• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tấn Tắc như vô cùng thù hận, vẻ mặt rối rắm nhìn chằm chằm áo khoác trên giường.

Cố Tinh Thần đi rồi nhưng áo khoác của cậu lại quên lấy đi.

Lục Tấn Tắc đi đến cửa sổ sát đất ở phòng khách nhìn qua phía đối diện, trùng hợp làm sao hai người lại ở cùng tầng lầu, hơn nữa phòng khách lại đối nhau, anh thậm chí còn có thể thấy vị trí sô pha trong phòng khách của Cố Tinh Thần.

Đem qua trả lại?

Lục Tấn Tắc cầm lấy áo khoác, một mùi hương cỏ xanh thoang thoảng tiến vào chóp mũi.

Hôm nay anh rất kỳ lạ, thường hay lo ra, cứ vô ý một chút là sẽ nhớ tới Cố Tinh Thần.

Lục Tấn Tắc đem quần áo ném vào sô pha, đưa cái gì mà đưa? Anh đang muốn cách xa Cố Tinh Thần cơ mà, ngày mai mang tới đoàn phim là được.

Cố Tinh Thần mới vừa đi đến dưới lầu thì bị gió lạnh thổi, cậu ôm cánh tay rụt rụt cổ.

Hừ, cậu không nên cố tình để áo khoác lại, quá lạnh rồi!

Cũng may chỉ có vài bước chân, cậu liền nhanh chân đi vào hành lang trở về nhà, cấp tốc tìm thảm lông bọc lên người, lúc này mới thấy ấm áp lại.

Đi đến cửa sổ sát đất nhìn về phía đối diện, cậu sâu sắc tỉnh táo lại, lần sau chơi tâm cơ phải đổi cái phương pháp mới được.

Từ phòng tắm nước ấm xong đi ra, Cố Tinh Thần mở điều hòa rồi uống thuốc của Lục Tấn Tắc đưa cho cậu, cậu cảm thấy mình đã sống lại rồi.

Mở điện thoại đặt cơm hộp thì thấy có điện thoại video gọi vào, cậu tiếp điện thoại liền thấy trong màn hình hiện lên hai gương mặt lớn tuổi đang cười.

"Bảo bảo, hôm nay có ăn cơm đúng cữ không, nhanh để ba ba nhìn xem nào, ai da gầy mất rồi."

Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong câu đã bị người phụ nữ có gương mặt phúc hậu bên cạnh đẩy qua một bên, "Mẹ đây Tinh Tinh, ui cha, mới vừa tắm xong phải hong khô tóc mới được, nếu không sẽ đau đầu, đúng là không có mẹ chăm sóc con thì không được mà."

Cố Tinh Thần cười tủm tỉm nhìn hai người, "Mỗi lần mở màn đều giống nhau, hai người không ngán hở?"

Tuy là oán giận nhưng trong mắt Cố Tinh Thần đều là chân thật và ỷ lại, muốn giấu cũng không được.

"Cho nên con mau dọn về nhà ở đi ha." Hai người trăm miệng một lời nói.

Cố Tinh Thần bất đắc dĩ, "Ba mẹ, con bao lớn rồi, muốn tự lập có được không? Chưa kể công việc hiện tại của con rất đặc biệt, thường xuyên không ở nhà, có ở hay không ở chung với hai người không phải cũng giống nhau sao."

Mẹ Cố không chịu, "Làm sao giống nhau được! Hu hu hu, cục cưng của tôi không yêu tôi."

Mẹ Cố khóc rất giả mà cha Cố lại cực kỳ phối hợp đi theo xoa xoa mắt, dư quang nhìn lén màn hình.

Cố Tinh Thần dở khóc dở cười, hai người cha mẹ dở hơi này làm cậu hết sức bó tay.

"Được rồi, cuối tuần này con về ăn cơm."

Mẹ Cố lập tức để sát vào màn hình, trên màn hình xuất hiện một gương mặt phúc hậu thật lớn, cười cong cong, "Tốt tốt tốt, bảo bảo con muốn ăn gì, mẹ sẽ đích thân nấu cho con ăn ha!"

"Mẹ, không nấu cơm chúng ta vẫn là mẹ con ruột!"

Cha Cố lâm vào khó xử, lập tức cười ha ha nói sang chuyện khác, "Bảo bảo, lần trước con nói muốn 30 triệu đầu tư điện ảnh, ba đã chuẩn bị tốt cho con rồi, khi nào con cần, ba chuyển qua thẻ cho con."

Sắc mặt Cố Tinh Thần tức khắc trầm xuống.

Trong truyện gốc, Cố Tinh Thần vẫn luôn lấy tiền trong nhà đem đi đầu tư cho Hàn Tuyển Ý nhưng chưa từng được đáp lại, mặc dù là hạng mục kiếm tiền nhưng cuối cùng nhà họ Cố cũng không lấy được một xu, toàn bộ đều vào túi của Hàn Tuyển Ý.

Nếu cậu không tỉnh lại rồi nhớ hết cốt truyện thì có khả năng cậu cũng sẽ hút máu cha Cố mà đi đút hết cho tên tra nam Hàn Tuyển Ý, kết cục cuối cùng sẽ giống như trong sách, làm cho nhà họ Cố sụp đổ.

"Tạm thời chưa cần đâu ba."

Cả đời này của Cố Tinh Thần là xuyên qua từ khi còn bé, cha mẹ Cố chính là cha mẹ ruột của cậu, tiền cậu kiếm được chỉ cho bọn họ tiêu, cậu tuyệt đối sẽ không hút máu bọn họ nữa.

Cha Cố là một người làm ăn thành công, hơn nữa còn rất nhạy bén, sắc mặt Cố Tinh Thần biến đổi làm ông cảm thấy không đúng.

"Con trai, có chuyện gì khó xử thì nói cho ba đi, nhà chúng ta có tiền, vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không thành vấn đề."

Mẹ Cố cũng xen vào, "Đúng đó con trai, nhà chúng ta rất có tiền, con muốn xài thế nào thì cứ xài thế đó, không cần kiêng kỵ biết không."

Cố Tinh Thần bất đắc dĩ nhìn cha mẹ mình, "Được, vậy ba chuyển vào thẻ cho con đi."

Không nhận lại sợ hai người họ nghĩ nhiều, dù sao tiền này coi như dùng để cậu xây dựng sự nghiệp đi vậy, cậu vốn muốn làm hợp đồng vay nợ nhưng hiện tại xem ra, nếu thật sự viết giấy nợ thì cha mẹ của cậu sẽ lập tức chạy tới xem cậu có phải bị trúng tà hay không đấy!

Nửa giờ sau cuối cùng cũng kết thúc video call, trong đó hơn phân nửa là Cố Tinh Thần lắng nghe còn cha Cố mẹ Cố thì nói chuyện, ngay cả cách vách nuôi hamster mới vừa sinh con cũng phải kể kỹ càng tỉ mỉ cho cậu nghe một lần.

Lấy cơm hộp ra ăn chưa được hai miếng thì lại có điện thoại tới.

Là người đại diện Viên Cần. ngôn tình hài

"Alo, anh Viên?"

Bên kia điện thoại Viên Cần sửng sốt một chút, y lấy ra nhìn màn hình điện thoại, là Cố Tinh Thần mà? Sao tự dưng gọi y là anh, y thật không thích ứng nổi đâu.

"Khụ khụ, là như thế này, người đại diện Liêu Mẫn của Hàn Tuyển Ý liên hệ anh, hỏi việc cậu nói đầu tư "Kỳ Ngộ" thế nào rồi?"

Thế nào là thế nào? Nói thật dễ nghe, còn không phải muốn hỏi có giúp Hàn Tuyển Ý bắt được vai nam chính hay không chứ gì?

Lúc Viên Cần nghe Liêu Mẫn nói xong, nếu không phải do y không muốn so đo với phụ nữ thì y thật sự muốn tát cho ả một cái.

Người đàn bà này quả thật không biết xấu hổ, muốn kéo đầu tư thì đi tìm người đầu tư đi, mắc gì chạy tới tìm Cố Tinh Thần là sao? Lại còn cứ lấp lửng với Cố Tinh Thần nữa chứ.

Khiến cho y phiền lòng là Cố Tinh Thần không biết trúng tà gì, một hai cứ phải xoát độ tồn tại trước mặt Hàn Tuyển Ý, ngay cả y đều có thể nhìn ra Hàn Tuyển Ý đối với Cố Tinh Thần không kiên nhẫn đến mức nào.

Dù sao y cứ chuyển lời là được, Cố Tinh Thần khẳng định sẽ cho.

Cố Tinh Thần thở dài, buông đũa xuống, cậu bị cái tên Hàn Tuyển Ý ba chữ này quậy đến không còn khẩu vị gì nữa.

"Việc đầu tư ˂˂Kỳ Ngộ˃˃ làm gì liên quan tới em, có điều anh đừng từ chối ả quá rõ ràng trước, nếu ả có hỏi lại thì anh cứ tiếp tục kéo cho em."

Viên Cần chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, chần chừ nói: "Nhưng Liêu Mẫn nói Hàn Tuyển Ý rất để ý vai diễn này."

Cố Tinh Thần bị tức đến mắc cười, trào phúng nói: "Gã để ý thì để gã tự đi tranh thủ đi, không phải gã là tiểu sinh lưu lượng mới nhậm chức à? Là phái thực lực thế hệ mới của giới giải trí mà, không lẽ còn sợ không lấy được vai nam chính sao?"

Bây giờ Viên Cần đã xác định Cố Tinh Thần đã có mâu thuẫn với Hàn Tuyển Ý rồi, tuy rằng không biết có thể kéo dài được bao lâu nhưng hiện tại y cảm thấy thể xác và tinh thần thật sảng khoái.

"Ok, chuyện này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ kéo chết ả."

Viên Cần mặt đầy hưng phấn.

- --

Sáng sớm ngày hôm sau Viên Cần tới đón Cố Tinh Thần đi đến đoàn phim, thả người xuống xe xong y còn phải đi công ty một chuyến.

Lúc sắp đi, Cố Tinh Thần gọi y lại, "Anh Viên, anh giúp em tìm một trợ lý đi, anh còn phải xử lý chuyện công ty nữa, em bên này có trợ lý là được rồi."

Viên Cần nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt khó xử, "Hay là thôi đi, dù sao chuyện ở công ty cũng không nhiều lắm, một mình anh là đủ."

Cố Tinh Thần bất đắc dĩ bảo đảm, "Anh yên tâm, em sẽ không lại đuổi trợ lý đi nữa, em đảm bảo."

Cố Tinh Thần đã nói đến vậy nên Viên Cần đành phải gật đầu đáp ứng, chẳng qua trên đường tới công ty y đã hạ quyết tâm tìm một người ít nói lại ngoan ngoãn, quan trọng nhất chính là có thể chịu được khinh bỉ!

Cố Tinh Thần chậm rãi đi tới phòng hóa trang, hôm nay cậu chỉ có một cảnh quay nên thời gian tương đối dư dả. Đến gần phòng hóa trang thì vừa vặn đụng phải Lục Tấn Tắc từ bên trong đi ra.

Hai người đối mặt, Cố Tinh Thần cười cười chớp chớp mắt với anh, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh đặc biệt dụ người.

Lục Tấn Tắc sửng sốt một chút, sau đó mặt không cảm xúc chuyển tầm mắt.

"Lục Tấn Tắc, chào buổi sáng." Cố Tinh Thần cười hì hì thò lại gần chào hỏi anh, không chờ anh trả lời liền đi vào phòng hóa trang, cậu còn gật đầu chào với người đại diện Thạch Thành đi phía sau Lục Tấn Tắc nữa.

Thạch Thành kỳ quái nhìn bóng dáng Cố Tinh Thần, nhanh chân đuổi kịp người phía trước, nghi hoặc hỏi: "Đây là ai vậy? Sao tôi thấy có chút quen mắt, cậu biết cậu ta à?"

Nụ cười lúc nãy với Lục Tấn Tắc làm hắn ta thấy có mùi vị bát quái đâu đây.

Lục Tấn Tắc nhàn nhạt nói: "Cố Tinh Thần, không quen biết."

Nói xong anh theo bản năng nhấp môi dưới.

Thạch Thành à một tiếng, "Cố Tinh Thần? Là người diễn vai anh em sinh đôi với Tô Hàm đúng không? Không thể nào, sao tôi cảm thấy giống như thay đổi thành người khác thế, hiện giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều!"

"Người này không đơn giản như vậy đâu, ngày hôm qua cậu ta tìm tôi nói chuyện hợp tác, tôi không đáp ứng, cậu ta khẳng định có mục đích gì đó."

Lục Tấn Tắc cùng Thạch Thành hợp tác rất ăn ý, hai người cũng coi như quan hệ bạn bè, anh chỉ đơn giản nói đến việc Cố Tinh Thần tìm anh muốn đầu tư, còn việc quan hệ không giống bình thường của hai người dĩ nhiên bị lược qua hết.

Thạch Thành: "Lỡ như cậu ta thật sự muốn hợp tác thôi thì sao, có tiền ai mà không muốn kiếm chứ, kỹ thuật diễn của cậu rất tốt, có người muốn đầu tư là việc rất bình thường."

"Đừng luôn nghĩ người khác xấu như thế."

Lục Tấn Tắc nhìn hắn ta, "Xem ra ấn tượng của anh với cậu ta rất tốt?"

"Khoan đã, vừa nãy cậu mới nói không quen biết cậu ta mà!"

Lục Tấn Tắc không trả lời mà đi thẳng tới phim trường.

Áo khoác của Cố Tinh Thần còn để trên xe anh nhưng phim trường người nhiều mắt tạp, lỡ như bị người có tâm tư nhìn thấy thì sao, thật phiền toái.

Vẫn là trở về tìm thời gian đưa cậu ta đi vậy.

Cố Tinh Thần thay quần áo xong đi ra thì Lục Tấn Tắc đã bắt đầu cảnh diễn đầu tiên, là cảnh phối hợp diễn của anh và nữ chính, còn Tô Hàm ngồi ở một bên giả vờ nghiêm túc quan sát, nếu không phải hắn trộm nhìn Cố Tinh Thần thì thật đúng là một bộ dạng học tập nghiêm túc đấy.

Hắn không đến trêu chọc cậu thì Cố Tinh Thần cảm thấy mọi người bình yên không có việc gì, khá tốt.

Lục Tấn Tắc là phái thực lực còn nữ chính là tiểu hoa mới nổi, nhìn rất xinh đẹp, cả người tỏa ra khí chất dịu dàng, cực kỳ thích hợp với phim đề tài dân quốc này.

Nhưng có lẽ khí thế của Lục Tấn Tắc quá mạnh nên khiến cho nữ chính NG tận mười mấy lần, đạo diễn chỉ có thể cho cô nghỉ ngơi tìm cảm giác mà quay cảnh của những người khác trước. Đến lúc này ông mới bắt Cố Tinh Thần ra diễn cảnh phối hợp giữa cậu và Lục Tấn Tắc.

Vai diễn này của Cố Tinh Thần có sự tương tác rất ít với nam chính, phải nói là do cảnh diễn của cậu ít mới đúng, nhiều nhất nửa tháng là vai diễn của cậu có thể quay xong rồi.

Cảnh này là nam chính cùng với Cố Tinh Thần truy đuổi nhau, vì trong kịch bản, nhân vật của Cố Tinh Thần đoạt đi đồ vật rất quan trọng của nam chính, mà đồ vật đó sẽ dẫn đến bị bại lộ, bởi thế nên đây là một cảnh truy đuổi cực kỳ kịch liệt.

Cố Tinh Thần dựa theo con đường đã được chỉ định mà chạy đi, Lục Tấn Tắc đuổi theo rất sát ở phía sau, cậu không thể không trái đánh phải né, vừa phải tránh né chướng ngại vật vừa phải tạo chướng ngại cho người ở sau.

Đột nhiên, cái rương vốn dĩ phải rất dễ dàng kéo đi thì giờ lại không kéo nổi, Cố Tinh Thần theo phản xạ ngã nhào tới, ngay lúc đó Lục Tấn Tắc như thoáng nhìn thấy đồ vật gì đó, anh liền lập tức bắt lấy cổ tay Cố Tinh Thần kéo ra sau.

Cả hai người bị mất thăng bằng, Cố Tinh Thần bị ngã vào người Lục Tấn Tắc, trong nháy mắt cậu theo bản năng chếch người qua để tránh cả người cậu đè trúng lên anh.

Cánh tay một trận đau đớn, Cố Tinh Thần không nhịn được lật người qua bên cạnh thì nghe được tiếng kêu đau vang bên tai cậu.

Lục Tấn Tắc nắm lấy tay mình, anh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Cố Tinh Thần.

Nhìn ra cậu đang lo lắng, Lục Tấn Tắc nói: "Không sao, trật một chút thôi."

Hiện trường xảy ra sự cố, một đám người lập tức vây lại, có bác sĩ trực ở hiện trường ngay tức khắc phun thuốc lên tay của Lục Tấn Tắc, cũng may bị thương không nghiêm trọng.

Ngược lại bên này có người nâng Cố Tinh Thần dậy, hô lên. "Cố Tinh Thần bị chảy máu, bác sĩ tới đây mau, vết thương rất lớn."

Cánh tay Cố Tinh Thần bị cắt một đường rất dài, cậu quay đầu nhìn cây gậy gỗ trên đất không biết từ đâu ra, trên mặt gồ ghề của cây gậy còn có vết máu của cậu.

Chỉ có điều càng làm cho cậu để ý chính là Lục Tấn Tắc vì cậu mà cổ tay bị thương.

Ừm, lấy cớ không cần trả lại.

- ------

Tác giả có chuyện nói:

Cố Tinh Thần: Tâm cơ BOY sắp online, mời kiểm tra và nhận.

Lục Tấn Tắc: Cậu ta nhất định có mục đích, không thể tin!

HOÀN CHƯƠNG 4.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK