• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chow

Beta: V

Trường Trung học số 6 nổi tiếng về chất lượng giảng dạy, trường rất coi trọng điểm số, cũng rất để ý đến chuyện thưởng phạt.

Khi kết quả thi tháng đầu tiên được công bố, ảnh của Chu Ải được dán ở nơi dễ thấy nhất giữa hai khu dạy học, phía dưới bức ảnh là số điểm gần như tuyệt đối của cậu.

Đương nhiên, vì thế mà cậu trở nên nổi tiếng trong trường, trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, thậm chí còn có học sinh lớp khác cố tình đi ngang qua lớp 1 chỉ để gặp cậu. Bất ngờ hơn cả, cậu còn được bạn khác giới tỏ tình, chỉ là cách thức có phần kỳ lạ.

Sáng thứ tư, trong giờ nghỉ, Chu Ải được gọi đến văn phòng, cậu thấy trên bàn thầy Tần có lá thư màu xanh nhạt được gấp gọn lại.

Thầy Tần chắp tay, nói một cách ẩn ý: "Chu Ải à, từ hồi khai giảng ba mẹ em đưa em đến trường, lần đầu tiên gặp được em, thầy đã biết em là học sinh ngoan, không cần thầy cô phải lo lắng nhiều."

Có lẽ vì hoàn cảnh đặc biệt của Chu Ải, thậm chí thầy Tần còn cất đi sự nghiêm khắc thường ngày, giọng điệu có chút dịu dàng: "Chu Ải, nhất định em cũng hiểu rõ lúc này nên và không nên làm việc gì. Các em còn nhỏ, sau này sẽ có tiền đồ xán lạn, thầy không mong những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến em, thầy cô đặt rất nhiều kỳ vọng vào em."

Ông trả lại bức thư cho Chu Ải, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu mà khẽ gật đầu, vui vẻ nói: "Em là một đứa trẻ ngoan, thầy không cần nói nhiều nữa phải không? Thầy tin em, về lớp đi."

Giấy viết thư trong tay Chu Ải dày và mịn, đây là tâm tư của một cô gái tinh tế, tuy nhiên, với tư cách là một bức thư tình, điều kỳ lạ nhất của bức thư này là không có phong bì bên ngoài.

Chu Ải không mở thư, cũng không đọc, nhưng khi quay trở lại lớp học, cậu lại bị động biết được nội dung bức thư tình.

Trong lớp, Hồ Thành - kẻ xướng người họa với Tưởng Văn Ý, đang ngồi trên bàn cầm bản sao của bức thư, hắn ta cường điệu đọc lại nội dung bên trong trước mặt cả lớp: "Chào bạn Chu Ải. Thành thật mà nói, tớ nhìn tờ giấy trắng, loay hoay suốt hai đêm mới dám lấy hết can đảm để viết..."

"Đối với tớ mà nói, cậu như mây trắng trên trời, cao ngời ngời mà lại sạch sẽ, là thứ mà tớ không bao giờ có thể chạm tới... Ha ha ha ha ha, xem ra công chúa câm lại có một biệt danh khác, gọi là anh Mây hả? Hay là anh Mây Trắng? Mẹ nó, tao cười chết mất."

"... Lá thư đầu tiên, tớ muốn thành thật nhất có thể với cậu, tớ biết hoàn cảnh đặc biệt của cậu. Khi biết chuyện, phản ứng đầu tiên của tớ là cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó, tớ lại nhìn cậu qua những bức ảnh, ấy cũng là lúc mà tớ biết rằng những tiếng xì xào bàn tán của người ngoài không thể khiến cậu muộn phiền... Nhỏ này đang viết cái quần què gì thế? Đoạn tiếp theo, đoạn tiếp theo..."

"Thật ra tớ là một người nói rất nhiều, nếu tụi mình có cơ hội gặp gỡ hoặc thậm chí trở thành bạn bè, có lẽ tớ sẽ không kiềm chế được mà nói với chuyện với cậu cả ngày lẫn đêm mất. Theo tớ, các mối quan hệ giữa người với người không nhất thiết phải được thành lập qua việc nói chuyện... Ơ, Chu Ải, mày về rồi à? Đúng lúc lắm! Bức thư tình này viết hay quá, tao cảm động đến rơi nước mắt rồi này." Hồ Thành cười toe toét, nhìn về phía cửa lớp học.

Chu Ải đứng ở cửa, trong lớp vang lên tiếng cười chế nhạo chẳng hề che giấu. Ánh mắt của mọi người nhanh chóng tập trung vào cậu.

Không ai ngờ kết quả thi lần này của Chu Ải lại cao đến vậy, nhưng điều đó không hề khiến các học sinh lớp 1 cảm thấy tự hào chứ đừng nói đến việc chấp nhận cậu. Ghen tị là một căn bệnh phổ biến ở khắp mọi nơi, chưa kể đến việc Chu Ải là người giành vị trí đứng đầu, chiếm cứ bảng vàng danh dự, lọt vào mắt xanh của các giáo viên bộ môn, tất cả đều là cậu – một thằng câm bị cả lớp 1 xa lánh.

Ánh nắng lay động, bóng dáng Chu Ải dần bị bóng tối che phủ.

Hồ Thành cười cợt nhả: "Hừ, tao chưa đọc xong đâu! Ê thằng câm, đây là chuyện tốt đó nha, có người thích mày, còn gửi cả thư tình cho mày cơ đấy. Để tao xem chỗ đề tên coi ai bạo dạn như vậy, vậy mà lại phải lòng cậu học sinh đầu khối vẻ vang của chúng ta. Ồ, là lớp 10-5, Tống..."

Hồ Thành chưa kịp nói hết thì tay phải của Chu Ải đã bóp chặt cổ hắn ta, cậu dùng lực rất mạnh đè vật hắn ta lên mặt bàn.

Đó giờ trong mắt mọi người ở lớp 1, Chu Ải là đứa quái gở nhưng yếu đuối.

Thân hình cậu thon gầy, luôn im lặng ngồi trong góc, ẩn mình trong cái bóng của mọi người, làm ngơ trước sự nhiệt tình của người ngoài, chưa bao giờ tỏ ra phản kháng trước những lời chế nhạo và sự cô lập trên diện rộng của bọn họ.

Mọi người đều ngầm hiểu với nhau rằng Chu Ải là một thằng câm có thể tùy tiện bắt nạt.

Vậy nên cho dù Chu Ải có bình tĩnh đi từ cửa đến chỗ ngồi của Hồ Thành trước mắt mọi người thì cũng không ai có thể đoán được hành động tiếp theo của cậu.

Thậm chí cậu còn không dừng lại trước chỗ ngồi của hắn ta mà nhanh gọn lẹ dùng tay phải bóp cổ Hồ Thành và đè hắn ta xuống bàn. Hồ Thành là Ủy viên thể thao của lớp, hắn ta to cao, cường tráng, nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay tái nhợt của Chu Ải.

Trước khi ra tay, Chu Ải đã cố ý căn góc sao cho lưng quay về phía camera giám sát trong phòng học đặng che chắn động tác của mình lại.

Những người bên cạnh hét lên đầy sợ hãi, tiếng bàn ghế va vào nhau chói tai. Hồ Thành bị tay phải của Chu Ải khống chế chặt chẽ, tình trạng của hắn ta nhanh chóng trở nên bất thường, mạch máu nổi rõ, khuôn mặt tím tái vì thiếu oxy, miệng há to, mắt trợn trắng dã. Có rất nhiều người vội vàng bước tới kéo tay Chu Ải ra.

Nhưng sức mạnh của Chu Ải vượt xa tưởng tượng của bọn họ, tay áo đồng phục lại quá trơn khiến bọn họ trong chốc lát không thể giật ra.

Không giống như những vụ bạo lực khác xảy ra trong khuôn viên trường, Chu Ải không hề có ý định đánh nhau với người khác mà lập tức bóp cổ đối thủ, cậu thực sự muốn người này chết.

Trong suốt quá trình ấy, Chu Ải hơi cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, cậu chỉ nhìn bộ dạng chật vật xấu xí của Hồ Thành dưới tay mình. Trong khoảnh khắc Hồ Thành tưởng như sắp chết thì đôi mắt đen trước mặt hệt như là một cơn lốc xoáy kéo hắn ta xuống vực sâu mà không cách nào chống cự.

Xung quanh có rất nhiều âm thanh ồn ào, tất cả đều hét lên bảo Chu Ải bình tĩnh lại và thả hắn ta ra.

Cuối cùng, có một cô gái không chịu được, bật khóc thét to: "Chu Ải, cậu sắp bóp chết cậu ta rồi kìa! Lớp trưởng đâu? Không thấy lớp trưởng thì mấy cậu đi tìm thầy Tần đi chứ, chuyện lớn thế này cũng không giấu được đâu! Chu Ải bị điên rồi!"

Chu Ải bình tĩnh một cách bất thường, ngay khi cậu thả lỏng thì bị người khác kéo tay phải ra.

Trên cổ Hồ Thành xuất hiện một vệt đỏ, hắn ta nhanh chóng bật dậy khỏi bàn rồi ho sặc sụa. Mọi người nhanh chóng tách Chu Ải và Hồ Thành ra, cậu cúi xuống nhặt bản sao của bức thư tình nằm dưới đất, chuẩn bị rời khỏi lớp học.

Trước khi Chủ Ải kịp bước ra khỏi cửa, có một bạn học ngăn cậu lại: "Chu Ải, cậu... cậu đi đâu vậy?"

Chu Ải quay đầu lại nhìn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không ai có thể nhận ra vừa rồi cậu đã suýt chút nữa kết liễu một sinh mệnh.

Bạn học kia bị câu liếc mắt một cái, không tự chủ được lùi về sau: "Cậu... cậu định làm gì?"

Chu Ải đứng tại chỗ trong giây lát, như nghĩ tới điều gì đó, cậu đột nhiên lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền đỏ đưa cho người trước mặt, sau đó rời khỏi phòng học.

Bạn học cầm tiền hồi lâu mới hiểu ý cậu, đưa xấp tiền cho Hồ Thành vẫn đang ho: "Đây chắc là tiền thuốc men thằng câ... Chủ Ải đưa mày đấy."

Trên mặt Hồ Thành vẫn còn nước mắt sinh lý chảy ra do kích thích, hắn ta nhìn xấp tiền rồi cười gằn, khàn giọng nói: "Bố mày... nhất định bố mày phải hành chết thằng đó."

Sau khi rời phòng học, Chu Ải đến nhà vệ sinh rửa tay, trên tay có nhiệt độ và mồ hôi của người khác khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Nước lạnh không ngừng giội vào lòng bàn tay cho đến khi hơi ấm bị cuốn trôi, và rồi bàn tay trở nên lạnh buốt. Chu Ải nhìn tay mình, vừa rồi mạch máu của Hồ Thành như xuyên qua làn da, ào ạt và điên cuồng đánh vào lòng bàn tay cậu hòng tìm được đường sống, cảm xúc ấy vẫn còn đọng lại, rửa mãi mà không trôi.

Đây không phải là ký ức xúc giác có thể rửa sạch bằng nước lạnh.

Chu Ải nhìn gương, chậm rãi đặt bàn tay này lên cổ, sự lạnh lẽo từ bàn tay truyền đến, phản ứng dưới làn da càng trở nên mãnh liệt, Chu Ải nhìn thẳng vào mắt mình trong gương rồi từ từ dùng sức.

Cho đến khi tiếng chuông đinh tai bất ngờ vang lên, trong phút chốc, Chu Ải lấy lại được năm giác quan, cậu hít một hơi thật sâu rồi buông tay ra, chống tay lên bồn rửa thở hổn hển. Bên tai vẫn là tiếng lớp trưởng đang giục mọi người xuống sân trường, tiết tiếp theo là thể dục.

Giữa tiết, giáo viên cho tự do hoạt động, Chu Ải trèo tường đi ra phía sau núi. Lúc sáng cậu đã đến đó một lần, lần này cậu không mang theo đồ ăn nhưng lũ chó mèo vẫn chú ý đến tiếng bước chân của cậu rồi chạy đến dụi vào chân.

Chu Ải chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh hút điếu thuốc, làn khói hút vào phổi có thể làm tê liệt tạm thời tứ chi, thậm chí là toàn bộ não bộ, cậu thích loại cảm giác này.

Đôi khi Chu Ải cũng tự hỏi tại sao cậu không biến thành một con rối đi cho rồi. Một con rối không có suy nghĩ hay cảm xúc, đó sẽ là một kết cục có hậu cho tất cả mọi người.

Sau lưng núi là sân bóng rổ, hiện đang là thời điểm đẹp nhất của buổi sáng, trong sân không ngừng vang lên tiếng còi, tiếng la hét và reo hò.

Bức tường như ngăn cách hai thế giới, bên kia là sự náo nhiệt và ồn ào, bên này là sự im lặng và tĩnh mịch.

Chu Ải dựa vào tường, cậu ngồi dưới bóng râm, chậm rãi nhìn làn khói bốc lên từ đầu ngón tay.

Tường gạch mỏng nên những âm thanh ồn ào vẫn có thể truyền đến tai cậu một cách rõ ràng.

"Hôm nay mạnh mẽ quá ha, anh bé Tầm!" Giọng một nam sinh cười cợt vang lên.

Chu Ải rũ mắt, ngậm điếu thuốc trong miệng hồi lâu không nhả ra, cậu nhíu mày, sao mà trùng hợp dữ vậy.

Một giọng nam khác vang lên, lập tức xác nhận suy nghĩ của cậu: "Biến, đừng có động tay động chân."

Giọng của Trần Tầm Phong mang theo tiếng thở dốc, như thể vừa mới ra sân, lại có chút lơ đãng và thất thần.

Chu Ải đột nhiên nhớ tới Trần Tầm Phong hồi còn nhỏ, khi đó do thường xuyên đánh nhau nên hắn luôn có vết thương trên mặt. Khuôn mặt hắn đầy sẹo, ngày nào cũng nhìn cậu chằm chằm, lúc nào cũng giữ tay cậu thật chặt, ở bên cạnh nói hết cái này đến cái khác.

Lúc ấy, nhiều người cho rằng bọn họ rất quái dị, một người giống như mỏ dầu chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ tung, đánh nhau hăng đến độ giáo viên cũng không ngăn được. Một người lại như vùng biển chết, bắt chuyện, trêu chọc thế nào cũng không có lời đáp lại.

"Mày nói cái gì?" Giọng của Trần Tầm Phong có sự lạnh lùng đặc biệt mà Chu Ải luôn có thể phát hiện được, cậu cau mày chuẩn bị đứng dậy rời khỏi nơi đây.

Chu Ải dập điếu thuốc, nghe được một giọng nam ngập ngừng từ phía xa vọng tới: "... Tao nói là, thằng đó có đẹp trai với điểm cao đến mấy thì cũng có ích gì, cuối cùng vẫn chỉ là một thằng câm... Á!"

Nam sinh kia còn chưa kịp nói xong đã hét lên đầy sợ hãi, tiếng hét bị che lấp bởi một tiếng động lớn khiến tim Chu Ải đột nhiên nhảy lên, quả bóng rổ bay lên cao rồi lại rơi xuống đất thật mạnh.

Chu Ải nghe được giọng nói đầy sợ hãi của Giang Xuyên: "ĐM, anh Tầm, đừng manh động, đừng manh động anh ơi, hôm trước anh đánh nhau rồi, giờ còn đang trong giai đoạn giám sát đó! Không đánh được đâu anh! Ở đây có nhiều người đang nhìn lắm!"

Tiếng bóng rổ đập xuống đất biến mất, như thể có ai đó đã nhặt nó lên, giọng nói của Trần Tầm Phong vọng đến từ rất xa, Chu Ải mơ hồ nghe được hắn chốt hạ rằng: "Câm cái miệng chó của mày lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK