Mộc Cẩn thuyết phục bà ấy về nhà: “Nhà con và bên đó gần nhau mà, chẳng qua mất thời gian của nửa chum trà đã có thể tới nơi. Ở nhà còn bận tưới tiêu, nương vẫn nên về nhà thôi.”
Trong đầu Mộc Cẩn hỗn loạn, cần gấp thời gian để tiêu hóa.
Lúc này Vương Lý thị mới cẩn thận đi về nhà.
Uống sữa xong thì hai đứa bé đã ngủ.
Mộc Cẩn vừa khẽ xoay thì dưới thân lại đau nên nàng dựa lên gối đầu nằm nghiêng trên giường.
Trong lời nói của Vương Lý thị và cả Kim Bảo, Mộc Cẩn đoán được bây giờ đang là năm mất mùa. Đồng thời thiên tai này không chỉ kéo dài một năm, cũng may là chưa đến mức chết đói.
Nhưng trượng phu nguyên chủ mới gặp nạn trộm cướp, điều này cho thấy rõ ràng bên ngoài bắt đầu không yên ổn.
Mộc Cẩn chuẩn bị chờ hết tháng này sẽ đi ra ngoài xem sự tình bên ngoài. Nếu thật sự có điều không tốt sẽ tính toán sớm.
Nàng nhìn rương đồ trong nhà, Hứa Thiên Tứ và cha chồng ra đi liên tiếp, uống hết thuốc và xử lý xong tang sự sẽ tốn rất nhiều tiền bạc. Trong rương bây giờ chỉ còn tổng cộng mấy lượng bạc mà giá lương thực lại cao, đoán chừng phí sinh hoạt trong một thời gian ngắn sẽ tiêu hết sạch đống này.—-Mộc Cẩn lại nghĩ đến người nhà ở hiện đại, không biết bây giờ mọi người ra sao.
Mộc Cẩn là con gái một, bây giờ nàng chỉ cầu nguyện cô nương Mộc Cẩn cùng tên cùng họ với nàng xuyên vào thân thể hiện đại của nàng, như vậy ba mẹ cũng không cần quá mức thống khổ.
Mộc Cẩn ở hiện đại mới bắt đầu học Tiến sĩ. nàng đang có một dự án liên quan đến mô hình tiêu dùng của các cửa hàng tiện lợi, vì để hiểu rõ hơn nên nàng quyết định làm việc bán thời gian trong một cửa hàng tiện lợi ở khu đại học trong một tháng. Cửa hàng tiện lợi mở 24/24, tối nay đến lượt nàng trực ca đêm mà vô tình bị xuyên không.
Nghĩ đến đây, trước mắt Mộc Cẩn ấy thế mà lại hiện ra khung cảnh của cửa hàng tiện lợi. Máy tính vừa được chuyển phát nhanh đến vẫn còn ở bên cạnh, nàng đưa tay chạm vào nó thì chiếc máy tính xách tay xuất hiện trong tay nàng.
Mộc Cẩn ngây người vài giây, sau đó vô cùng vui sướng.
Nàng lại thử những vật khác, phát hiện những vật này có thể đưa vào thế giới thật.
Cuối cùng nàng cũng được an ủi một chút, có cửa hàng tiện lợi này thì ít nhất trong năm mất màu sẽ không lo chết đói.
Diện tích cửa hàng tiện lợi cũng không đến một trăm mét vuông.
Bởi vì gần khu đại học nên trên kệ hầu hết là đồ uống, bánh bích quy, bánh kẹo sô nàng la các loại. Chỉ riêng các loại nước ngọt đã có mấy ngàn chai mà phần lớn đều có đường, ở hiện đại rất được ưa chuộng. Nhưng trong năm đói kém sẽ rất vô vị, hoàn toàn sẽ không cần dùng đến.
Ngoài ra cũng có một kệ mì ăn liền, nàng đếm tổng cộng không sai biệt lắm khoảng 500 gói. Còn lại là vật dụng hàng ngày như kem đánh răng, sữa rửa mặt, giấy vệ sinh, dùng tiết kiệm một chút có thể một mình nàng dùng mấy chục năm.
Danh Sách Chương: