Tôi chỉ biết tôi và anh ta được hứa hôn từ bé, bố anh ta và bố tôi có quan hệ thân thiết, thế nên mới có thân phận chồng chưa cưới như vậy.
Dựa theo nội dung truyện thì Trịnh Hà tan cửa nát nhà vì nam chính, còn tôi lại tan cửa nát nhà vì nữ chính, nếu như Trịnh Hà có chuyện gì, chưa biết chừng sẽ kéo cả tôi xuống nước.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, mẹ Điền thấy vẻ mặt tôi như có điều suy nghĩ bèn cười nói: "Cô chủ đang có chuyện gì phiền lòng à?"
Tôi hỏi: "Rốt cuộc nhà Trịnh Hà và nhà chúng ta có quan hệ thế nào?"
Mẹ Điền thêm cà phê cho tôi, cũng không giấu giếm: "Châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."
"Vậy nhà chúng ta làm nghề gì?"
Mẹ Điền khó hiểu mà nhìn tôi, dường như không rõ tại sao tôi lại hỏi như vậy.
"Làm ăn."
Nhìn dáng vẻ kia của mẹ Điền, hình như việc làm ăn này không được đứng đắn cho lắm.
Vậy thì nói ngược lại, nhà Trịnh Hà cũng không sạch sẽ gì cho cam…
Nam chính và nữ chính kết hợp mạnh mẽ trừ hại cho dân, chẳng lẽ đây còn là một chuyện tốt?
Mấy ngày nay tôi đều không đến trường, chỉ sợ gặp phải nữ chính, sẽ xảy ra một số cục diện mà tôi không thể kiểm soát được, đến lúc đó lại rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.
Đáng tiếc dù có tránh né như thế nào, bánh răng số phận vẫn đang chuyển động như cũ.
Giây phút nhận được điện thoại của Trịnh Hà, tim tôi đã nhảy vọt lên, giọng của Trịnh Hà ở trong điện thoại rất yếu ớt, xung quanh còn có những tiếng đe dọa khác.
"Nói chuyện."
Người đàn ông nói: "Nói nhanh lên, đòi tiền, nhanh!"
Giọng của Trịnh Hà truyền đến: "Ngọc Ngọc..."
Tôi hét lớn vào điện thoại: "Tiền không thành vấn đề, đừng làm tổn thương người vô tội, anh nói đi muốn bao nhiêu!"
"Năm triệu." Người đàn ông cười u ám: "Chút tiền ấy đối với nhà họ Hoàng các cô, không phải là một con số lớn đâu nhỉ?"
Trịnh Hà ở đầu bên kia vẫn đang nói đứt quãng: "Đừng cho gã ta... Ngọc Ngọc... Đừng cho gã ta..."
Chương 8
Người đàn ông kia biết nhà họ Hoàng, cũng biết nhà Trịnh Hà, nhưng không đòi người nhà Trịnh Hà mà lại đến đòi tôi, chuyện này làm tôi không hiểu nổi.
Mạng người là quan trọng nhất, Trịnh Hà không giống như một người không tiếc mạng, hơn nữa một người luôn muốn lừa lấy tài sản của tôi sao có thể nói ra những lời như đừng đưa tiền thế này?
Chỉ có một khả năng, người đàn ông này không phải là một người bình thường, mà có thể là người có qua lại với nhà họ Trịnh.
Nhưng trong tiểu thuyết cũng không nói đến chuyện này, vậy nên lai lịch của người đàn ông kia không thể là nhà nam chính hay nhà nữ chính được, mà đây là kịch bản nhánh thuộc về riêng tôi và Trịnh Hà ở trong thế giới này. Cùng với những lời lúc nãy mẹ Điền nói, chuyện này, có báo cảnh sát hay không còn phải chờ bàn bạc.
Mẹ Điền ở bên cạnh nghe vậy thì cũng rất căng thẳng. Bà ấy vội vàng gọi điện thoại cho bố tôi, sau khi kết nối không biết đã nói cái gì, vẻ mặt mẹ Điền đầy khiếp sợ, quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp.
"Bố cháu nói thế nào?"
Mẹ Điền cúp điện thoại, nhỏ giọng nói: "Bố cháu nói chuyện này... mặc kệ."
Mặc kệ?
Không thể nào?
Tôi nhíu chặt lông mày, nhất thời không hiểu ý của câu nói này: "Sao có thể mặc kệ được, Trịnh Hà là chồng chưa cưới mà bố sắp xếp cho cháu, nếu như ông ấy bỏ mặc Trịnh Hà, vậy chẳng phải là..."
Mẹ Điền vội vàng giải thích: "Cô chủ đừng nghĩ như vậy, người mà ông chủ thương nhất là cô mà."
Đúng vậy, chuyện này không thể nghi ngờ.
Cho dù là trong tiểu thuyết hay là ở thế giới của cô, Hoàng Ngọc Ngọc đều áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há miệng, được cưng chiều là sự thật.
Nhưng…
Có gì đó không đúng.
"Cháu đi tìm Trịnh Hà." Tôi lục tìm khắp túi, tìm được mấy tấm thẻ vừa đủ để gom được năm triệu, so với một mạng người thì năm triệu không tính là gì.
Mẹ Điền như muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự một lát vẫn đi dặn dò chuẩn bị xe.
Điện thoại của Trịnh Hà gửi một tin nhắn tới, tôi mang thẻ chạy tới ngân hàng rút tiền trước, không ngờ trong đó lại ghi địa chỉ là: Sân thượng tòa nhà 207 của Đại học A. Đó là một tòa nhà dạy học bỏ hoang, bình thường sẽ không có ai đi đến đó, nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên vì sự to gan của hung thủ.
Trời càng ngày càng tối, tôi vội vàng xách vali đi, sợ chậm chút nữa thì Trịnh Hà sẽ toi mạng mất, nhưng thật trùng hợp, ngay khi tôi sắp đến tòa nhà dạy học cũ, tôi nhìn thấy bóng dáng của nữ chính!
Trong tin nhắn có thêm một dấu ngoặc đơn, bên trong dấu ngoặc đơn là: Ngoài cô ra, đừng có thêm bất cứ ai xuất hiện!
Tôi đi về phía trước, nở một nụ cười, thành thạo nắm lấy tay nữ chính, nhưng không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của cô ta.
"Hạ Vũ, thật trùng hợp. Cô đi tòa nhà dạy học cũ làm gì?"
Hạ Vũ mỉm cười dịu dàng, rõ ràng là nhận ra tôi, nhưng cô ta cũng không ghim chuyện lúc trước mà lễ phép nói: "Tôi mở một câu lạc bộ mới ở tòa nhà dạy học cũ, đang muốn đi quét dọn một chút. Cô có hứng thú tham gia không?"
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói gì.
"Hôm nay đừng đi nữa, chỗ này không an toàn."
Tôi biết rất rõ tính cách của nữ chính, ngoài mềm trong cứng, tinh thần kiên định, tuy là một người ngây thơ đơn thuần, nhưng lại là ngây thơ đơn thuần phiên bản thăng cấp thành cố chấp. Giờ phút này, toàn thân cô ta từ trên xuống dưới viết đầy mấy chữ cho "Đừng ngăn cản tôi đi theo kịch bản".
Lại có tin nhắn tới, tôi liếc nhìn một cái, người đàn ông kia cho tôi ba phút đếm ngược, không lấy được tiền thì sẽ giết con tin.
"Bạn Hạ Vũ, xin lỗi nhé."
Đến lúc này rồi tôi cũng không thể chỉ cân nhắc đến số phận của mình được, tan cửa nát nhà gì gì đó, không bằng hãy để nó tới mạnh mẽ hơn đi!
Vali đập mạnh qua đó, Hạ Vũ ngã xuống đất và ngất đi, đầu tôi đầy mồ hôi lạnh, xách vali leo thẳng lên trên. Tòa nhà dạy học cũ không có thang máy mà phải leo thang bộ lên, tôi xách vali leo lên sáu tầng không dám ngừng nghỉ chút nào.
Trịnh Hà ơi Trịnh Hà, trước mắt tội của anh vẫn chưa đáng chết, nhưng sau khi tôi cứu được anh thì anh cũng đừng lấy oán trả ơn nha