yến lại nhiều thêm vài phần ý vị thâm trường.
Tạ Yến chống cằm tập trung tinh thần xem chim, còn chưa quen có người dùng ba chữ “Bình An Hầu” gọi hắn, cho nên vẫn luôn không để ý tới.
A Ngôn cũng không thể đoán được Bùi Quân đang suy nghĩ cái gì, nhưng con chim kia thoạt nhìn xinh đẹp nhu nhược, cũng không giống như là muốn mạng nhỏ của Tạ Yến, hắn dứt khoát không nghĩ, cúi đầu nhẹ hỏi Tạ Yến: “Công tử muốn tới sờ sờ chim không?”
Tạ Yến hưng phấn gật gật đầu, qua lại trầm mặc một chút, cẩn thận hỏi: “…… Có thể chứ?”
Hắn còn nhớ rõ trước lúc ra cửa, A Ngôn ngàn dặn dò vạn dặn dò, nói hắn không được lộn xộn chạy loạn, cũng không cần nói lung tung, nếu không về sau sẽ không bao giờ dẫn hắn ra cửa nữa. Từ khi rơi xuống nước đốt hỏng đầu óc, đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Yến ra cửa, hắn rất quý trọng, tự nhiên vạn sự đều nghe A Ngôn.
A Ngôn chỉ vào thân ảnh Bùi Quân, gật gật đầu: “Nhiếp Chính Vương nói có thể.”
Tạ Yến vòng qua người A Ngôn, thoáng nhìn về hướng cái "Nhiếp Chính Vương" mà hắn nói kia.
Ánh mắt hai người đột nhiên không kịp phòng bị đối diện nhau, Bùi Quân đã nghĩ ra nhiều kiểu vẻ mặt hắn, lại không dự đoán được Tạ Yến thế nhưng cho hắn một ánh mắt vạn phần cảm kích, ngay sau đó liền gấp không chờ nổi dời đi, dính ở trên người cặp chim rách kia.
“……” Bùi Quân sắc mặt âm trầm, “Đem hạt kê cho hắn!”
Tự mình làm mình ăn no căng bụng, cũng có thể giận khóc, nếu như sau đó bị chim mổ đau, hắn sẽ có một khoảng thời gian khó khăn!
Dương Võ tướng quân xuất thân Nam Nghiệp, trước kia đã từng làm chỉ huy quân Nam Nghiệp, sau đó quốc diệt mới dấn thân vào hải đội Đại Ngu, đối với người đã từng là trưởng tôn Nam Nghiệp hắn vẫn giữ lại cảm giác thân thiết đối với cố quốc. Lúc này đã làm lơ ánh mắt phức tạp của những người khác, thân thân thiết thiết cầm tay Tạ Yến, kéo hắn đến bên cạnh lồng vàng.
“Bình An Hầu ngươi xem, đợi lát nữa ngươi nâng hạt kê này lên duỗi đến cửa lồng sắt.”
Dương Võ tướng quân eo thô mặt đen, nhìn dọa người, nhưng nói chuyện rất hòa nhã.
“Ân, ân.” Tạ Yến nghe gật gật đầu, cũng không biết nghe hiểu hay không, hắn học bộ dáng Dương Võ tướng quân nắm một chút hạt ngũ cốc, vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn tiểu thái giám loay hoay với cửa lồng.
Cửa lồng rốt cuộc cũng xốc lên một cái lỗ nhỏ để bàn tay có thể thò vào, chim ngũ sắc bên trong nhảy dựng bay phành phạch, lại không như trong tưởng tượng của Nhiếp Chính Vương bay đến mổ tay Tạ Yến, chứ đừng nói là làm cho hắn khóc.
Hai con chim chỉ nhảy lên một chỗ cao hơn trong lồng sắt, cảnh giác nhìn bốn phía. Trên đầu có một dúm lông trắng chính là chim trống, thấy tay Tạ Yến duỗi duỗi vào trong, thậm chí còn dang rộng đôi cánh ôm lấy chim mái bên người.
Tạ Yến giữ một lúc, cổ tay đều đau, con chim cũng không xuống ăn.
Tạ Yến rất thất vọng.
Nhiếp Chính Vương cũng rất thất vọng.
Còn may, Bình An Hầu không cần khóc, Kỷ Sơ Nhàn trộm thở ra một hơi.
Chỉ có Dương Võ tướng quân có chút xấu hổ, đã không làm trưởng tôn Nam Nghiệp sờ được chim, cũng không làm Nhiếp Chính Vương nhìn được việc vui uyên ương mổ nhau. Tạ Yến thấy con chim mái kia héo héo, có điểm lo lắng: “Nó có phải bị bệnh hay không nha?”
Thời điểm Tạ Yến chính mình sinh bệnh chính là như vậy, không thích ăn không thích uống, còn không thích nhúc nhích, chim có khả năng cũng là như vậy đi?
Hắn vừa nói như vậy, Dương Võ tướng quân cũng có chút sợ hãi, ngự yến Nguyên Tiêu nếu đưa cho Nhiếp Chính Vương một con chim bị bệnh, qua hai ngày lại chết, thật sự là rất không may mắn. Hắn đang ảo não đôi chim này đưa đến không đáng giá, người nuôi chim đưa chim lên điện để sát vào nhìn nhìn, lại dùng một chiếc đũa khảy cái đuôi con chim một hồi.
Sau đó thấp giọng nói với Dương Võ tướng quân câu gì đó.
Dương Võ tướng quân sau khi nghe xong thần sắc ngưng trọng, đột nhiên chắp tay chúc mừng: “Đại hỉ! Nhiếp Chính Vương, đại hỉ a!”
Chân mày Bùi Quân nhảy dựng, trực giác thấy kế tiếp không phải lời gì hay, nhưng lại không thể không tiếp: “Hỉ của cô từ đâu tới?”
Dương Võ tướng quân cao hứng phấn chấn nói: “Chim mái này nó có! Ngài nói xem, ngài nói xem, hai ngày trước hai con này còn tung tăng nhảy nhót, hôm nay vừa nói muốn mang cho điện hạ xem, nó liền có, có thể thấy được ——”
Bùi Quân đen mặt: “Có thể thấy được cái gì? Chim này có, là có giống của cô sao?”
“……” Dương Võ tướng quân sửng sốt, “Này sao có thể, người với chim sao có thể……”
Bùi Quân khóe miệng ngậm một tia cười: “Không thể vậy cô có thể có đại hỉ gì?”
“Cái này……”
Dương Võ tướng quân gãi đầu, nhất thời không có lời nào để nói.
Không thấy Tạ Yến bị mổ khóc còn không tính, còn làm cho mình dính một thân mùi điểu, thiếu chút nữa coi như dã cha của con chim rách này. Dương Võ tướng quân này, sớm muộn gì cũng phải khâu miệng hắn lại.
Bùi Quân nhắm mắt làm ngơ: “Được rồi, nhanh đem xuống đi.”
Chim chóc xinh xinh đẹp đẹp kia lại bị bịt kín vải nhung, cứ như vậy xách xuống, Tạ Yến không sờ được chim, lưu luyến không rời nhìn lồng sắt biến mất sâu trong bóng đêm ngoài điện, mới quay đầu lại hỏi: “A Ngôn, cái gì là có?”
Biểu tình hắn bằng phẳng, ánh mắt thuần khiết.
A Ngôn nói: “Chính là trong bụng có chim nho nhỏ.”
Tạ Yến không hiểu: “Chim nho nhỏ vì sao ở trong bụng, là bởi vì bụng rất đau, con chim kia mới không ăn cơm sao?”
“……”
A Ngôn nhất thời cạn ngôn, giống như mỗi một cái cha mẹ bị hài tử truy vấn “Ta có như thế nào”, vô pháp giải thích chuyện này với Tạ Yến mất hết tâm trí, hắn hàm hồ lên tiếng, dùng một viên quả hồng mới nhưỡng chặn miệng Tạ Yến.
Quả hồng nhưỡng chua chua ngọt ngọt, cũng có công hiệu hóa thực khai vị, Tạ Yến cắn mấy miếng, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu.
Trong bữa tiệc lại có huân quý khác tiến lên dâng tặng lễ vật, Nhiếp Chính Vương thay tiểu hoàng đế ban thưởng từng người một.
Đều đã hiến lễ không sai biệt lắm, buổi tiệc cũng nên tàn.
A Ngôn đứng ở bên cạnh Tạ Yến, trong tay cầm một quyển trục ngo ngoe rục rịch, có điểm nôn nóng, lại có điểm trì hoãn, không biết nên đi lên hay không. Hôm nay không quan tâm có phải cố ý hay không, Tạ Yến cũng đã gây ra nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa luôn cảm thấy, cả đêm hôm nay, Nhiếp Chính Vương tựa hồ rất nhàn rỗi, vẫn luôn nhắm vào bọn họ.
Vạn nhất đi lên rồi, Nhiếp Chính Vương mang thù, không chỉ không cho bọn họ bổng lộc, còn tước chức Bình An Hầu, lại tống cổ Tạ Yến hai bàn tay trắng vào phủ Nhiếp Chính Vương khom lưng cúi đầu cho hắn, ngoài ra còn thêm bưng trà đưa nước đổi chậu rửa chân?
Thiếu niên Bùi Quân trước kia có thể không làm được loại sự tình này, hiện tại Nhiếp Chính Vương…… Không phải là không thể.
A Ngôn rùng mình, thu lại nửa cái chân vừa bước ra: “Thôi, không đáng……”
Mới vừa nói xong, A Ngôn liền cảm giác sau cổ một trận lạnh toát.
Quả nhiên, Nhiếp Chính Vương lại bắt đầu kím chuyện.
Tạ Yến thiếu chút nữa ngủ thiếp đi, đang xoa bụng mình, lại đột nhiên bị chỉ tên nói họ: “Bình An Hầu nhiều năm ở trong phủ tu thân dưỡng tính, hôm nay khó được dự tiệc, nghĩ đến chắc cũng là mang theo cái gì đó thú vị chơi vui?”
“……”
Không có biện pháp, A Ngôn nhắm mắt, căng da đầu đem quyển trục trong tay nhét vào trong lòng ngực hắn, thấp giọng nói: “Công tử, đừng quên những lời ta đã nhiều ngày dạy người nói. Thấy Nhiếp Chính Vương sao, đọc ra là được.”
Tạ Yến mơ mơ hồ hồ đứng lên, hồi tưởng lại một chút, lắp bắp hé miệng.
Bùi Quân nhìn chằm chằm hắn, cười như không cười, muốn xem hắn có thể nói ra cái gì.
“Thần…… Thần……” Tạ Yến nhíu mày.
A Ngôn vỗ trán, hỏng rồi, hắn đã quên hết rồi.
Tạ Yến không nói ra lời, tay ôm quyển trục không khỏi siết chặt lại. A Ngôn cũng không để ý nhiều nữa, đứng ra, lấy quyển trục kia mở ra, khom người nói: “Điện hạ! Bình An Hầu phủ hổ thẹn, không có bảo vật nào có thể lấy ra, Hầu gia chúng ta bệnh nặng, vô pháp đền đáp triều đình, đáng thương Hầu gia chúng ta ngu ngốc nhiều năm, khi ngẫu nhiên thanh tỉnh, lại còn nhớ rõ ân đức của điện hạ, thân mình tốt hơn một chút liền thường thường đứng dậy viết cái chữ "Phúc" này, mỗi một chữ đều là cầu phúc cho Đại Ngu, đều là đối bệ hạ cùng điện hạ nhớ……tấm chân tình này, thiên địa chứng giám!”
Hắn từng từ xúc động, quyển trục dài cỡ hai trượng* còn chưa có mở ra, phía trên dày đặc tràn ngập chữ "phúc".
* 1 trượng = 10 thước = 3.33m, mk đã check raw rồi kb là tác giả viết nhầm hay là mk quy đổi sai nữa.
Người hai bên thăm dò liếc mắt một cái, Tạ Yến tuy cá nhân tác phong đáng lo ngại, nhưng danh tiếng tài nghệ nổi nhất kinh thành, chữ viết tay của hắn, từng được tiên đế tán thưởng, còn từng gọi người làm thành bảng chữ mẫu cho các vị hoàng tử trong cung chép lại.
Chữ phúc trên quyển trục, nhìn xác thật là phong cách của Tạ Yến, chỉ là mềm mại hơn, lại nghĩ đến đầu óc Bình An Hầu đều đã bị nóng hỏng, chữ còn có thể viết thành hình dáng này, đã không dễ dàng.
A Ngôn thấy bọn họ không có phát hiện sơ hở, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
—— Chữ này đương nhiên không phải của Tạ Yến.
Là A Ngôn từ trong bài văn trước kia Tạ Yến viết, chọn một chữ "Phúc" tốt nhất bắt chước, ngày ngày đêm đêm luyện tập, cho đến khi cơ hồ giống nhau như đúc mới dám viết lên quyển trục này. Giờ phút này đừng nói là nhóm quyền quý nhiều năm không gặp, có là xác chết tiên đế vùng dậy, cũng chưa chắc có thể phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Hai gã thái giám nâng trường cuốn này lên cho tiểu hoàng đế nhìn nhìn, lại trình cho Nhiếp Chính Vương.
Bùi Quân liếc mắt nhìn một cái liền cười, cũng không chọc thủng tâm tư nhỏ của chủ tớ hai người này, chỉ nói: “Bình An Hầu có tâm, lễ trọng như thế, cô thật ra trong khoảng thời gian ngắn này không biết nên thưởng cho Bình An Hầu cái gì. Bình An Hầu, ngươi nói đi?”
A Ngôn vừa nghe hấp dẫn, đang muốn mở miệng, Bùi Quân lạnh lùng thoáng nhìn nhìn: “Lương Ngôn, cô hỏi Bình An Hầu, không phải hỏi ngươi. Ngươi lại nói một tiếng, tên ngươi sẽ không còn chữ Ngôn nào nữa.”
“……”
A Ngôn đại danh họ Lương, nhưng người biết không nhiều lắm, ngay cả mấy hạ nhân thân cận trong hầu phủ, cũng đều cho rằng hắn họ Ngôn.
Tạ Yến ở bên ngoài cũng chỉ gọi hắn là A Ngôn, ngẫu nhiên hắn có làm Tạ Yến tức giận, Tạ Yến mới có thể nghiêm túc, kêu cả tên lẫn họ hắn “Lương Ngôn”. Nhưng loại tình huống này cũng không nhiều lắm, tính tình Tạ Yến rất tốt, cũng không răn dạy hắn trước mặt người ngoài.
Ngoại trừ một lần, hắn mâu thuẫn với Ngũ hoàng tử thiếu niên Bùi Quân, bị Tạ Yến lạnh lùng mắng một tiếng trước mặt Ngũ hoàng tử.
Nhưng đó cũng là vì trước đây Ngũ hoàng tử nói năng lỗ mãng với Tạ Yến, chuyện này A Ngôn hiện tại nhớ tới vẫn còn cảm thấy ủy khuất.
Hắn tuy rằng bất mãn Bùi Quân không thân cũng chẳng quen kêu hắn như vậy, nhưng A Ngôn xác thật là nghe ra một tia tức giận thật sự từ giọng nói này, hắn không dám tiếp tục nhiều lời, yên lặng ngậm miệng lại, chỉ hy vọng đợi lát nữa công tử có thể thông minh một chút, lừa gạt được Bùi Quân.
Nhưng ngẫm lại liền thấy rất là khó khăn, lấy đầu óc hiện tại của Tạ Yến, hắn không chọc tức Nhiếp Chính Vương là đã không tồi.
Bùi Quân cười nhìn Tạ Yến, lại hỏi: “Bình An Hầu muốn yêu cầu thưởng cái gì?”
A Ngôn điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Tạ Yến.
Tạ Yến suy nghĩ một chút, đại khái minh bạch, chậm rì rì nói: “Ngô…… Muốn tiền.”
Tuy rằng cũng là đạo lý này, nhưng A Ngôn: “……”
Trong điện cười vang một trận.
Nghe thấy tiếng cười tự nhiên rộn ràng, Bùi Quân có chút bực bội, hắn giơ tay áp xuống, tiếp tục hỏi: “Vậy Bình An Hầu muốn bao nhiêu? Muốn nhiều quá thì cô không cho được.”
A Ngôn lại điên cuồng khoa tay múa chân thủ thế cho Tạ Yến.
Tả hữu mặt trong mặt ngoài đã toàn ném hết, chẳng còn gì để mất, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, có thể trụ được mấy năm thì mấy năm.
Tạ Yến mày nhăn lợi hại hơn, hắn vẫn hiểu, “Tiền” muốn càng nhiều càng tốt, A Ngôn nói rằng, có tiền mới có thể mua bánh hoa quế hắn thích ăn, nhưng bao nhiêu là nhiều, Tạ Yến lại không có khái niệm.
Hắn rất khó xử.
Tạ Yến đã cố gắng hết khả năng để nghĩ ra một con số mà chính mình cho rằng cũng đủ lớn, đây là số hắn có thể đếm, lớn nhất. Hắn lại sợ có thể quá lớn hay không, cái “Nhiếp Chính Vương” kia có thể sẽ không nguyện ý cho hay không, rối rắm tới rối rắm đi, Tạ Yến cũng vội muốn chết.
Bùi Quân đợi thật lâu, thấy hắn chắc chắn ngẩng đầu lên, hẳn là đã nghĩ kỹ rồi.
Hắn không thể không ngồi thẳng, ngược lại muốn xem, Tạ Yến trù tính đêm nay, công phu sư tử ngoạm rốt cuộc tính toán từ chỗ hắn đòi bao nhiêu.
Tạ Yến hít một hơi, lại hít sâu một hơi, làm như làm đầy đủ chuẩn bị cho việc kinh hãi nhân tâm, sau đó nhanh chóng báo một con số: “…… Hai.”
Bùi Quân nhíu mày: “Bao nhiêu? Nói rõ ràng! Cô rút đầu lưỡi Bình An Hầu hay sao?”
Tạ Yến nhấp nhấp miệng, đành phải báo lại một lần: “Mười lượng.”
Bùi Quân: “…………”
Xác thật kinh hãi nhân tâm.
Trước mắt A Ngôn tối sầm.
Danh Sách Chương: