Cuối cùng anh cũng dừng lại.
“Em không đồng ý gả cho Thịnh Dục, cũng không muốn ở bên tôi, là bởi vì anh ta?” Anh không đầu không đuôi hỏi tôi một câu.
“Cái gì?” Tôi mơ hồ.
Anh bước tới bế tôi lên, mặt hầm hầm bế tôi ra ngoài không nói một lời.
Bốn mắt chạm nhau, hơi thở của tôi vừa vặn phả vào cằm anh.
“Anh làm gì vậy? Dưa hái xanh không ngọt.” Tôi dùng sức giẫy giụa.
“Tôi không nói tôi thích ăn ngọt.”
“…..”
21.
Giang Trạc im lặng hiếm thấy, không lưu manh như bình thường.
Yên tĩnh đưa tôi về chung cư
Mới ngồi xuống, lão đầu nhà tôi đã gọi điện tới, nhìn chuỗi số điện thoại quen thuộc có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
Giang Trạc vẫn chưa đi, tôi có hơi chột dạ quay lưng đi, mới vừa nghe điện thoại thì tiếng rống của lão đầu đã truyền tới.
“Xú nha đầu! Con thật sự càng ngày càng coi trời bằng vung! Còn dám trốn nhà đi.”
“Nhiều ngày như vậy cũng không gọi về cho ba, còn đổi số, con muốn làm ba tức ch//ết đúng không?”
“Nhà họ Thịnh tìm con khắp nơi, muốn lật tung thành phố L rồi con không biết sao?”
“Cho con thời gian 5 ngày, tự lăn về đây! Nếu không ba cho con đẹp mặt.”
Tôi cố gắng che ống nghe, nhưng vẫn đánh giá thấp sức bùng nổ của lão đầu.
Bị Giang Trạc bên cạnh nghe rõ ràng.
Tôi có hơi xấu hổ: “Cái đó, hình như tôi gặp rắc rối rồi, anh có thể giúp tôi không?”
Giang Trạc nhướng mày.
22.
Chỉ thấy anh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Tôi căng thẳng nghe trộm, lờ mờ nghe thấy cái gì “Tìm thấy rồi” “Đang ở bên cạnh tôi” “Bí mật” tương tự vậy.
Lão đầu lại gọi đến.
“Con gái, con muốn ở bên ngoài chơi thì ở đi, ba mở thẻ cho con. Con chú ý an toàn, đừng vội trở về.” Giọng nói hòa ái dễ gần truyền đến tai tôi, tôi nhéo má, còn tưởng rằng bản thân gặp ảo giác.
Tôi không thể tưởng tượng được nhìn Giang Trạc, đứa trẻ này có chút bản lãnh đó.
Tên cặn bã Giang Trạc không giấu được nụ cười “Nói thế nào đây, lại giúp em một lần, trở về em muốn cảm ơn tôi như thế nào đây?”
Tôi lập tức chạy qua, bóp chân xoa vai anh: “Nào dám nào dám, chỉ cần không kêu tôi về nhà kết hôn, tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được.”
“Vậy em hôn tôi một cái đi.” Giang Trạc nằm xuống ghế sofar, ngoắc ngoắc tay, ánh mắt mập mờ.
Tôi nghe thấy lời này, hai tay tôi xoắn lại với nhau: “Cái này có chút không tốt…”
Trong nháy mắt tôi nghĩ Giang Trạc cũng không tệ, đặc biệt là lúc nói chuyện điện thoại vừa rồi, hình ảnh ấy trong lòng tôi giống như càng cao lớn hơn một bật. Hôn một cái tôi cũng không thiệt, nghĩ vậy mặt tôi cũng đỏ lên: “Thật ra cũng không phải không…..được.”
Tôi còn chưa nói xong, Giang Trạc đã cắt ngang: “Vậy được rồi, bảo mẫu nhà tôi nấu ăn tôi ngán rồi, tôi muốn đổi người khác để nếm thử. Này, không phải, sao mặt em lại đỏ như vậy?”
Tôi khóc không ra nước mắt, cái này với cái tôi nghĩ không giống nhau.
23.
Không cần bản thân tiêu tiền, tôi trốn việc trở thành ‘đầu bếp chuyên dụng’ của Giang Trạc.
Tôi đã hẹn nấu ăn cho anh trong một tuần, một ngày ba bửa, thêm một buổi trà chiều.
Lúc đồng ý thì sảng khoái lắm, nhưng khi chuẩn bị bửa ăn đầu tiên đã gặp khó khăn.
Sống hơn 20 năm, thật sự tôi chưa từng vào bếp một mình.
Để tôi suy nghĩ xem bình thường buổi sáng ăn gì, tôi vỗ tay một cái đã có biện pháp.
Nấu cháo trắng đi, thêm một chút dưa muối, đơn giản lại tốt cho dạ dày sảng khoái đầu óc.
Tôi bận rộn cả buổi sáng, cẩn thận từng li từng tí đặt thành phẩm của mình lên bàn, ba chân bốn cẳng chuẩn bị chạy.
Giang Trạc ngăn tôi lại nói: “Nhà em sáng sớm ăn cơm trắng trộn dưa cải muối chua sao?”
Không phải anh đang chơi điện thoại sao, sao nhanh mắt vậy chứ.
“Haha, thêm ít nước, ăn tạm chút đi.” Tôi lúng túng xoay người lại.
Buổi trưa, tôi ra tay nấu cho Giang Trạc một gói mì ăn liền đầy đủ sắc hương vị.
Anh để lại một câu: “Không ăn thực phẩm rác” rồi lên lầu.
Lại có thể nói món ngon mì gói là thực phẩm rác, anh mới là thực phẩm rác, cả nhà anh đều là thực phẩm rác.
Buổi tối, tôi gọi đồ ăn bên ngoài đặt lên bàn trước khi anh về nhà, nghĩ rằng có thể lừa gạt qua.
Ai biết được là Giang Trạc chỉ nhìn qua một cái, thì bỏ đũa xuống: “Đinh Lê! Em đang nghĩ rằng tôi chưa ăn qua đồ ăn của Bách Hương Lầu sao?”
“Em dùng thái độ này để báo ơn tôi sao?”
Mới ngày đầu tiên cố ý không để tôi dễ chịu mà.
Tôi thở ra mấy hơi, mới đè ép cơn tức giận trong lòng xuống được.
24.
Bởi vì phải hầu hạ cho vị tổ tông này, tôi bắt đầu xin bảo mẫu má Trương của Giang Trạc chỉ dẫn.
Má Trương hiền lành, không chỉ cầm tay chỉ việc mà còn tận tình nói với tôi sở thích ăn uống của anh.
“Mỗi bửa thiếu gia ăn không nhiều, chú ý cân đối dinh dưỡng nếu buổi trưa ăn thịt thì buổi tối sẽ không ăn nữa.”
“Cậu ấy ăn nhạt, không thích ăn cay nhưng không tính là bài xích, vài ngày làm một bửa ăn cay thay đổi khẩu vị là được.”
“Thiếu gia thích uống canh, mỗi bửa ăn đều không thể thiếu. Còn nữa thiếu gia đặc biệt nhạy cảm với mùi cá, làm thịt cá nhất định phải loại bỏ hoàn toàn mùi tanh.”
Má Trương nói rất nhiều tôi nhớ không hết, nên tôi đã cầm điện thoại ra ghi chú.
Vô thức quay đầu, thì mới phát hiện không biết Giang Trạc đã trở về từ khi nào đang dựa vào cửa phòng bếp lặng lẽ nhìn tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau nụ cười của anh còn chưa kịp thu lại.
Trong lòng tôi “ồ” lên một tiếng, tôi là một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân. Thổi lửa nấu cơm cho anh, chắc chắc anh cảm thấy sảng khoái muốn ch/ết, nhìn đi anh không thể giấu nổi nụ cười kìa.
25.
Có má Trương giúp đỡ, mấy ngày sau Giang Trạc cũng thỏa mãn một chút, không đến gây phiền phức cho tôi nữa.
6 ngày sau, lúc tôi vừa mua đồ ăn trưa về thì gặp một vị khách không mời mà đến đang ở phòng khách.
Là một người phụ nữ xinh đẹp, đang ôm lấy cánh tay của Giang Trạc nũng nịu mềm mại nói: “Đi đi, đi cùng em đi mà.”
Giọng nói ngọt ngấy làm cho xương cốt người khác mềm nhũn.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh sáng lên dùng khẩu hình miệng nói với tôi mấy chữ: “Cứu tôi.”
Trong lòng tôi cười lạnh, anh cũng có ngày hôm nay à, ai kêu anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Vợ ơi em về rồi.” Giang Trạc mở miệng, ba người trong phòng khách đều bị đứng hình.
“Vừa đúng lúc Vãn Tình đến nếm thử tay nghề của em.” Nói xong anh đẩy tay cô gái nhỏ ra, đi thẳng đến chỗ tôi.
Anh quay lưng lại với cô ta ra sức nháy mắt với tôi.
“Vợ? Anh Trạc kết hôn khi nào thế?” Giọng nói của người phụ nữ lạnh lùng truyền đến cùng với biểu cảm khó có thể tưởng tượng được.
Ánh mắt cầu cứu của Giang Trạc muốn bỏ qua cũng khó.
Tôi ôm nắm tay Giang Trạc một cách tự nhiên, mười ngón tay đan vào nhau. Giả vờ ngại ngùng đánh vào ngực anh hai cái: “Anh kêu loạn cái gì đó, còn có người ngoài ở đây mà.”
“Mặc dù chúng ta lãnh chững, cũng có con nhưng cũng nên khiêm tốn một chút, em không muốn quá phô trương.” Kỹ năng diễn xuất của tôi bùng phát, ánh mắt dịu dàng sờ nhẹ vào bụng mình.