Trên đường ta hồi cung, Triều Tinh nhẹ nhàng nói: "Công chúa, cách sống tiếp có ngàn vạn cách, giấu tài cũng là một cách."
Ta đứng vững, giọng nói có hơi lạnh: "Ta đã bị ép đến không còn đường để đi rồi."
Vẻ mặt Triều Tinh nhàn nhạt: "Còn có đường, chỉ là phải xem công chúa có muốn đi hay không."
Triều Tinh nói, từ cổ chí kim, phi tần hậu cung có rất nhiều thủ đoạn tranh thủ tình cảm. Có người muốn hãm hại phi tử được sủng ái, lặng lẽ dùng thuốc gia truyền khiến bên dưới chảy máu không ngừng, như vậy có thể đoạn tuyệt ân sủng của quân vương.
Ta trợn tròn hai mắt nhìn nàng.
Giọng nói Triều Tinh bình tĩnh, cứ như là đang nói cảnh xuân hôm nay rất đẹp.
Lúc Thẩm Hoài bôi thuốc cho ta, ta nắm cổ tay nàng.
Nàng thoáng khom lưng, một nhúm tóc xõa xuống, làm nổi bật gò má cực kỳ trắng.
"Ta muốn có một loại thuốc, có thể khiến chảy máu không ngừng."
Nàng nhíu mày, lắc đầu: "Sẽ hại thân thể."
Ta bèn cười: "A Hoài, ngươi không làm, sẽ có người khác làm thay ta. Nhưng người khác có quan tâm sức khỏe của ta như ngươi không, ta không biết."
Mặt Thẩm Hoài trắng bệch.
Ta đang ép nàng.
Đang lợi dụng tấm lòng của nàng dành cho ta.
Vẻ mặt ta không thay đổi, đại khái nhìn ta rất kiên quyết.
Nhưng chỉ có mình ta biết, trong lòng ta như bị một tảng đá đè nặng, rất rất nặng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Hoài nói: "Công chúa, người biết rõ ta sẽ không để người dùng thuốc mạnh..."
Nàng nghẹn ngào, không nói được nữa.
Nàng quay người đi, nhưng trước đó, ta thấy trong mắt nàng chứa nước long lanh.
Ta gần như lập tức chảy nước mắt, ta mím chặt môi không để mình khóc, đưa tay ôm nàng.
"A Hoài, ta là người xấu. Nhưng mà nếu như ta không đối xử với mình tệ một chút, sẽ có người đối xử với ta tệ gấp trăm ngàn lần. A Hoài, thứ lỗi cho ta."
Nàng tránh né ta, ta mạn phép muốn ôm nàng, hai tay đan chặt nhau, nước mắt của ta rơi xuống tay nàng.
Sau đó nàng bỗng đứng yên rũ mắt nhìn ta, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má ta.
Ta ngẩng đầu lên nhìn nàng, không hề chớp mắt, nước mắt chảy thành hàng.
Nàng thở dài một tiếng, ôm chặt lấy ta.
"Công chúa, sao người lại khiến người ta đau lòng như vậy."
Ngày đó Thẩm Hoài vẫn đồng ý với ta.
Nàng vùi đầu vào phương thuốc cổ, không biết phối bao nhiêu phương thuốc, thức bao nhiêu buổi tối.
Lúc nàng đến gặp ta, lúc này đã một màu xanh đen.
"Mỗi ngày chỉ được dùng nhiều nhất một lần, tuyệt đối không được sử dụng lâu dài." Nàng bưng một bát thuốc đen kịt cho ta, ánh mắt vô cùng kiềm nén: "Công chúa cần nghĩ kỹ đường lui."
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, dùng thuốc.
Thuốc này rất đắng, nhưng vì sao ta lại cảm thấy sung sướng giải thoát.
Phụ hoàng và thái tử ca ca đều đã đến. Máu ta chảy không ngừng. Bọn họ quay đầu đi ngay.
Không lâu sau, Triều Tinh bẩm báo nói thái hậu có ý định đưa ta rời Kinh tĩnh dưỡng, hỏi ta có vừa ý nơi nào không.
Ta bị nhốt ở hoàng thành đã lâu, thiên hạ này lớn như vậy, ta lại nhất thời không nghĩ ra chỗ nào có thể ở lại.
Thẩm Hoài đứng cách đó không xa, nắng chiều chiếu trên người nàng, đường nét gò má dịu dàng như sóng nước Tây Hồ.
Ta bỗng nhiên thông suốt: "Ta muốn đi Dư Hàng."
Thẩm Hoài ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh như là có những ngôi sao nhỏ nhấp nháy.
Đứng sau Triều Tinh, nàng nở một nụ cười đầu tiên từ trước đến giờ, cứ như là có thể soi sáng tất cả những lo âu trong cung Tê Hà.
Dư Hàng khác với Kinh thành, thanh đạm lại bình thản.
Lúc bọn ta đến đó là mùa thu, mùi hoa quế nhành nhạt quanh quẩn cả tòa thành.
Thẩm gia ở Dư Hàng thật sự như lời của Thẩm Hoài, gia phong vô cùng tốt, ai nấy tương thân tương ái.
Hôm nay là đêm thất tịch, mấy tỷ muội của Thẩm Hoài bưng chậu nước đến giữa đình viện, dưới ánh trăng thêu thùa.
Người làm ôm kim chỉ đến, một nhóm nữ tử thanh tú xinh đẹp trẻ tuổi ngồi thành một hàng thêu hoa.
Ta ở bên cạnh nhìn, cũng lại giống một người ngoài cuộc.
Cô cô của Thẩm Hoài kéo tay ta, bảo ta làm trọng tài xem ai thêu đẹp nhất, xứng đáng làm nữ nhi khéo tay nhất Thẩm gia.
Ta cảm thấy náo nhiệt, khom người nhìn từng người, cuối cùng nhắm mắt làm mờ lương tâm, phán Thẩm Hoài thêu đẹp nhất.
Nhóm tỷ muội của Thẩm Hoài kéo tụ lại đây, giơ khăn thêu đôi thiên nga của Thẩm Hoài, cùng la hét "Uyên ương của Thẩm Hoài không đúng".
Ta cười cong cong mắt, một muội muội trong đó mở to mắt nói lớn: "Công chúa thiên vị a Hoài."
Ta vô cùng tự nhiên hỏi lại: "Không được sao?"
Thẩm Hoài đẩy một người tỷ muội bên cạnh ra, đi qua kéo tay ta.
Nhóm tỷ muội của nàng cũng rất hiểu ý, lập tức yên lặng, đồng thời lại nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đan xen giữa ta và Thẩm Hoài, cuối cùng đồng thanh "ồ" một tràng dài, cười chạy đi.
Chỉ ta và nàng đứng giữa đình viện, đỉnh đầu là trăng sáng trên cao, dưới chân là hoa quế tỏa mát.
Nàng cúi đầu nhìn ta, trong ánh mắt có ánh trăng: "Công chúa thiên vị."
Ta nhướng mày, cũng hỏi lại: "Không được sao?"
Cánh tay nàng vòng qua lưng áo ta, ôm ta vào lòng, giọng nói dễ nghe như suối chảy vang lên trên đỉnh đầu, sau đó vang lên một câu: "Thật sự khiến ta rất vui."
Tai của ta nóng lên, nhưng ta không muốn chịu thua kém.
Ta nhón chân lên, hôn phớt lên môi nàng.
Nàng nhìn chăm chú ta rất sâu, ánh mắt như là có đóa hoa lửa rực rỡ.
Tim đập thình thịch rất nhanh, buông tay ra muốn chạy.
Nàng nắm lấy thắt lưng ta, kéo ta lại, sau đó lại đè gáy của ta, không có lời nào sâu hơn nụ hôn này.
Ta ôm cổ nàng thở dốc, gương mặt đỏ ửng.
Nàng đứng dưới ánh trăng nhìn ta cười, ta bỗng cảm giác được nàng và tiểu y nữ lúc mới gặp hay đỏ mặt, đã không còn giống nhau lắm.
Ánh trăng dịu nhẹ, thuyền nhỏ chậm rãi.
Người chèo lái mái chèo, nước nhẹ nhàng gợn sóng.
Ta và Thẩm Hoài kề vai ngồi, nàng bỗng nhiên đưa tay ra đỡ đầu ta dựa vào vai nàng.
Ta đến gần nàng, mở mắt ngắm nhìn trăng sao Tây Hồ.
"Dường như ta đang nằm mơ vậy." Ta thầm thì: "Hy vọng mãi mãi không muốn tỉnh lại."
Thẩm Hoài nhẹ nhàng sờ gương mặt ta, lại không nói gì.