Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

---

7.

Thẩm Tuế Hòa lại một lần nữa bị tôi làm mất mặt trước đám đông, giống như một con chuột chù xông lên túm lấy tay tôi.

Mất kiểm soát la hét trước mặt mọi người.

“C.m.n, ả tiện nhân này, chỉ là đồ nhái mà thôi, còn ở đó cao ngạo cái gì cơ chứ.”

Trong lúc xô đẩy, một tiếng “lạch cạch” vang lên, chiếc vòng tay trân châu màu hồng mà tôi đã đeo mười năm không rời bị đứt đôi.

Đó là quà Tạ Hoài Tự tặng tôi vào năm tôi bước sang tuổi 18, trở thành người trưởng thành.

Sợi dây thần kinh trong đầu tôi cũng theo đó mà đứt luôn, tôi một cước đá vào đầu gối của Thẩm Tuế Hòa.

Cô ta quỵ gối xuống mảnh thủy tinh.

"A!" Cô ta thét lên, đau đến nghiến răng nghiến lợi, không còn chút sức lực nào để quấy rầy tôi nữa.

"Hạt ngọc, hạt ngọc."

Ta cuống cuồng ngồi xổm xuống, nhặt từng hạt ngọc trân châu đặt lên bàn tay.

17 viên, còn thiếu một viên, ở đâu chứ.

Không tìm thấy.

Không thể nào không tìm thấy được.

Không thể nào không tìm thấy được.

Nước mắt tôi không kiềm chế được mà rơi xuống.

Đó là món đò mà Tạ Hoài Tự đã dành dụm rất lâu mới mua cho tôi, cũng vì vậy mà anh thường xuyên bị đói, còn nói dối tôi rằng đã ăn rồi.

Anh nói chuỗi vòng tay trân châu màu hồng này chính là anh ấy, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, mang lại may mắn cho tôi.

Không thể thiếu được.

Một hạt cũng không thể thiểu.

Nếu như anh ấy tức giận.

Buổi tối không đến gặp tôi nữa thì phải làm sao bây giờ.

Tôi ngừng mò mẫm trên mặt đất.

Cuối cùng nhìn thấy bên cạnh một đôi giày da màu đen.

Tôi nhặt lên bỏ vào trong túi xách, lúc ngẩng đầu lên, thấy được Giang Kinh Niên cùng đám anh em của hắn.

8.

Khi tôi đứng dậy cùng Giang Kinh Niên bốn mắt nhìn nhau, hắn sững sỡ.

Thậm chí không thèm quan tâm đến Thẩm Tuế Hòa đang khóc nức nở một bên trước.

Có lẽ là dáng vẻ tôi khóc, thực sự lạ lẫm.

Ba năm qua, cho dù tôi bị tổn thương hết lần này đến lần khác, tôi cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt trước mặt hắn.

Giống như một con người kiên cường không biết đau là gì.

Hiện tại lại khóc đỏ hốc mắt.

"A Niên, chân em đau quá, em chỉ nói không muốn cô ấy quấy rầy anh nữa, vậy mà cô ta liền đập vỡ cái ly, bắt em quỳ lên đó.”

Thẩm Tuế Hòa vừa khóc vừa kêu than với hắn.

Lúc này hắn mới chú ý đến Thẩm Tuế Hòa đang ngồi chật vật dưới đất, tóc tai xộc xệch, vết máu thấm ra đầu gối, nhuộm chiếc váy thành màu đen.

Hắn đi đến, ôm cô ta vào lòng, nhìn về phía tôi trong mắt có mười phần uy hiếp, lại giống như có một loại cảm xúc khác.

Hắn không lập tức nổi giận, nhưng mấy con chó bên cạnh hắn lại sủa trước.

Bọn họ cho rằng tôi vì muốn quay lại với Giang Kinh Niên nên mới khóc.

“Gà rừng sao có thể giống với phượng hoàng, Đông Thi bắt chước Tây Thi cố nhăn mày khóc thực sự xấu xí, anh Niên cũng sẽ không mềm lòng đâu.”

“Cho dù la liếm như thế nào thì một khi chính chủ trở lại, không phải vẫn bị bỏ rơi sao, dù có không cam lòng cũng không thể ác độc như vậy chứ.”

"Ngày đó đồng ý chia tay dứt khoát như vậy, không phải vẫn đến đây cầu xin quay lại, còn đuổi theo người ta đến tận Vân Thành."

Một cánh tay khoác lên bả vai tôi, Giang Kinh Niên nhìn thấy, sự hoài nghi trong mắt hắn lại càng sâu hơn.

Tôi quay đầu nhìn, là Tạ Ý Trì, hôm nay tôi đến đây là để tìm cậu ấy.

Cậu ấy kéo tôi vào trong ngực, liếc nhìn bọn họ, ngạo nghễ khoe khoang, khóe miệng còn mang theo chút khinh thường.

“Tri Kiều, vật họp theo loại, thứ đồ chơi này so với anh quả thực kém cỏi, em không thể chỉ vì chia tay với anh mà sống tạm bợ như vậy được, anh sẽ đau lòng đấy.” Bọn họ nhìn chằm chằm Tạ Ý Trì vài lần.

Có một tên không sợ chết, dáng vẻ kinh ngạc che miệng nói thẳng một câu:

"Chúa ơi, anh Niên cũng là thế thân, Tô Tri Kiều, làm sao cô dám."

Sắc mặt Giang Kinh Niên lập tức đen lại, âm trầm đến mức có thể nặn ra nước.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt của tôi, trong mắt như sắp bốc lửa: “Anh ta nói có đúng không…”

“Anh Niên, chân em thật sự rất đau, có khi nào bị thương, không thể khiêu vũ được nữa không, em sợ quá.”

Thẩm Tuế Hòa ở trong vòng tay hắn yểu điệu mở miệng mang theo tiếng than đau, cắt ngang lời nói của hắn.

Giang Kinh Niên ôm cô ta hung hãn đụng vào bả vai Tạ Trì Ý, sau đó sải bước ra khỏi quán bar.

---

Ý Trì lên sàn rồi nha quý vị ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK