Nếu mà là người, thì cái món đồ chơi kia không thể lủng lẳng to kinh người như thế chứ. Vừa to vừa dài còn chưa tính, ngoài mặt lại có nguyên một đám hạt mụn lởm chởm lồi lên. Mẹ nó chứ thế này tuyệt đối là mắc bệnh đường sinh dục rồi á!
Trong lúc Lục ca còn đương nhìn đến sững sờ, cái đuệch chứ thằng Nhị vương tử của nợ kia đã mò lên giường, nhấc bổng Lục ca rồi vật ngửa gã ra, liền sửa soạn làm một phát chọc thẳng ngay chỗ hiểm.
Khoảnh khắc ngón tay thô dài lỗ mãng thọc vào lỗ đ*t mình, Lục ca thấy sợ đến chân tóc trên đầu đều rởn hết da gà.
Kẻ sĩ thà chết quyết không chịu bị hiếp!
Gã liều mạng dồn sức giãy ra, lao một cú tông thẳng đầu vào tường. Kết quả là có muốn chết theo kiểu đàn bà như vậy cũng không được thỏa nguyện, trên bức tường kia da thú bọc dày cui, mềm chèm bẹp, tông vào phí cả công!
Lục Vĩnh Hạo hết chiêu để xài, bèn quyết định học tập đám chị em hồi nãy cắn lưỡi tự sát. Mỗi tội Nhị vương tử loáng thoáng đoán được tâm tư gã, trong khoảnh khắc sờ tay lên miệng gã, đem ngón tay vừa lần mò lỗ đ*t gã chọc béng vào chính cái lỗ mồm, hung tợn kẹp lấy đầu lưỡi gã. Một luồng điện tê dại truyền qua, cái miệng kia cũng chẳng còn dùng được tý sức nào, rớt dãi từ khóe miệng chảy tong tỏng xuống.
“Quả nhiên là cực phẩm, bắp thịt trên người cường tráng như vậy, thật sự là hiếm thấy… Phía dưới lại khít như vậy, còn có chút thẹn thùng, hẳn là mới ra ràng đây?” Bàn tay to lớn của Nhị vương tử nhào nặn cơ ngực cùng bắp đùi gã một cách cực kỳ trắng trợn, thế nhưng ngoài mặt lại vẫn nói năng bằng một vẻ đứng đắn trang nghiêm.
Mẹ nó chứ, luận về cái hậu môn xú uế, thì đúng là mới ra ràng thật ấy chứ lị! Lục ca còn chưa kịp tự hào về độ băng thanh ngọc khiết của bản thân, liền đã cảm thấy cái đầu thịt tròn xoe xoe kia mài thẳng vào quả mông sấn của mình, bèn vội vàng vung cái lưỡi không xương, hả họng cong mép nói: “Ta… vừa bị xảy mất thai! Thầy thuốc nói nếu không chăm sóc thân thể cho tốt, lập tức ái ân coi chừng cả đời không chửa được!”
Câu này chẳng biết lúc trước gã cùng cô bồ nhí thứ mấy đi nạo thai thì nghe bác sĩ nói. Kỳ thật có dặn cũng bằng thừa, bộ gã thiếu đàn bà sao? Sáng ngày ra đi nạo mất đứa con, tối đến tiếp tục ôm hai cô nàng đến làm quả 3P.
Hiện giờ gặp phải thằng điên, gã cũng nhanh trí tức thì mà đột ngột nhớ ra mấy câu động dại này.
Kết quả Nhị vương tử kia liền sững lại một lát thật. Lục Vĩnh Hạo thấy mấy câu rồ dại không đầu không đuôi rõ ràng cũng có tác dụng, bèn vội vàng nhấc đầu đế thêm một câu: “Ta hôm qua còn chảy máu cơ. Thứ đồ chơi của ngươi lớn như vậy, chọc một cái là thủng cả tử cung của ta ấy chứ…”
Nhoắng một cái, lại thấy mình bị vật ra, một cái miệng rộng oang oang đang dán sát trên mặt: “Biết ngay ngươi là đồ lẳng lơ phóng túng mà!”
Nói rồi Nhị vương tử tựa như một trận gió, bước xuống giường khoác trường bào liền rời đi.
Lục Vịnh Hạo cũng từ giường nhảy nhổm lên, cầm lấy hũ nước to bên giường xối ào ào cọ rửa cái mông tròn vừa cọ sát với món “súng ống” của Nhị vương tử.
Hai phát vừa rồi kia sẽ không dây phải bệnh sinh dục gì chứ? Gã còn chưa sinh được thằng cu đâu đấy nhá!
Còn chưa dội rửa xong cửa đã lại mở ra. Lục Vĩnh Hạo quay đầu nhìn, kẻ bước vào là một gã đàn ông tóc trắng. Không giống như mấy thằng đực rựa cao to thô kệch gã gặp phải lúc trước, vị này so với Lục Vĩnh Hạo còn thấp hơn một cái đầu, thoạt nhìn thanh mảnh ra phết, chỉ có điều phần bụng lại lồi lên, chẳng có tý liên quan nào cùng tứ chi mảnh khảnh.
“Ta là ngự y cung đình, ngươi cứ gọi ta là Tây Lộ. Vương hạ lệnh cho ta đến xem bệnh cho ngươi.”
Lục Vĩnh Hạo vừa chà xát cái mông tròn vừa làm mặt lạnh te nhìn hắn, sau đó hỏi: “Ta rốt cuộc đã đến chỗ nào? Đầu óc ngươi không có bệnh đấy chứ, đừng có như hai cái thằng điên hồi nãy nhá, nghe có hiểu ý ta không hả?”
“Ngươi hẳn là mới từ dị giới đến lục địa này của chúng ta, còn có chút mông lung khó hiểu. Căn cứ vào thánh thư ghi lại, chúng ta ở đây cứ cách một ngàn năm sẽ có một Thánh Thú giáng hạ từ dị giới. Con trai do nó sinh ra trên thân đều có dị năng, là Thánh Chủ xưng bá một phương. Vì vậy mỗi lần Thánh Thú giáng xuống nhân gian, đều sẽ gặp phải bá chủ bốn phương ào ào tranh đoạt, ai cũng hy vọng mình có thể khiến cho Thánh Thú thụ thai đầu tiên, đẻ ra đứa con thần thánh có dị năng trước nhất.”
Lục Vĩnh Hạo chà không nổi nữa, há nửa miệng nhìn cái vị Tây Lộ lông trắng trước mắt kia. Gã không khỏi nhớ tới những điều nghe thấy lúc mình bị cái thằng Nhị vương tử kia tóm được. Bọn chúng hình như cũng gọi gã là cực phẩm “tẫn thú” gì đó hả?
“Không đâu… Bố sẽ không xui xẻo… lại chính là cái ‘Thánh Thú’ gì ngươi nói chứ?”
Quả nhiên cái mặt choắt như lòng bàn tay của Tây Lộ liền treo ngay vẻ hâm mộ ước ao lên hai quai hàm: “Đương nhiên đúng là người. Tẫn thú có được mái tóc đen như lông quạ giống người, ở lục địa của chúng ta là có một không hai đấy, còn vằn sọc trên thân người nữa, quả thực cùng Thánh Thú được tả trong Thánh Thư giống y như đúc. Nhị vương tử thật là có phúc, có thể giành được người trước tiên…”
Lục Vĩnh Hạo nghe không nổi nữa, hất cái phía dưới của mình lên như quay bông vụ: “Chúng bây mắt mù đấy à? Bố là đàn ông! Đàn ông nghe chửa! Đẻ! Đẻ cái mả cha bây á!”
Tây Lộ hoang mang khó hiểu hỏi: “Tẫn thú đương nhiên đều là giống đực chứ! Đàn bà đẻ ra toàn là con gái, chỉ có tẫn thú bề ngoài giống đàn ông mới có thể sinh được bé trai.” Nói đoạn hắn liền sờ lên bụng mình: “Người xem ta chẳng phải cũng đang mang bầu đó sao?”
Ngay giữa câu chuyện, Tây Lộ ưỡn cái bụng mình, có chút ngạc nhiên nhìn nhìn Lục Vĩnh Hạo: “Nếu không, ở chỗ các người kia, sinh con trai bằng cách nào?”
Bằng cây súng vàng bất khuất của bố chứ còn cái chó gì!
Té ra gã ngự y này chính là cái loại “tẫn thú” mà bọn chúng nói à!
Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Lục Vĩnh Hạo lại là: Con bà nó, lỡ không quay về được, có nhẽ nào tự mình phải bịt mũi chịu nhịn, ngủ với đám đực rựa kia mới có thể sinh con trai hả?
Đếch giải thích với đám con cháu này được. Thấy Tây Lộ ra vẻ quan trọng lấy từ trong hòm thuốc ra những bình với lọ, còn có một quả cầu thủy tinh to tổ bố, Lục Vĩnh Hạo ngơ ngẩn ghếch mông ngồi lên giường, nhíu màu suy tính đối sách sắp tới cho bản thân.
Đúng vào lúc đó thì Lục Vĩnh Hạo thấy Tây Lộ giơ quả cầu thủy tinh lên nhắm chuẩn vào người mình, lòng quả cầu liền y như kính chụp X-quang, cư nhiên đem lục phủ ngũ tạng của mình chiếu ra rõ ràng mồn một.
Lục Vĩnh Hạo thậm chí còn thấy phần bụng bên phải gã có một mảnh đạn còn sót lại.
Viên đạn kia là do hồi trước gã chắn súng cho thủ lĩnh đại ca của băng nhóm lưu lại. Hồi đó bọn họ bị tử thù của đại ca đuổi giết, không thể vào viện, chỉ đơn giản lấy cồn đốt lưỡi dao liền đem viên đạn lấy ra, có điều rốt cuộc xử lý không sạch sẽ hết được.
Những lúc trái gió trở trời thì vết thương cũ lại đau âm ỉ, còn ngày thường thì nửa điểm ảnh hưởng cũng không lo.
Còn giờ Lục Vĩnh Hạo chỉ vào cái mảnh đạn kia, bốc phét không biết ngượng mồm: “Có thấy không, đây là nạo một cái thai không sạch, mới lưu lại thứ đồ chơi này đấy.”
Tây Lộ tuy kinh nghiệm y thuật phong phú, nhưng đối với loại động vật quý hiếm ngàn năm khó gặp nổi một lần này cũng có chút ngu ngơ: “Đây đâu có giống cơ quan của bào thai, giống kim loại chứ…”
Lục Vĩnh Hạo trợn trừng hai mắt: “Ta mang bầu lại có thể giống mấy cái thai tầm thường sao? Cái thai này vốn dự đoán sinh ra là đầu đồng tay sắt cơ mà! Kết quả mới được ba tháng đã chết ở trong bụng…” Nói xong còn chớp chớp mắt, cứ thế đẩy ra một viên cứt mắt to đùng.
Tuy rặn chả được giọt nước mắt nào, nhưng cái vẻ mặt thống khổ kia vẫn khiến Tây Lộ thân là tẫn thú xúc động lây, không khỏi nói mấy câu trấn an đại loại như “Người hẵng còn trẻ, đừng đau khổ, sau này còn nhiều cơ hội, Vương của chúng ta năng lực mạnh lắm, từng khiến cho ba tẫn thú một đêm đồng thời thụ thai đó”.
Sau khi Tây Lộ xem bệnh xong trở ra, trong đầu Lục Vĩnh Hạo cũng dần dần hình thành chủ ý.
Xem ra cái Thánh Thư gì đó dự đoán rằng mình sẽ hạ giáng xuống cái thế giới khác này, là then chốt để mình trở về… Còn có lão thầy bói già! Lý Nhĩ Quang! Hiện giờ nhìn lại thì thấy rõ tà đạo! Chỉ hy vọng lão Lục thông minh một chút, tìm được lão già kia, tra hỏi cho ra phương pháp làm mình quay lại.
Đúng lúc này thì hai tên thị vệ vai u thịt bắp áp giải gã rời phòng, đến tiền sảnh cùng Nhị vương tử ăn chung bữa tối.