Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6

Lúc tôi đến, bữa tiệc đã bắt đầu rồi.

Vừa nhìn một cái tôi đã thấy Thẩm Vọng Tân.

Anh ấy quá xuất sắc.

Đứng ở đó, là nhân vật chính của toàn hội trường.

Gần như là cùng nhau, ánh mắt của anh cũng đưa sang đây.

Cách đám người chen chúc, tầm mắt của chung tôi giao nhau.

Hôm nay, tôi mặc một cái váy xinh đẹp.

Màu vàng nhạt,, Thiết kế tinh xảo ở xương quai xanh khiến cho cổ áo rông hơn bình thường một chút, thân váy ôm sát đường cong cơ thể.

Trên cổ đeo thêm một chiếc vòng xanh ngọc.

Rực rỡ lấp lánh.

Thẩm Vọng Tân nhìn chằm chằm tôi không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi có người nói chuyện với anh, anh mới thu hồi tầm mắt, rời đi trong sự vây đón của mọi người.

Tôi định qua đó thì bị thư ký cản lại.

Anh ta do dự luôn mãi mới nói: “Hứa tiểu thư, Chuyện cô muốn quay lại với Giang tiên sinh…… Hôm đó Thẩm tổng đã nghe thấy. Tuy rằng đây là việc riêng của cô, nhưng…… Có hiểu lầm thì vẫn nên giải thích sớm.”

Anh ta nói xong, liền vội vã đi theo Thẩm Vọng Tân đi rồi.

Chỉ để tôi giật mình đứng đó.

Thấy trên cửa viết tên tập đoàn Giang thị mới biết đây là địa bàn của Giang Chi Hoài.

Anh ấy tự tạo cơ hội cho tôi gặp Giang Chi Hoài.

Biết anh hiểu lầm, tôi nắm váy lên định đuổi theo.

Bỗng có người cản tôi lại.

“Xin chào, tiểu thư.”

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên mập mạp, tươi cười thân thiết

“Tôi là chú hai của Thẩm Vọng Tân, cô hẳn là có nghe nói tới Thẩm Vọng Tân rồi chứ?”

Thì ra là chú của Thẩm Vọng Tân.

Tôi lễ phép gật gật đầu, “Chào ngài.”

Ông ta bưng một ly champagne, “Cô rất xinh đẹp, đã có bạn trai chưa?”

Hiểu mục đích của ông ta, tôi vội vàng lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách.

“Xin lỗi tiên sinh, tôi còn có việc, không tiếp được.”

Trước khi ông ta nói thêm gì, tôi nhanh chóng rời đi.

Lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, lại bị ngăn lại lần nữa.

“Tiểu Sơ.”

Lâm San không biết từ đâu chạy tới, hỏi dò, “Vừa nãy… là vị hôn phu của cậu sao?”

“Không phải.”

“Chả trách là họ Thẩm.” Cô ta khăng khăng khẳng định, giống như bắt được nhược điểm của tôi, “Đó là chú hai của Thẩm Vọng Tân, nghe nói có tình nhân ở bên ngoài. Không nghĩ tới lại là cậu.”

Âm thanh của cô ta rất lớn thu hút sự tò mò của người chung quanh.

Chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn tôi.

Tôi im lặng mà nhìn chằm chằm cô ta “Cô nói đủ chưa?”

Lâm San thân mật mà ôm lấy cánh tay tôi, “Sao thế? Mặt mũi bị tôi vạch trần nên mất hết rồi sao?”

“Hai năm cô theo đuổi Giang Chi Hoài, ngày nào tôi cũng ngủ với anh ấy.”

“…… Anh ấy như vậy, là bởi vì tôi cảm thấy như vậy rất kích thích, cô mới là tiểu tam nha……”

“Chuyện này ấy mà, trước lạ sau quen…..”

Lửa giận đè nén mấy ngày rốt cuộc bùng nổ.

Dưới ánh mắt đắc ý của cô ta, tôi cầm lên ly nước tưới thẳng lên đỉnh đầu cô ta.

Sau đó ném ly xuống sàn.

Toàn trường im lặng tĩnh mịch.

Lâm San ngây người ra một chút rồi hét lên.

“Hứa Thức Sơ, sao cô dám?”

“Bình tĩnh chưa?” Tôi nhìn chằm chằm cô ta, “Chưa thì nước còn nhiều lắm, không cần tự giới thiệu bản thân với tôi đâu.”

“Cô…”

Tôi bỗng bị người ta kéo mạnh tay, vấp mạnh vào bàn.

Dao nĩa trên bàn rơi đầy xuống đất.

Chân tôi bị mảnh sứ vỡ văng lên, máu trào ra tới.

Tôi cau mày vì đau, Giang Chi Hoài xuất hiện ngay trước mắt.

“Hứa Thức Sơ, cô điên rồi sao?”

Ngữ khí của anh ta âm trầm, “Cô dám quậy ở địa bàn của tôi?”

Tôi không nghĩ ngợi móc ngay một tấm thẻ từ trong túi, ném thẳng vào mặt anh ta.

“Anh câm miệng lại.”

“Hai vạn làm như nhiều lắm, nói ra không sợ mất mặt sao. Tôi mà biết tiền này Lâm San lấy từ nhà anh tôi còn ngại bẩn đây này.”

Lâm San khóc thành tiếng, “Cô là một kẻ tiểu tam, dựa vào đâu mà dám nói như thể hợp tình hợp lý như vậy.”

“Tiểu tam gì cơ?” Giang Chi Hoài hỏi.

“Chú hai của Thẩm Vọng Tân là hôn phu của cô ta!”

Giang Chi Hoài đưa mắt nhìn tôi đánh giá, thần sắc phức tạp.

Tôi móc di động ra cười nói, “Có bản lãnh thì lại nói lần nữa, nói to lên, chúng ta gặp nhau ở tòa.”

Lâm San sợ hãi, nấp phía sau Giang Chi Hoài.

“Đủ rồi.” Giang Chi Hoài cười nhạo, đầy vẻ không tin, “Hứa Thức Sơ, cô đúng là làm tôi ghê tởm.”

“Ai làm cậu ghê tởm?”

Một âm thanh lạnh nhạt từ bên ngoài truyền vào.

Mọi người tự động nhường đường.

Thẩm Vọng Tân đã quay lại.

Tôi chật vật mà đứng đó, mở to mắt nhìn anh.

Đêm nay thành ra như vậy trên mặt Thẩm Vọng Tân có chút khó coi.

Thẩm Vọng Tân đi tới trước mặt tôi, hạ mắt, hỏi: “Bị thương ở đâu rồi?”

“Không …” tôi bỗng nghĩ đến lời thư ký nói, nhanh chóng chuyển lời u oán méc anh, “Mắt cá chân bị trầy, đau……”

“Ai làm?”

“Anh ta.”

Tôi chỉ vào Giang Chi Hoài.

Giang Chi Hoài đầy vẻ khinh miệt, “Cô đúng là biết cách thông đồng, cô nói xem nếu tôi xử chết hôn phu của cô, co còn cười nổi không.”

Thẩm Vọng Tân thong thả đi tới chỗ Giang Chi Hoài.

Ngang qua bàn tiệc còn tiện tay cầm lên một chai rượu vang đỏ.

Giang Chi Hoài còn tưởng Thẩm Vọng Tân đang giúp mình, cười ra tiếng, “Vừa vặn, cậu cũng không thích chú hai của cậu, giúp tôi…”

Đột nhiên im bặt.

Màu rượu đỏ tươi tí tách chảy từ trên đầu anh ta xuống.

Nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng sang trọng.

Nguồn gốc thì là từ bình rượu trong tay Thẩm Vọng Tân.

Một tay anh đút túi, giống y như cách của tôi khi nãy, rót rượu lên đầu anh ta

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

“Thẩm Vọng Tân.” Âm thanh Giang Chi Hoài cũng thay đổi, “Cậu cũng uống nhầm thuốc sao?”

Thẩm Vọng Tân vứt bình rượu xuống, lấy cà vạt trước ngực Giang Chi Hoài lau tay, giọng điệu cao ngạo.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe rõ lắm. Cậu xác định là… muốn làm tôi chết?”

Một câu vang như tiếng sấm

Lần đầu tiên tôi thấy thần sắc này trên mặt Giang Chi Hoài……

Lâm San từ sau Giang Chi Hoài bước ra, liều mạng nói, “Thẩm Vọng Tân vừa nãy rõ ràng tôi thấy cô ta….”

“Lâm tiểu thư, xin hỏi cô đang vu khống hôn thê của tôi sao?”

Môi Lâm San run lên, rốt cuộc hiểu rõ quan hệ của hai chúng tôi, “Không, không phải……

Thẩm Vọng Tân đỡ lấy eo tôi, chuẩn bị dẫn tôi rời đi.

Giang Chi Hoài cuối cũng cũng phản ứng lại, lên tiếng ngăn cản, “Thẩm Vọng Tân, cậu có phải nên giải thích với tôi không?”

Giải thích?

Thẩm Vọng Tân lười biếng nhếch môi cười thành tiếng.

“Vợ tôi lúc nãy không phải nói rõ lắm hay sao? Là cậu có mắt như mù. Cô ấy bị cậu làm bị thương, tôi còn chưa tìm cậu nói chuyện cậu còn muốn tôi giải thích?

Giang Chi Hoài nghẹn giọng, “Cậu đừng bị cô ta lừa. tôi từng trải qua nên tôi biết, cô ta…”

“Đủ rồi, chuyện của tôi không cần cậu nói.”

Giang Chi Hoài phát điên nói, “Mẹ nó, cậu vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy sao?”

Anh ta nắm chặt áo sơ mi loang lổ vết hồng, “Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, cậu lại che chở cho người ngoài? Cậu không nói đạo lý chút nào hết vậy?

Thẩm Vọng Tân nhìn anh ta một cái, lạnh lẽo như băng mà nói “Vậy cậu tố tôi đi.

Sau đó kéo tay tôi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK