Thật đáng thương, tôi cũng cùng hoàn cảnh nên rất đồng cảm với cô ấy. Dù sao, trước kia anh là một trong những người thừa kế, là bảo bối của vua, nhưng bây giờ có thể mọi người thấy anh đang sống một cuộc sống thoải mái, nhưng thực chất lại bị vua tạm giam, không được tự do.
Cuộc sống của một kẻ tạo phản không hề dễ dàng, ngày ngày đọc sách suy ngẫm, nhưng không thể rời khỏi cung. Tôi chậm rãi đỡ bát súp trên đầu và cẩn thận đẩy nó đến trước mặt anh.
Nhin thấy anh bất động, tôi đành phải kêu lên: "Chủ nhân yêu dấu ăn dùm ta đi."
Ủa! Không ngờ hôm qua tôi uống ít rượu chung với anh mà bây giờ có thể nói được tiếng người!
Anh ấy diện lộ ra vẻ nghi hoặc hiếm thấy: “Ngươi…ngươi nói được? Cái này?”
Chắc cô ấy nghĩ tôi chỉ lặp lại lời cô ấy, nhưng vẫn chưa biết tôi biết nói rồi, Kỳ Kỳ cười giải thích: “Tịnh Vương, hẳn là nô tỳ thường xuyên nói lời này với công chúa, công chúa cũng học được.”
Cô ấy không ngạc nhiên chút nào, vì chính cô ấy nghĩ mình là người đã dạy tôi, dùng Việt Quất để hối lộ tôi. Tôi lặp lại lần nữa: “Chủ nhân, ăn đi.”
Anh nhìn tôi hồi lâu rồi mới cầm đũa lên ăn. Thấy vậy tôi liếc nhìn Kỳ Kỳ, ưỡn ngực tự hào, Kỳ Kỳ giơ ngón tay cái lên cho tôi.Kể từ đó… Mỗi lần đến giờ ăn, Kỳ Kỳ đều lẻn vào kêu tôi, chỉ cần anh ấy không chịu ăn, tôi sẽ mở miệng nói đến khi nào anh chịu thì thôi. Chỉ cần tôi mở miệng, anh sẽ ăn một ít, khiến tôi thấy đói nên tôi cũng phải ăn. Bằng cách này, anh ấy ăn và tôi ăn, tôi ăn và anh ấy ăn. Sau nửa tháng, bụng tôi đã tròn hơn và khuôn mặt cũng tròn hơn.
Kỳ Kỳ một người hâm mộ cuồng nhiệt của Mạnh Thần Ngọc, cô ấy cười đến mức không ngậm được miệng. Cô ấy ôm tôi và hôn tôi mạnh đến nỗi rụng cả nhúm lông trên đầu. Tóc của tôiiii, không ngờ bị ôm có xíu mà đã hói cả đầu. Tôi rất tự hào về mái tóc đẹp của mình nhưng sau khi hôn, tóc tôi lại rụng đi, để lộ phần da thịt hồng hào bên dưới, trần trụi và xấu xí.
Tôi không cầm được nước mắt nữa, đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ gặp phải tình huống này, cô ấy lúng túng lấy vài quả Việt Quất ra an ủi tôi, tôi ngừng khóc nhưng tâm trạng lại rất chán nản. Ngồi trong lồng ôm cái cái đầu trần trụi, thu lu ở góc lồng.
Anh ấy nghe được chuyện này liền đến tìm tôi, xoa xoa cái đầu nhỏ của tôi, thấp giọng nói: "Sao vậy? Ngươi vẫn còn buồn à?"
Tôi kêu lên yếu ớt: "Tóc đẹp của tai… Ta chưa già nhưng đã bị hói, thật đau lòng."
“Ta có mang thuốc của thái y đến cho em, vết thương nhanh chóng khỏi thôi."
Thấy tôi ngước lên nhìn, anh suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Sẽ đẹp hơn trước”.
Mắt tôi ngấn lệ, bật chế độ làm nũng, dụi đầu vào tay anh: “Thật không?”
Anh dường như hiểu ý mỉm cười nhẹ nhàng, tôi nhấc chân lên và rút cánh ra, cảm thấy vui vẻ trở lại. Sau này tôi mới biết rằng loài Vẹt đều rất yêu quý bộ lông của mình, chúng thường giữ lại những chiếc lông rụng để trân trọng, có lẽ ngày đó tôi đã bị ảnh hưởng bởi bản chất của mình nên tôi rất buồn.
Nhưng nhờ sự việc này mà mối quan hệ giữa tôi và anh đã trở nên thân thiết hơn. Nhìn Mạnh Thần Ngọc bôi thuốc cho mình bằng ánh mắt tập trung dưới ánh nến, tôi vô cùng xúc động.
Nhưng tóc tôi chưa kịp mọc thì nữ chính trong sách bất ngờ đến cung của anh. Cô ấy mặc đồ màu đỏ trông thật lộng lẫy, khí chất không thua gì một nam tử hán. Thời gian trôi qua, khung cảnh mùa xuân trong vườn dần mất đi màu sắc.
Không có gì ngạc nhiên khi anh bị nữ chính làm cho say mê.
Mạnh Thần Ngọc trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn vừa đi tới trước mặt nữ chính, còn chưa kịp mở miệng, nữ chính liền ném một lá thư vào mặt anh, lạnh lùng nói:
“Ngươi đã bị vua phế rồi, đừng làm phiền ta nữa, tránh xa ta ra kẻo Minh Ninh hiểu lầm.”